Thạch Khải cho rằng đã tìm được bằng chứng phạm tội của Thiệu Trạch thì mọi chuyện sẽ được lật lại. Không ngờ chỉ mới mấy ngày, Lữ Tĩnh lại dùng tin nhắn hẹn cô ra ngoài.
Thạch Khải cảm thấy rất bất lực chạy đến bệnh viện hẹn gặp nhau qua tin nhắn, mặt tối sầm nói: "Cô thám tử dũng cảm, tôi rất bận, không có việc gì cũng đừng liên lạc với tôi."
Cô đã lên kế hoạch đi cua anh chàng đẹp trai. Kết quả vì đưa Thiệu Trạch ra trước công lý đã bận rộn suốt thời gian qua, cuộc hẹn hò đều bị xáo trộn.
"Cô bận rộn đi xem bói cho người ta, tiện thể sau lưng báo công an à?" Lữ Tĩnh cười, trên mặt vô cùng dịu dàng: "Gặp cô mấy lần, dường như tôi chưa chính thức giới thiệu bản thân mình. Xin chào, tôi tên là Lữ Tĩnh."
"Thạch Khải." Thạch Khải nhíu mày: "Cô đã tin tưởng những lời tôi nói?"
Lữ Tĩnh không có trả lời trực tiếp, ngược lại cảm thán một câu: "Thiệu Quan Tinh ngưỡng mộ đại sư bói toán giỏi quả nhiên là cô."
Sau đó cô ta liếc mắt nhìn Thạch Khải: "Cho nên người ta nói thầy bói đều là kẻ lừa đảo. Cái gì mà Thiệu Trạch đạo đức xấu? Vì điều đó mà bói không ra bằng chứng ở đâu, chỉ nói những lời vô nghĩa."
Thạch Khải cũng không tiếp lời, cắt đứt chủ đề: "Ngày hôm nay cô hẹn gặp tôi có chuyện gì?"
Lữ Tĩnh lập tức chuyển chủ đề: "Đây là bệnh viện nơi Trịnh Phúc đang ở. Nếu như cô thật sự giỏi như vậy thì bói xem anh ta có thể tỉnh lại hay không?"
"..." Cô không thể khống chế được dị năng, không có được video ai biết được từ khóa không có nhắc đến hay là không có hy vọng tỉnh lại chứ?
Thạch Khải không nói lời nào, trong lòng tổ chức ngôn ngữ, suy nghĩ nên trả lời làm sao tương đối thích hợp.
Còn Lữ Tĩnh tiếp tục nói: "Tôi không biết cô có tính được hay không, Thiệu Quan Tinh từng đến bệnh viện tìm ba mẹ của Trịnh Phúc. Ông ta muốn tặng cho bọn họ một số tiền để Trịnh Phúc ở bệnh viện cố gắng điều dưỡng. Nhưng điều kiện là ba mẹ của Trịnh Phúc nhất định phải nói ở trên toà án rằng đồng ý tha thứ cho Thiệu Trạch, xin toàn án giảm nhẹ hình phạt."
"Ba của Trịnh Phúc trực tiếp kêu Thiệu Quan Tinh cút đi. Nhưng mẹ của Trịnh Phúc đã khóc. Theo bà, điều kiện gia đình bọn họ ở mức trung bình, không có cách nào để Trịnh Phúc vẫn luôn ở trong bệnh viện. Nếu như đồng ý thì con trai sẽ có tiền tiếp tục ở lại bệnh viện cố gắng điều dưỡng, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bình phục."
"Thiệu Trạch là một tên cặn bã, làm sai chuyện còn không biết hối cải, cố ý giết người. Nếu như anh ta được giảm hình phạt, tôi sẽ cảm thấy rất bất công. Nhưng đứng dưới góc độ của ba mẹ Trịnh, nếu như bọn họ lựa chọn cách thỏa hiệp thì tôi cũng có thể hiểu được."
"Cũng may khi mẹ Trịnh sắp thuyết phục được ba Trịnh rằng Thiệu Trạch sẽ được giảm nhẹ hình phạt thì nhà họ Trịnh đã nhận được số tiền giúp đỡ 200.000 từ một người tốt bụng ẩn danh, trong tay có thêm tiền cũng rộng rãi hơi. Ba Trịnh đã đưa con trai về nhà để chăm sóc, quyết tâm muốn cho Thiệu Trạch nhận được hình phạt nên có."
Cuối cùng, Lữ Tĩnh kết luận: "Tôi hy vọng người tốt có thể được bình an."
Sau một hồi im lặng, Thạch Khải cố ý nhỏ giọng để đảm bảo rằng chỉ có một mình Lữ Tĩnh nghe thấy: "Trong vòng 100 ngày, Trịnh Phúc sẽ khôi phục lại bình thường."
Cô vừa nhìn thấy cảnh này trong video mới.
"100 ngày." Lữ Tĩnh lặp lại từ này với sắc mặt phức tạp.
Mặc dù rất nhiều chuyện đều cho thấy Thạch Khải xác thực là cao nhân. Nhưng khi Thạch Khải nói ra khỏi miệng câu gì với vẻ chắc chắn thì cô ta lại không sẵn lòng tin vào những điều không phải khoa học.
"So với nhà họ Trịnh, cô không bằng lo lắng cho người tốt bụng kia, chỉ cần tùy tiện tìm một chỗ bán nhẫn ngọc thành tiền là được. Cô ta không sợ rắc rối tìm đến nhà à? Cô ta cũng không lo lắng Thiệu Quan Tinh trả đũa sao?" Thạch Khải nhìn trời, như thể đang nói chuyện với không khí.
Lữ Tĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác, thể đang nói chuyện với không khí giống cô: "Người tốt bụng cũng không phải ngu. Người tốt bụng đặc biệt kéo Thiệu Quan Tinh đến hẻm nhỏ thăm dò, toàn bộ số tiền bán nhẫn tặng cho nhà họ Trịnh, 1 xu cũng không giữ lại. Trong tay còn có biên lai bán hàng và quyên góp làm bằng chứng, số tiền như nhau. Ai nhận hối lộ lại tặng hết tiền chứ? Rõ ràng là hiểu lầm."
"Hơn nữa, chính là Thiệu Quan Tinh hối lộ. Nếu ông ta trả đũa thì bản thân ông ta sẽ gặp rắc rối. Bởi vậy khả năng không quá lớn, lùi một bước coi như đầu óc ông ta không bình thường chạy đi tự thú, người tốt bụng cũng chỉ giúp Thiệu Quan Tinh bày tỏ xin lỗi với nhà họ Trịnh mà thôi. Bằng chứng đều có, không sao đâu."
"Nếu như vẫn luôn làm việc chính nghĩa, những việc này không cần lo lắng."
Sau khi nói dông dài một đống, Lữ Tĩnh nhìn về phía Thạch Khải: "Cô nói, nếu như Thiệu Quan Tinh biết tiền ông ta hối lộ đã trở thành chướng ngại vật trên con đường cứu con trai mình, ông ta sẽ trông như thế nào?"
"Mặc kệ trông như thế nào, sắc mặt nhất định rất khó coi." Thạch Khải thở dài: "Cho nên mới nói, đừng làm bất cứ điều gì trái với lương tâm của mình, sẽ không quay đầu lại được. Càng cố gắng ôm may mắn càng làm điều trái với lương tâm thì càng sẽ số con rệp. Nhưng biết tất cả thuận lợi, tôi cũng an tâm rồi."
Thạch Khải nghiêng đầu dò hỏi: "Tôi cũng không cần đến đồn công an uống trà chứ?"
Lữ Tĩnh nhìn trời: "Trong lúc tình cờ tôi biết được bằng chứng hai lần, đều là thành tích của tôi, không liên quan đến cô."
Thạch Khải cười: "Vậy thì thật sự là quá tốt rồi!"
Nói xong, cô an tâm rời đi, cảm thấy mọi chuyện đã giải quyết. Sau này có lẽ không gặp lại nữa.
Đáng tiếc, Lữ Tĩnh không nghĩ như thế.
"100 ngày à?" Ánh mắt của Lữ Tĩnh thay đổi: "Nếu như Trịnh Phúc thật sự tỉnh lại đúng lúc, mình cũng muốn nhờ cô ấy bói cho mình một quẻ."
* * * Thạch Khải bước ra khỏi bệnh viện trước tiên gọi điện thoại cho Hứa Ninh.
Điện thoại vừa mới được kết nối, cô vui vẻ nói: "Trước đó không phải anh đã nói tìm thấy rất nhiều nơi vui chơi thú vị sao? Em rảnh rồi, chúng ta đi nha!"
"Ồ, mấy ngày gần đây không được rồi, anh có chút việc." Hứa Ninh ấp úng.
Sấm sét giữa trời quang.
Thạch Khải ngây người, một công tử bột ngoại trừ chơi còn có thể làm gì được nữa?
"Chuyện gì, có tiện nói không?"
"Thì... thì có chút chuyện kinh doanh." Hứa Ninh ấp úng một hồi mới nói ra một câu như vậy.
Thạch Khải nghĩ thầm: anh làm gì có công việc?
May là dị năng trước sau như một ra sức. Trong video, một người đàn ông trung niên với mái tóc kiểu địa trung hải đang thuyết giảng cho Hứa Ninh, nói lời sâu xa: "A Ninh, cháu cũng phải bắt đầu học một chút về mặt kinh doanh đi, cũng không thể cả đời dựa vào ba mẹ nuôi chứ? Cả ngày chơi bời lêu lỏng, sau này cưới vợ làm sao cháu nuôi vợ con được?"
Cậu không có việc làm liên quan gì đến người khác đánh rắm, ăn gạo của người khác à? Ba mẹ đều không quan tâm những chuyện đó, chỉ hy vọng cậu vui vẻ thôi.
Hứa Ninh nghe thấy rất tức giận.
Người đàn ông trung niên ở bên cạnh vẫn líu ra líu ríu nói không ngừng như cũ: "Nhìn anh họ của cháu đi, nó lớn hơn cháu hai tuổi, bây giờ có khả năng như thế nào? Mấy ngày trước vừa mới tiếp được khách hàng lớn, cuộc sống như thế mới có ý nghĩa."
Không phải là dựa vào chèn ép cậu để làm nổi bật những gì con trai mình có thể làm à? Còn giả vờ vì suy nghĩ cho cậu, vì muốn tốt cho cậu.
Vì thế, Hứa Ninh cười sang sảng nói: "Nhưng anh họ chăm chỉ làm việc ba năm, tiền lương gộp lại cũng không bằng tiền tiêu vặt của cháu một năm."
Nụ cười tươi của người đàn ông trung niên cứng lại.
"Tương lai ba mẹ để lại tài sản cho cháu, anh họ có lẽ vất vả chăm chỉ làm việc mười đời mới có thể kiếm được." Hứa Ninh tiếp tục nói 'thẳng thắn': "Trước khi muốn cố gắng, lúc đầu thai phải chọn gia đình tốt, sau này mới không cần vất vả như vậy."
Người đàn ông càng nghe càng khó thở, miễn cưỡng cười cười: "Chú còn có việc, đi trước đây." Sau đó chạy trối chết.
Hứa Ninh khó chịu: "Rõ ràng là điều kiện gia đình không đủ tốt, cuộc sống bị ép buộc phải làm việc vất vả. Không phải nói đây là sự lựa chọn của bản thân, như vậy cuộc sống mới trải qua có ý nghĩa. Thật đủ dối trá!"
Nhưng nói như vậy, Hứa Ninh vẫn tức giận. Cậu chủ động chạy đến công ty nhà mình, tỏ vẻ với anh cả là bình thường mình chỉ không thèm làm. Nhưng thực ra hoàn toàn có năng lực bàn bạc việc kinh doanh.
Anh cả không hiểu ra sao, nhưng vẫn lấy ra mấy thông tin về khách hàng tiềm năng cho Hứa Ninh, có đủ loại tính cách. Điểm chung duy nhất là những người này đều rất khó đối phó.
Hứa Ninh tùy tiện cầm thông tin của một khách hàng, hoàn toàn tự tin đi ra. Theo suy nghĩ của cậu, những người đó không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật. Cậu hai nhà họ Hứa tự mình đến dù sao cũng nên cho chút mặt mũi.
Cậu tùy tiện bàn bạc với khách hàng. Sau này lại có người khác lải nhải thì cậu cũng có chuyện để bịt miệng người khác.
Ai biết xuất binh không thuận lợi, cậu đến công ty của người khách quen đầu tiên ngồi chờ một lúc hai tiếng cũng không thấy người.
Hứa Ninh sau đó mới nhận ra một vấn đề, cậu xác thực là do ba mẹ sinh ra. Nhưng từ nhỏ đã được bảo vệ rất tốt. Người ngoài biết nhà họ Hứa có đứa con trai út, nhưng hầu hết bọn họ đều không biết đứa con trai út của nhà họ Hứa trông như thế nào. Càng khỏi nói đến việc nể tình ba mẹ và anh cả cho cậu chút mặt mũi.
Hứa Ninh muốn hoàn thành một mối làm ăn này, sau đó cầm thành tích tát vào mặt những người khác. Nhưng dưới tình hình hiện tại, ngược lại cậu lại tự đào hố chôn mình.
--- --- Thạch Khải xem xong video và bật cười không thể giải thích được. Cậu vẫn ngốc như mọi khi!
Đầu dây bên kia điện thoại, Hứa Ninh vẫn còn bướng bỉnh giải thích nói: "Anh trai của anh thấy anh có năng lực nên hy vọng có thể dành chút thời gian giúp đỡ. Vì vậy, gần đây anh đang bận rộn với nhiệm vụ anh ấy giao cho."
Thạch Khải cũng không vạch trần, chỉ mỉm cười hỏi: "Có cần em giúp không?"
"..." Hứa Ninh im lặng.
Nói thật, cậu thật sự không muốn bị Thạch Khải nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của mình. Nhưng cậu không tìm người giúp đỡ thì có trời mới biết lúc nào mới có thể hoàn thành mục tiêu?
Không nói chuyện yêu đương nữa sao? Bạn gái không cần theo đuổi sao? Không cần hẹn hò đi chơi à? Làm sao có thời giờ lãng phí vào việc điều hành kinh doanh chứ!
Về phần đi tìm Chu Tử Uyên, suy nghĩ này chỉ dừng lại một giây trong đầu của Hứa Ninh. Nếu cậu nhờ sự giúp đỡ của Chu Tử Uyên, cậu cảm thấy rất có thể làm mọi thứ rối tung lên.
Cậu cũng tính đến việc có nên tìm Chu Tử Uyên đặt hàng, nhưng người sành sỏi chỉ cần nhìn thoáng qua là biết được chuyện gì đang xảy ra. Cho dù khi giao dịch được hoàn thành thì nó sẽ không có tác dụng vả mặt chút nào.
Kết quả tốt nhất chính là cậu thuận lợi bàn bạc suôn sẻ đơn đặt hàng tiếp theo. Như vậy có thể chứng minh cho người khác thấy rằng ngay khi cả khi gia đình không nuôi nổi cậu thì bản thân cậu cũng có đủ thực lực nuôi sống bản thân.
So với gia cảnh, cậu thắng; so với ngoại hình, cậu thắng; so với năng lực, vẫn là cậu thắng.
Người chiến thắng cuộc sống hoàn hảo chính là cậu!
"Trước đó anh đã giúp em nhiều lần, em cũng muốn giúp anh làm điều gì đó." Thạch Khải không ngừng cố gắng và tiếp tục kích động.
"Vậy thì... em đến đây đi." Hứa Ninh do dự một hồi mới quyết định.
* * * Khi Thạch Khải đến quán cà phê thì thấy trên bàn bày ra một đống tài kiện, Hứa Ninh đang chăm chú nghiên cứu đọc một cách cẩn thận.
"Em đến rồi, anh đang xem gì vậy?"
Hứa Ninh nghiêm túc nói: "Thông tin khách hàng tiềm năng. Có lẽ sau khi đọc xong thông tin có thể nắm được nhược điểm của đối phương."
Thạch Khải tùy tiện cầm mấy tờ liếc nhìn mấy lần, vẻ mặt hơi nhíu mày: "Thông tin được tìm thấy trên trang wed công ty của người ta có thể phát hiện nhược điểm gì của đối phương chứ?"
Hứa Ninh gật đầu và nhấn mạnh: "Mọi chi tiết nhỏ đều rất quan trọng!"
Thạch Khải bật cười. Từ khi có được dị năng, cô đều gặp phải những người kỳ lạ và những chuyện xấu, có rất nhiều cảm xúc tiêu cực.
Nhưng mỗi lần khi gặp Hứa Ninh và trò chuyện với cậu mấy câu, Thạch Khải lập tức mỉm cười rạng rỡ, cảm thấy được chữa lành.
Thật giống như cô đi cứu vớt thế giới, Hứa Ninh cứu vớt cô.
"Đừng xem, chúng ta trực tiếp đi tìm đối phương." Thạch Khải xem xong thông tin khách hàng một lần. Sau đó lật xem thông tin bất động sản của Hứa thị, trực tiếp chọn một khách quen, nhét những thông tin khác vào trong túi xách, lôi kéo Hứa Ninh đi.
Hứa Ninh liếc một cái, còn chưa kịp phản đối đã bị kéo đi.
Trên thực tế, Thạch Khải lựa chọn chính là địa ngục khó khăn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT