Editor: demcodon
Thạch Khải nâng tách trà ấm lên, nhướng mày: "Vì thế, mẹ quyết định tìm con giúp đỡ?"
Phương Quyên cười còn khó coi hơn khóc, thận trọng ngồi ngay ngắn trên ghế: "Bé hai à, nói thế nào A Đạt cũng là em trai của con. Con làm chị, làm sao có thể thấy chết mà không cứu được?"
Bà bàn bạc với con trai một hồi và phát hiện nếu như mượn tiền người ngoài thì phải đưa ra lý do chính đáng. Không phải bất đắc dĩ, bà không muốn truyền chuyện con trai đánh bài ra ngoài. Không còn cách nào chỉ có thể lại tìm bé hai nói chuyện.
"Cách rất đơn giản." Hơi nóng che khuất vẻ lạnh nhạt trong mắt Thạch Khải: "Bán diện tích khu tái định cư do một trong hai người đứng tên đi thì có tiền trả nợ."
"Như vậy sao được?" Phương Quyên lập tức phủ quyết: "Bán diện tích thì mẹ và A Đạt ở đâu?"
"Không thì bán luôn diện tích của hai người đi. Sau khi trả hết nợ, số tiền còn lại đủ trả tiền đặt cọc mua nhà, còn có thể làm giấy chứng nhận chủ quyền tài sản. Sau khi dọn vào ở, hai người từ từ trả nợ hàng tháng." Thạch Khải bình tĩnh uống một hớp trà.
Phương Quyên hỏi: "Mẹ và A Đạt đều không có công việc, làm sao trả tiền khoản vay mua nhà chứ?"
Thạch Khải nói: "Không có công việc cũng không sao. Mẹ thích căn nhà nào thì nhờ người môi giới của công ty bất động sản giúp. Bọn họ sẽ tìm cách giúp mẹ, để Thạch Đạt làm người đứng tên vay, mẹ trả tiền giúp nó là được."
"Không thể được! Người khác nói nhất định phải có công việc hoặc là người có an sinh xã hội để đăng ký vay tiền, cách của con chắc chắn không có hiệu quả." Phương Quyên chưa từng thử, nhưng khẳng định cách này không được, để bé hai nhanh chóng nghĩ ra một cách khác.
"Không muốn trả khoản vay mua nhà 2-30 năm, vậy thì đi thuê nhà. Nhà trong thị trấn rất rẻ, hai phòng ngủ một phòng khách. Ngôi nhà được trang trí đẹp có giá khoảng 800 đồng một tháng. Nếu như trang trí đơn giản thì khoảng 5-600 đồng." Thạch Khải nhún vai: "Xem như chưa từng có chuyện di dời phá bỏ. Trước đây sống như thế nào thì bây giờ có tiếp tục sống như vậy."
Phương Quyên tức giận mặt lúc xanh lúc đỏ, một hồi nói không ra lời.
Hứa Ninh ngồi nghe một bên rất muốn cười thành tiếng, nhưng vẫn nhịn cười. Cậu có thể thấy rất rõ ràng, ý của Phương Quyên chính là có cách nào giải quyết vấn đề mà không cần hai mẹ con ra tiền. Ví dụ như hai người chị bỏ ra số tiền này. Mà Thạch Khải nói chính là làm sao dựa vào chính bọn họ trả hết nợ nần lại không ảnh hưởng đến cuộc sống. Cũng khó trách Phương Quyên vô cùng tức giận.
Thạch Khải vô tội nhìn về phía Hứa Ninh. Một người dưng như Hứa Ninh còn có thể nhìn thấy mọi chuyện, cô làm con gái ruột sống chung với Phương Quyên hơn hai mươi năm tự nhiên cũng có thể nhìn ra. Chỉ là cô không muốn phản ứng Phương Quyên, cố ý giả vờ không hiểu mà thôi.
"Mày thật độc ác, rõ ràng là cố ý thấy chết mà không cứu, muốn nhìn em trai chết!" Phương Quyên kích động chửi mắng người.
Thạch Khải không trả lời. Cô nghĩ thầm: không cần tự mình ra tay cũng có thể nhìn thằng nhóc kia bị chặt ngón tay. Cô rất vui.
Thuận tiện dùng dị năng tìm kiếm video, phát hiện mẹ cô đi tìm chị gái sau lưng mình. Kết quả bị con dao hù dọa bỏ chạy. Tâm trạng của Thạch Khải ngày càng thoải mái.
Cô tỏ vẻ vô tội: "Tiền của con và chị bình thường đều bị mẹ cướp sạch, làm sao có dư được?"
"Bé cả có lẽ là không trông cậy nổi. Nhưng mày làm sao có thể không tiết kiệm được chút tiền nào chứ?" Phương Quyên không tin.
Thạch Khải bắt đầu khóc than: "Trong thành phố kiếm được nhiều tiền, mà tiêu càng nhiều hơn. Con đi dạo phố, mua quần áo, thỉnh thoảng ăn một bữa ngon, xem phim. Không có cái nào là không tiêu tiền. Hàng năm chỉ còn lại chút tiền đều dành hết cho chi phí về nhà ăn tết."
Phương Quyên vừa nghe nói tiền đã tiêu hết, lập tức đứng lên, tức muốn hộc máu nói: "Đi dạo phố, mua quần áo, xem phim, ăn ngon? Sao mày không biết sống gì hết vậy? Không tiết kiệm được chút nào, đồ phá của!"
"Xài tiền thấy vui là được." Thạch Khải chậm rãi thở dài: "Con không xài hết tiền, chẳng lẽ giữ lại cho em trai xài sao? Con xài chút tiền bản thân kiếm được đều bị mẹ mắng là đồ phá của. Em trai lấy tiền đánh bài thua 150.000, cũng không thấy mẹ nói nặng nó câu nào."
Phương Quyên nghẹn lời, ngồi lại trên ghế, ngượng ngùng nói: "Mẹ không phải lo lắng cho con, lúc lấy chồng không có của hồi môn sao? Hôm đó con đi rồi mẹ có dạy dỗ A Đạt một hồi."
"Không cần mẹ lo lắng, trông con trai cưng của mẹ là được." Thạch Khải bĩu môi. Cô đã nhìn thấy Phương Quyên khuyên Thạch Đạt mấy câu trong video, làm gì có dạy dỗ chứ? Trái tim mẹ của cô có lẽ mọc ở nách, thiên vị đến cực điểm.
"Thực sự không có cách khác sao?" Phương Quyên vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ.
Thạch Khải suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: "Con nghĩ ra một cách, đó là để Thạch Đạt đi làm thẻ tín dụng ngân hàng. Nếu như có thể làm thêm mấy thẻ tín dụng để mượn qua lại, có thể vẫn luôn được hưởng thời gian miễn lãi. Sau đó chậm rãi trả tiền mượn thì không cần quá lo lắng."
Phương Quyên bỗng cảm thấy phấn chấn, vội vàng hỏi: "Làm như thế nào?"
Thạch Khải cười khẽ: "Mẹ trở về trực tiếp nói cho Thạch Đạt biết cách này, nó tự nhiên biết làm sao."
Phương Quyên vui mừng khôn xiết khi nghe câu không cần bỏ tiền ra bên ngoài: "Mẹ biết bé hai là người thông minh nhất trong nhà, là người có năng lực nhất! Tìm con bàn bạc, thực sự là tìm đúng người! Mẹ..."
"Được rồi, mẹ chạy nhanh về nói cho Thạch Đạt biết đi." Thạch Khải không thương tiếc cắt ngang lời khen của Phương Quyên.
Phương Quyên ngượng ngùng mỉm cười, nhanh chóng chạy về muốn báo tin vui cho con trai mình càng sớm càng tốt.
Hứa Ninh ho hai tiếng, nhìn về phía Thạch Khải: "Làm mấy thẻ tín dụng mượn qua lại à? Nó là người không có công việc, không có tài sản, có thể làm được thẻ tín dụng sao?"
Thạch Khải nghiêm túc trả lời: "Không sao. Không có nhiều người dùng thẻ tín dụng trong thị trấn, ngân hàng địa phương vẫn đang cố gắng thúc đẩy hoạt động kinh doanh này. Chỉ cần Thạch Đạt tìm đến nhân viên làm thẻ tín dụng bày quầy hàng ở vỉa hè, đối phương sẽ xử lý mọi việc. Hạn mức thẻ tín dụng rất lớn, bình thường từ 6000 đến 12.000. Nó tự làm mấy thẻ, lại mượn thông tin của bạn bè làm thêm mấy thẻ, sẽ mượn đủ tiền trả nợ."
"Sau khi dùng mấy thẻ quẹt qua, rất nhanh sẽ có thể tăng cao hạn mức. Chỉ cần sau đó nó cải tà quy chính, chăm chỉ làm việc và trả hết tiền trong thẻ tín dụng, tất cả đều có thể bắt đầu lại từ. Nhưng mà..."
Thạch Khải lộ ra nụ cười ranh mãnh: "Nếu bên cho vay nặng lãi không lấy được tiền, chỉ có thể chặt ngón tay hù dọa người. Nhưng nếu nợ tiền ngân hàng, Thạch Đạt không có cách nào dễ dàng quỵt nợ. Ngân hàng có thể xin tài sản đứng tên nó để trả nợ. Trường hợp nghiêm trọng còn có thể bắt người nhốt vào ăn cơm tù. Đến lúc đó không phải nó nói không thích bán nhà là có thể không bán. Nó sẽ bị ép buộc phải trả tiền lại."
Hứa Ninh tặc lưỡi cảm thán: "Đây là lần đầu tiên anh gặp một người như vậy, mở mang kiến thức. Bản thân không có tiền tiết kiệm lại muốn tiêu xài hoang phí. Thiếu nợ không nghĩ cách trả, chỉ hy vọng ném nợ nần cho người khác gánh vác. Trên đời này làm gì có ai tự nguyện bán nhà của mình trả nợ, sau đó lưu lạc đầu đường xó chợ chứ? Nếu không thích, lúc trước đừng để thiếu nợ cờ bạc."
Thạch Khải nhìn trời: "Nếu như nó có thể thông mình và hiểu chuyện, thì sẽ không có tính cách như bây giờ."
Hứa Ninh im lặng một lúc, đột nhiên tự nhủ: "Người có tự chủ kém dùng thẻ tín dụng đơn thuần là tìm cái chết. Huống chi, Thạch Đạt trước đó đã có tiền án, đã từng trộm tiền trong nhà đi đánh bài." Bây giờ có con đường lấy tiền dễ dàng hơn, y có thể nhịn được à?
"Tự mình muốn đi tìm đường chết, người khác không ngăn cản được." Thạch Khải lắc đầu thở dài, khóe miệng chậm rãi nhếch lên nụ cười chân thành.
Hứa Ninh: "..." Cậu dường như hiểu được điều gì đó.
Thạch Khải không tiếp tục nói nữa, vừa uống trà vừa đờ ra, trên thực tế là đang xem video phiên bản trực tiếp.
--- ---
Phương Quyên về đến nhà, rất vui mừng nói 'cách tốt' cho Thạch Đạt.
Thạch Đạt đầu tiên là sững sờ, sau đó sờ cằm, ánh mắt thâm trầm: "Đây là một cách. Chị cả và Thạch Khải có lẽ gần đây không lấy ra tiền, trước tiên dùng cách này trả tiền cờ bạc cho hết. Sau đó chậm rãi đòi tiền từ hai người đó."
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!" Phương Quyên vỗ ngực, rốt cuộc yên lòng.
"Mẹ, mang theo thẻ căn cước của mẹ đi. Buổi chiều đi theo con ra ngoài một chuyến." Thạch Đạt nói.
Phương Quyên không nghi ngờ con trai, sảng khoái đồng ý.
--- ---
Thạch Khải khó nén được nụ cười. Cô tiếp tục tìm video, hy vọng tận mắt nhìn thấy kết cục của Thạch Đạt. Sau một lát thì tìm ra ba video.
Video đầu tiên.
Phương Quyên hơn 50 tuổi, tuổi tác đã cao, làm hai tấm thẻ tín dụng. Thạch Đạt là chàng trai trẻ tuổi, có tổng cộng bốn thẻ tín dụng. Hai người cộng lại có khoảng hạn mức 30.000.
"Tổng cộng nợ cờ bạc 150.000, đã trả 60.000. Ngoài thẻ tín dụng 30.000 thì còn thiếu 60.000." Thạch Đạt tính toán qua loa, tính toán trong lòng.
Thạch Khải cho rằng Thạch Đạt sẽ tìm bạn bè mượn thẻ căn cước và tiếp tục làm thẻ tín dụng mượn quay vòng. Không ngờ, cách y tìm đường chết đặc biệt tươi mới và tinh tế.
Không biết y nghe ở đâu có trang wed mới gọi là vay tiền online, vay tiền thuận tiện hơn thẻ tín dụng. Chỉ cần chụp ảnh thẻ căn cước thì có thể dễ dàng vay được mấy ngàn đến mấy chục ngàn. Vì vậy, y đã chạy đi đăng ký một tài khoản vay online. Thạch Đạt đã thử liên tiếp mười mấy trang wed và thành công vay 60.000 còn lại.
Vay tiền online rất dễ dàng, hồ sơ đã được phê duyệt từ ngày đầu tiên, ngày hôm sau thường nhận được tiền. Từ từ, Thạch Đạt dần dần si mê cảm giác này.
Video thứ hai.
Sau khi gom đủ tiền để tránh bị chặt ngón tay, Phương Quyên tha thiết khuyên con trai: "Sau này con làm việc chăm chỉ, nhanh chóng trả hết nợ nần. Kế tiếp tích góp một ít tiền cưới cô vợ xinh đẹp, nhanh chóng sinh cho mẹ thằng cháu trai mập mạp."
Thạch Đạt ngoài mặt đồng ý, trên thực tế âm thầm tiếp tục vay tiền trên các trang wed cho vay online. Ban ngày nói với Phương Quyên là đi ra ngoài làm việc, nhưng thực ra là đi ra ngoài đánh bài. Đáng tiếc đánh mười lần thì có chín lần thua, số tiền vay được đều bị y thua sạch. Càng thua, càng sốt ruột đỏ mắt thì càng muốn gỡ vốn.
Mỗi khi đến hạn trả nợ thẻ tín dụng và khoản vay online, Thạch Đạt đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Y làm thẻ tín dụng mới, vay tiền từ một trang wed vay online mới để lấp lỗ cũ, lấy một số tiền làm tiền vốn hy vọng gỡ vốn, lăn lộn khắp nơi.
Sau ba tháng như vậy, Thạch Đạt tính toán, khoản nợ thẻ tín dụng, cộng thêm khoản nợ vay online, trước sau y tổng cộng thiếu nợ 330.000. Lúc này, cho dù có bán nhà khu tái định cư thì cũng không đủ tiền để trả hết nợ. Bởi vậy, Thạch Đạt càng không có suy nghĩ trả lại số tiền đó, chỉ muốn tiếp tục kéo dài nó càng lâu càng tốt.
Mà tất cả những điều này, Phương Quyên mờ mịt không biết. Bà còn tưởng rằng con trai mắc sai lầm một lần, rốt cuộc biết tiến bộ. Mỗi sáng sớm đúng giờ rời nhà đi ra ngoài làm việc, một điều không giống như trước là sau 3-5 ngày nói công việc quá cực khổ không muốn làm.
Video thứ ba.
Nửa năm sau, Thạch Đạt không chịu được nữa, mọi chuyện bại lộ. Lúc này, số nợ của y đã lên đến 500.000. Không chỉ nợ nần chồng chất, y còn lén lút cầm thẻ căn cước của mẹ để xin vay nhiều khoản trên mạng, số tiền khoảng 50.000.
Khi Phương Quyên biết chuyện này cả người như chết lặng, đầu óc trở nên trống rỗng.
Lúc đó Thạch Khải đã sớm trở về thành phố làm việc. Thạch Vĩ vì muốn sống yên tịnh đã dẫn theo con và chồng cùng ra ngoài làm công kiếm tiền. Phương Quyên hoàn toàn không tìm được ai có thể bàn bạc.
Trước khi bà nghĩ ra cách thì Thạch Đạt đã uống thuốc trừ sâu tự tử, để lại một đống hỗn loạn cho mẹ thu dọn.
Mặc dù nhà mới từ di dời phá bỏ thực ra là Phương Quyên và Thạch Đạt mỗi người một nửa. Nhưng Phương Quyên đau lòng con trai, trực tiếp đăng ký căn nhà mới với tên con trai. Bây giờ thì tốt rồi, căn nhà là tài sản cá nhân của Thạch Đạt. Sau khi Thạch Đạt chết, căn nhà trực tiếp chuyển thẳng ra ngoài, số tiền này được chia cho nhiều chủ nợ, không còn lại gì.
Đáng được ăn mừng chính là, chuyện thẻ căn cước dưới tình huống Phương Quyên không biết bị mượn dùng thuộc về công ty cho vay online xét duyệt có vấn đề. Công ty cho vay online sẽ chịu trách nhiệm về khoản nợ của khoản vay online. Nhưng khoản nợ thẻ tín dụng cần phản bản thân Phương Quyên trả lại.
Phương Quyên đã lớn tuổi, sắp về già cũng không có chỗ đặt chân, chỉ có thể thuê phòng sống, cảnh về đêm vô cùng thê lương.
Hai đứa con gái nhìn bà giống như kẻ thù, không muốn để ý đến bà chút nào. May mắn là hai đứa con gái không phản ứng thì không phản ứng, mỗi tháng vẫn chuyển tiền như thường lệ.
Phương Quyên đã dùng số tiền mà bé hai cho để thuê nhà, trả tiền điện nước, sinh hoạt phí; còn dùng tiền của bé cả cho để trả nợ thẻ tín dụng hàng tháng. Tiền trong tay eo hẹp, tháng ngày miễn cưỡng trôi qua. Tính sơ sơ, muốn trả hết số nợ thẻ tín dụng ít nhất phải đến mấy năm.
Sau khi xem xong tất cả video, Thạch Khải vui mừng mỉm cười, biết người từng bắt nạt cô cuối cùng đã bị trừng phạt và trải qua cuộc sống thực sự không tốt thì cô yên tâm rồi.