Editor: demcodon


Thạch Đạt gảy bàn tính trong lòng vang dội. Sau khi suy nghĩ kỹ cảm thấy kế hoạch không thành vấn đề, y thúc giục Phương Quyên đi tìm Thạch Vĩ trao đổi.

Phương Quyên không lay chuyển được đứa con trai thương yêu nhất, chỉ có thể cắn răng đồng ý.

Trước khi đi, bà nói với con trai: "Chị cả của con bây giờ không giống như trước nữa. Mẹ không thể dám hứa chắc nhất định có thể lấy về bản đồng ý."

Thạch Đạt không quan tâm, an ủi: "Không sao đâu mẹ, con sẽ đi theo sau mẹ. Chị cả luôn nhát gan như vậy. Đã 30 năm rồi, làm sao chị ấy có thể thay đổi được? Mẹ nói chuyện nhẹ nhàng với chị ấy, có lẽ chị ấy sẽ lập tức mềm lòng."

Phương Quyên thấy con trai không chịu nghe lời, nhất quyết phải thử một lần. Nhưng bà hơi bất lực, trong lòng cũng ôm một tia hy vọng. Lần này thực sự có việc gấp, có lẽ bé cả sẽ nể tình máu mủ tình thân, đều là người một nhà mà giúp đỡ.

Sau khi suy nghĩ, Phương Quyên đặc biệt đến nhà chồng tìm bé cả.

Theo quan điểm của bà, nói thế nào cũng là ruột thịt, gia đình chồng biết chuyện này nên ra sức khuyên bé cả giúp em trai mình. Đồng thời, nếu như đến nhà máy tìm bé cả, lỡ như bị những người quen khác nghe thấy con trai đánh bạc nợ nần chồng chất sẽ nói mấy lời khó nghe. Con trai vẫn chưa cưới vợ, làm sao có thể mang tiếng xấu được chứ?

Phương Quyên cẩn thận soạn sẵn những lời muốn nói trong lòng trước. Sau đó lấy trái cây, lạp xưởng và bánh bao nhân đậu mới làm xong bỏ vào rổ, rồi xách rổ chạy đến thăm nhà chồng bé cả.

Vừa bước đến cửa thì bà nhìn thấy bé hai đang kéo bé cả nói nhỏ ở trong sân, không biết đang nói gì.

Khoảnh khắc nhìn thấy Thạch Khải, Phương Quyên lập tức rùng mình, mơ hồ có linh cảm không tốt. Bà đang do dự là có nên đợi bé hai đi rồi mới đi vào, hay là trực tiếp mặt dày đi vào chào hỏi, thì bé cả đi ra một mình.

Thạch Vĩ liếc nhìn đồ vật trên tay mẹ mình, khóe miệng nhếch lên độ cong mỉa mai, trực tiếp hỏi: "Mẹ đến có chuyện gì vậy?"

Trên mặt Phương Quyên tràn đầy vui vẻ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Mẹ nghĩ đã lâu rồi không đến thăm con, nên mang chút đồ đến đây xem con sống thế nào. Nếu như bị tủi thân nhớ nói cho mẹ biết, mẹ sẽ đích thân xử lý người ức hiếp con!"

"Vậy thì mẹ tự tát cho mình mấy cái đi!" Oán hận trong lòng Thạch Vĩ đột nhiên trào lên, lạnh lòng lạnh mặt nói.

Nụ cười của Phương Quyên đông cứng trên mặt, khô cằn cười khan, tự giải vây cho bản thân: "Đứa nhỏ này, bao nhiêu tuổi rồi còn nói mấy câu buồn cười như vậy."

Ai có tâm trạng nói đùa với bà chứ? Thạch Vĩ cũng lười nói nhảm, nói thẳng: "Nếu mẹ không có chuyện gì khác thì trở về đi. Con không muốn nhìn thấy mẹ. Mấy đồ này thì mẹ giữ lại tự ăn đi, con không cần."

Nói xong, Thạch Vĩ xoay người, định đóng cửa tiễn khách.

Phương Quyên vội vàng kéo người lại, kèo theo gương mặt tươi cười nói ra mục đích thật sự: "Bé cả, mẹ đoán con cũng đã nghe bé hai nói rồi, em trai con gần đây gặp chút khó khăn, cần tiền gấp. Con xem có thể cho nó mượn một ít tiền được không? Khi việc này kết thúc, mẹ sẽ để nó làm việc chăm chỉ và nhanh chóng trả tiền lại cho con."

Thạch Vĩ mỉm cười: "Nó sống chung với mẹ, ăn của mẹ, uống của mẹ, không nuôi nổi bản thân. Con có thể hy vọng nó sẽ trả tiền lại sao?"

Nghe thấy con trai yêu quý bị trách mắng, trong lòng Phương rất buồn. Nhưng kiêng kỵ chuyện mượn tiền, Thạch Vĩ lại từng cầm dao phay, Phương Quyên miễn cưỡng kiềm chế lại nỗi buồn, kiên nhẫn thuyết phục: "Ai mà không từng mắc sai lầm chứ? Nó còn trẻ, không hiểu chuyện. Con làm chị không thể giúp được một chút sao? Chỉ là mượn tiền để quay vòng thôi, không mất nhiều thời gian, rất nhanh sẽ trả cho con."

Sau khi suy nghĩ, bà bổ sung: "Em trai con nói rồi, sau đó nó sẽ bán diện tích khu tái định cư do nó đứng tên để đổi lấy tiền trả nợ. Thực sự chỉ là quay vòng thôi, con hãy giúp đỡ đi. Lỡ như sau này nhà chồng ức hiếp con, có em trai, có thể giúp con giữ thể diện, chống lưng cho con."

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Phương Quyên biết rõ tiền đã nuốt vào thì sẽ không nhổ ra nữa. Con trai căn bản không có ý định bán diện tích khu tái định cư. Cho dù coi như con trai muốn bán thì bà cũng sẽ không đồng ý bán ra. Nhưng ai quan tâm, trước tiên chiếm được tiền trong tay bé cả vượt qua cửa ải khó khăn, chuyện sau này thì sau này hãy nói.

"Em trai sẽ bán diện tích khu tái định cư do nó đứng tên?" Thạch Vĩ lẩm bẩm.

"Đúng vậy. Chính nó gây ra tai họa thì tự mình thu dọn, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến con." Phương Quyên nhân cơ hội đề xướng hứa hẹn.

Thạch Vĩ gật đầu: "Mẹ đứng đây chờ con một lát."

Phương Quyên vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu: "Được được được, mẹ sẽ đứng đây chờ con quay lại."

Bà không khỏi thở dài trong lòng: đến thời khắc mấu chốt vẫn là bé cả đáng tin! Lần trước có lẽ mình làm quá phận quá đáng mới làm cho bé cả tức giận lớn như vậy. Bây giờ đưa ra gương mặt tươi cười, nói lời nhẹ nhàng và nhận lỗi, bé cả lập tức mềm lòng. Hoàn toàn không giống người nào đó, nói thẳng không có tiền để cho người ta chặt tay em trai ruột.

Đợi một lúc, Thạch Vĩ đã quay lại. Trong tay không cầm tiền mà là cầm một cây chổi tre lớn.

Tình huống gì thế? Phương Quyên hoàn toàn choáng váng.

Thạch Vĩ vừa vung chổi tre về phía Phương Quyên, vừa tức giận nói: "Chỉ có em trai là con ruột của mẹ, còn tôi và em gái đều là mẹ nhặt về. Trong lòng trong mắt mẹ chỉ có em trai, vậy mẹ làm trâu làm ngựa trả nợ giúp nó đi!"

"Bình thường tôi nói chuyện nhẹ nhàng, cẩn thận hiếu thảo với mẹ, mà mẹ lại hợp tác với em trai bắt nạt tôi. Mẹ thực sự cho rằng tôi không biết giận, đúng không? Con thỏ nổi nóng còn có thể cắn người đấy!"

"Nếu nó thật lòng muốn bán diện tích khu tái định cư do nó đứng tên, tại sao còn hỏi mượn tiền tôi? Em gái đã nói với tôi bọn đòi nợi cho kỳ hạn thư thả, tháng sau mới đến lấy tiền. Trong một tháng, nó không bán được diện tích khu tái định cư à? Lừa quỷ! Xứng đáng bị chặt ngón tay!"

Thạch Vĩ càng nói càng tức, trên tay dùng càng nhiều sức.

Chổi tre vốn làm bằng tre cứng, đánh vào người rất đau. Hơn nữa, Thạch Vĩ đã quen làm việc nặng, lực trên tay cũng mạnh, làm cho cây chổi tre múa may ra gió lớn.

Lúc này, Phương Quyên trong lòng có nỗi khổ mà nói không nên lời. Bà có ý định nói thêm hai câu, nhưng bé cả vừa nói một mình, vừa dùng chổi tre đuổi người, ra tay không lưu tình chút nào. Chổi tre đánh bà đau điếng.

Một lúc sau, Phương Quyên không chịu được nữa, xách rổ đồ nhanh chóng chạy đi.

Thạch Vĩ một tay chống nạnh, một tay cầm chổi tre, hét lớn: "Lần sau còn dám đến lừa tôi, tôi trực tiếp cầm cây chổi chào đón mẹ!"

Trong sân, Thạch Khải nhìn cảnh này hài lòng mỉm cười. Lúc đầu cô còn lo lắng chị gái sẽ bị thuyết phục, mềm lòng mất đi lập trường. Nhưng bây giờ nhìn thấy chị gái nói mấy câu với mẹ, rồi dứt khoát dùng chổi tre đuổi người. Cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

"Chiêu này không phải là con dạy." Thạch Khải mỉm cười, bỏ thêm một câu trong lòng, cảnh mẹ cô bị đuổi ra khỏi cửa xem thật đã ghiền.

* * *
Phương Quyên hoang mang hoảng sợ, hết lòng chạy trốn, đồ trong rổ rơi ra một ít cũng không biết. Cho đến khi bị Thạch Đạt ngăn lại, bà mới lấy lại tinh thần.

"Con trai, con thấy không? Chị cả của con bị điên rồi! Bây giờ dám cầm chổi đánh mẹ. Lần sau tức giận có thể sẽ cầm dao phay!" Phương Quyên vô cùng sợ hãi, trong giọng nói cũng run rẩy.

Bà vốn dĩ ôm một tia ảo tưởng, hy vọng bé cả cầm dao phay là luẩn quẩn trong lòng trong khoảng thời gian ngắn. Sau khi lấy bản đồng ý về, tính cách sẽ khôi phục lại bình thường, khôi phục về như cũ. Nhưng hôm nay xem ra, bé cả đã hoàn toàn bị điên. Mẹ ruột đến nhà thăm nó, nó lại nhẫn tâm đến mức đuổi mẹ ruột ra ngoài!

"Mẹ đừng gấp gáp, trước tiên bình tĩnh lại đã." Thạch Đạt nhẹ giọng an ủi.

Người bị chổi đánh không phải là nó. Bà đã nói trước, bé cả đã không phải là đứa con gái vô dụng như xưa nữa, cứ nhất quyết ép bà phải đến thử một lần! Trong mắt Phương Quyên tràn ngập oán hận, hiếm khi cảm thấy bất mãn với con trai mình.

"Theo phân tích của con, nhất định là Thạch Khải đã thì thầm điều gì bên tai chị cả. Vì thế chị cả mới có thái độ khác thường, làm ra nhiều điều không phù hợp với tính cách của chị ấy." Thạch Đạt tràn đầy tự tin, thần thái nói chuyện rất giống với thành phần ưu tú siêu thông minh.

"Mẹ còn nhớ không? Mỗi lần gặp Thạch Khải, chúng ta đều chịu thiệt thòi. Lần này chủ yếu là chúng ta tìm chị cả không đúng lúc, tình cờ đụng phải Thạch Khải đến thăm chị cả. Có Thạch Khải bày mưu tính kế cho chị cả, chúng ta đương nhiên không đấu lại chị ta."

"Đã như vậy, chờ ngày mai chị cả đi làm, mẹ cản đường chị ấy lại, rồi cẩn thận bàn bạc với chị ấy một lần nữa. Chị cả không có Thạch Khải còn không phải mặc mẹ bắt bí, mẹ nói cái gì chính là cái đó sao?"

Còn muốn tìm bé cả lần nữa? Phương Quyên nghe xong trong lòng bồn chồn. Bây giờ bé cả không dễ nói chuyện, lỡ như chọc nó nổi nóng, trực tiếp dùng dao chặt cổ bà thì sao đây?

Phương Quyên nhớ rõ ràng bé hai đã đặc biệt nói qua, thật vất vả mới khuyên chị cả buông dao xuống.

Bởi vậy, Phương Quyên ậm ừ tỏ vẻ: "Tại sao con không tự mình đi tìm bé cả? Đó là chị ruột của con."

Thạch Đạt hơi sửng sốt. Y và mẹ tính kế với Thạch Vĩ nhiều lần, trước giờ đều là y ở sau lưng bày mưu tính kế, mẹ đứng ra thực hiện. Đây là lần đầu tiên mẹ y hỏi tại sao y không tự mình đứng ra.

Suy nghĩ xong, Thạch Đạt cười nói: "Chị cả là con gái ruột của mẹ, càng nghe lời của mẹ. Con là em trai, theo lý mà nói em trai nên nghe lời của chị gái. Con đứng ra không thích hợp."

Phương Quyên vừa nghĩ đến phải một mình đi gặp bé cả thì không tình nguyện. Nhưng không thể mặc kệ con trai, tùy ý để nó mất ngón tay.

Phương Quyên thở dài, nghiêm túc nói: "Mẹ sẽ thử một lần nữa. Mẹ sẽ nghe lời con ngăn bé cả khi trên đường đến nhà máy. Nếu như lần này vẫn không được thì chúng ta phải nghĩ cách khác."

Thạch Đạt không phản đối, cười khẩy: "Không có Thạch Khải cản trở, kế hoạch làm sao có khả năng không thực hiện được chứ?"

* * *
Ngày hôm sau, Phương Quyên dựa theo kế hoạch đợi trên con đường duy nhất từ nhà chồng Thạch Vĩ đến nhà máy. Sau khi từ xa nhìn thấy Thạch Vĩ, bà lập tức tiến lên ngăn cản.

Cũng trong lúc đó, Thạch Vĩ phát hiện mẹ cô ta đi đến. Vì vậy, Thạch Vĩ dừng bước lại, yên lặng mở túi xách ra và tìm kiếm.

Một giây sau, Phương Quyên thấy bé cả lấy ra một con dao gọt trái cây trong túi xách và cầm nó trên tay. Lưỡi dao gọt trái cây trông rất sắc bén, ánh nắng chiếu vào dao gọt trái cây phản chiếu những tia sáng lạnh lẽo.

Ngay lập tức, Phương Quyên cảm thấy chân mình hơi mềm. Bà bình tĩnh đi trên đường, mắt nhìn thẳng và đi ngang qua bé cả. Sau khi đi ngang qua, bà bước nhanh và nhanh chóng rời đi.

"..." Thạch Vĩ không ngờ rằng mẹ ruột lại dễ dàng bỏ đi như vậy.

Cô ta cười tự giễu, thì ra muốn tránh khỏi phiền phức lại đơn giản như vậy. Cô ta lắc đầu, tiếp tục đi làm.

Phương Quyên quay lại chỗ Thạch Đạt, giọng nói đang run rẩy: "Mẹ không có lừa con, đúng không? Không có bé hai, bé cả chưa nói gì đã trực tiếp móc dao ra! Con trai à, chúng ta nghĩ cách khác giải quyết nha, đừng đi quấy rầy chị cả của con nữa."

Hóa ra là sự thật. Thạch Đạt khoanh tay trước ngực, cau mày. Lần này thật rắc rối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play