Thạch Khải khẽ thở dài: "Chuyện đến nước này, tôi không thể không nói sự thật ra."
Hình phạt bán bí mật thương mại còn tệ hơn nhiều so với việc cố ý giết người. Cô đã tận mắt nhìn thấy Thiệu Trạch làm sao phá hủy hệ thống an toàn của ghế lái phụ, cũng biết bằng chứng về việc Thiệu Trạch hại Trịnh Phúc ở đâu, nên làm gì để Thiệu Trạch đền tội.
Bây giờ chỉ có cô mới có thể giúp đỡ, không có cách nào lại giả vờ không biết.
Đối với thái độ kỳ lạ của Lữ Tĩnh, đại khái là bởi vì người duy nhất biết chuyện trong vụ án hiện đang nằm trên giường. Nhưng cô lại biết rõ đầu đuôi câu chuyện, Lữ Tĩnh mới hoài nghi cô có vấn đề.
Nghĩ như vậy, Thạch Khải ngược lại không thể trách thái độ kém của Lữ Tĩnh nữa.
Lữ Tĩnh vui mừng khôn xiết, nhìn Thạch Khải với vẻ mong chờ, yên lặng chờ đợi những lời sau đó.
"Thật ra, tôi là thầy bói, chuyên môn bói đoán xem tướng kiếm cơm ăn. Chuyện là như thế này, mấy ngày trước... " Thạch Khải chậm rãi kể chuyện ba của Thiệu Trạch là ông Thiệu Quan Tinh đến nhờ cô bói toán tìm bằng chứng.
Lữ Tĩnh há to miệng. Đầu óc của cô ta tạm thời tắt nguồn, không có cách nào hoạt động. Một hồi sau, cô ta mới khép miệng và lên giọng: "Cô chuyên xem bói cho người ta à?"
"Đúng vậy." Thạch Khải gật đầu.
"Thiệu Quan Tinh nhờ cô xem bói tìm bằng chứng ở đâu, cô lại bói ra con trai của ông ta mưu tài hại mệnh?" Lữ Tĩnh tiếp tục hỏi.
"Đúng là như vậy." Nói đến đây, Thạch Khải thở dài một hơi, đây đại khái chính là 'lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt '. Nếu không phải Thiệu Quan Tinh nhiều chuyện thì con trai của ông có thể sẽ không bị người phát hiện.
Trời còn chưa tối mà người đối diện đã bắt đầu nói mớ à? Cho dù không muốn nói sự thật, ít nhất cũng bịa lý do gì đáng tin một chút chứ?
Trong lòng Lữ Tĩnh đang gầm thét, kìm nén một hồi cô ta chỉ nghẹn ra một câu nói: "Cô vẫn là không cách nào trả lời phải không?"
Thạch Khải cười đến bất lực. Cô biết dù cho có nói thật thì Lữ Tĩnh sẽ không tin, chỉ có thể cho rằng cô đang từ chối.
Lùi lại một bước, cho dù Lữ Tĩnh chịu tin, bói đoán mệnh cho người ta không phạm pháp. Dị năng thì khác, quá mức ảo tưởng, người bình thường không thể chấp nhận được. Bởi vậy, cô chưa bao giờ có ý định nói gì về dị năng của mình.
Lữ Tĩnh lạnh lùng liếc nhìn Thạch Khải nhắc nhở: "Sau khi lập nước yêu quái không được phép thành tinh. Nếu như cô làm trái quy tắc, nhất định sẽ bị bắt."
"Ông tổ ban cơm ăn, không phải yêu quái thành tinh." Thạch Khải bật cười: "Nhưng cũng không có gì khác biệt. Dù không phải yêu tinh, cô cũng sẽ bắt tôi. Không phải đang hoài nghi tôi sao?"
Nhưng cho dù bắt cô thì công an cũng sẽ không tra ra điều gì.
"Các lợi ích đáng ngờ thuộc về bị cáo. Cho dù cô rất khả nghi, tôi cũng sẽ không kết luận cô có vấn đề." Lữ Tĩnh tức giận nói.
"Nhưng nói như thế nào, nhờ có cô cung cấp manh mối công an mới có thể bắt được Thiệu Trạch."
"Yên tâm đi, tôi không có nói một lời nào về chuyện của cô với người khác. Tôi biết bình thường công an thích hỏi đủ thứ. Cho nên có rất nhiều người biết rõ người khác có hành vi phạm tội nhưng không dám đến đồn công an báo cáo, cũng bởi vì sợ bị tội phạm trả thù."
Lữ Tĩnh nghiêm túc nhìn Thạch Khải: "Tôi sẽ tiếp tục điều tra cho đến khi tìm được bằng chứng phạm tội của cô. Nếu cô sợ thì đừng bao giờ làm bất cứ điều gì phạm pháp hay phạm tội."
Thạch Khải im lặng. Cô nhìn thấy Lữ Tĩnh đang đứng chào trong video mới.
Cùng lúc đó, giọng nói sang sảng của Lữ Tĩnh vang lên: "Tôi xin thề, tuyệt đối không buông tha cho bất luận tội phạm nào, tuyệt đối không vu oan cho bất luận người vô tội nào!"
Từ cái nhìn này, Lữ Tĩnh cũng không phải là người làm cho người ta chán ghét.
Nhưng Thạch Khải khó tránh khỏi nghi ngờ: "Cô tốt xấu gì cũng là công an, làm như vậy có ổn không?"
Lữ Tĩnh nhìn trời: "Tôi là cảnh sát giao thông, chưa được huấn luyện về mặt này, không thể trách tôi xử lý không đúng mực."
Thạch Khải thật sự yên tâm, mỉm cười nói: "Nếu cô có chí hướng rộng lớn, một lòng muốn làm cảnh sát tốt, tôi sẽ tặng cho cô thành tích. Vì không để cho người ta nhìn thấy, Thiệu Trạch đã cố ý tìm một nơi hẻo lánh và tự tay phá hủy hệ thống an toàn của ghế lái phụ. Nhưng thật không may, nơi đó thực ra có camera theo dõi. Nếu cô lật băng ghi hình ba ngày từ 7 đến 10 ngày trước sẽ phát hiện được điều gì đó."
Sau đó, Thạch Khải báo ra một địa chỉ.
Sắc mặt Lữ Tĩnh trở nên kỳ lạ: "Nếu anh ta cố ý tìm một nơi hẻo lánh, làm sao cô biết được?" Cô ta thật sự không tin một lời đối phương nói.
"Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi là thầy bói, là loại người đứng đầu ngành. Nói thật mà cô lại không tin." Thạch Khải buông tay.
Người đứng đầu ngành? Thầy bói? Tự gọi mình như vậy thật sự không thành vấn đề à? Lữ Tĩnh rất muốn phun nước bọt.
Sau khi kiềm chế lại kiềm chế, Lữ Tĩnh vẫn không nhịn được hỏi: "Cô là thầy bói? Được rồi, vậy tôi hỏi cô, tương lai tôi có thể trở thành một cảnh sát tốt không?"
"Không cần tương lai, bây giờ cô đã là một cảnh sát tốt." Ánh mắt của Thạch Khải mang theo tia khen ngợi.
Đây là viên đạn - bọc - đường! Đây là cố tình khen ngợi tâng bốc mà! Tuyệt đối không thể bị lừa!
Lữ Tĩnh âm thầm nhắc nhở bản thân. Mặc dù khóe miệng không kiềm chế được cong môi lên.
"Tuyệt đối không buông tha cho bất luận tội phạm nào, tuyệt đối không vu oan cho bất luận người vô tội nào, chí hướng rất tốt." Thạch Khải đứng lên.
Lữ Tĩnh sững sờ.
"Nữ cảnh sát dũng cảm này, mọi chuyện này làm phiền cô. Đừng buông tha Thiệu Trạch, Trịnh Phúc cần một công lý." Cuối cùng căn dặn một câu, Thạch Khải xoay người rời đi.
Một hồi sau, cô ta mới lấy lại tinh thần lộ ra vẻ mặt không thể tin được nói: "Tuyệt đối không buông tha cho bất luận tội phạm nào, tuyệt đối không vu oan cho bất luận người vô tội nào... Cô ta làm sao biết được câu này?"
* * * Lữ Tĩnh cứng ngắc đi đến chỗ Thạch Khải nói điều tra video. Quả nhiên tìm được đoạn video Thiệu Trạch giở trò trên xe trong ba ngày đó.
Sau khi so sánh thời gian xảy ra vụ tai nạn, Lữ Tĩnh phát hiện Thiệu Trạch giở trò trên xe trước một ngày Trịnh Phúc bị hại.
Mặc dù video đã tìm thấy và nộp cho đồn công an làm bằng chứng phạm tội. Nhưng Lữ Tĩnh lại không thấy vui mừng chút nào, thay vào đó là biểu cảm hơi suy sụp.
Từ trong video có thể thấy được Thiệu Trạch thật sự rất cẩn thận, đặc biệt tìm góc cua rồi phá hư hệ thống an toàn của ghế lái phụ.
Như vậy câu hỏi được đặt ra là tại sao người báo án lại biết được?
Sống dưới lá cờ đỏ, từ nhỏ đã học được kiến thức khoa học, Lữ Tĩnh một chút cũng không muốn suy xét đến một độ khả thi duy nhất kia.
"Điều này không có khoa học chút nào!" Lữ Tĩnh không khỏi cáu kỉnh.
Bằng chứng như núi, sự thực đang ở trước mắt, hoàn toàn không cho phép Thiệu Trạch chống đối.
Rất nhanh đã xác định Thiệu Trạch bị giam giữ trong đồn công an, mấy ngày nữa toà án sẽ bắt đầu xét xử.
Thiệu Quan Tinh biết được hành vi phạm tội của con trai bị bại lộ, nhất định sẽ bị phạt nặng nên vội vàng vào nhà tù thăm con trai.
Tận mắt nhìn thấy con trai co ro trong một góc nhà tù, cả người trở nên tiều tụy, đôi mắt trũng sâu, không còn hăng hái như xưa. Thiệu Quan Tinh không kiềm được nước mắt, hối hận không kịp.
Nếu như ban đầu khi con trai làm sai chuyện, ông không phải nghĩ cách giúp con trai che giấu mà bắt con trai đi tự thú, thì sẽ không có hàng loạt chuyện sau này!
Tội bán bí mật thương mại nhiều nhất bị kến án ba năm rưỡi, biểu hiện tốt còn có thể ra tù sớm. Nhưng bây giờ thì sao? Cố ý tổn thương người! Hình phạt hai tội ít nhất bị phán 20 năm!
Tại sao ông dạy dỗ con trai một đống đạo lý lớn, nói làm sai thì phải dũng cảm gánh chịu. Nhưng chuyện đến trước mắt, chính ông cũng không làm được!
Vừa nghĩ đến đời này của con trai đã hoàn toàn kết thúc, Thiệu Quan Tinh không khỏi khóc càng đau lòng hơn.
Nhưng mà mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Khi Thiệu Quan Tinh đi ra nhà tù thì bị một người phụ nữ mặt đồng phục công an chặn lại, kéo vào góc để nói chuyện.
"Ông là Thiệu Quan Tinh, ba của Thiệu Trạch đúng không? Nghe nói ông đã sớm biết chuyện con trai phạm tội, cũng có ý định tìm ra bằng chứng rồi tiêu hủy. Ông có biết làm như vậy thì ông cũng sẽ gặp rắc rối hay không? Tôi có thể bắt ông." Nữ công an hét lên.
Thiệu Quan Tinh bị hỏi đột nhiên luống cuống tay chân. Con trai đã vào tù, cả nhà phải dựa vào ông chống đỡ. Ông tuyệt đối không thể cùng vào tù với con trai được.
Thiệu Quan Tinh cố gắng bình tĩnh, cãi lại: "Trong này có phải là có hiểu lầm gì không? Tôi không hiểu cô đang nói cái gì."
"Không hiểu? Chờ bị nhốt vào trong tù cho tỉnh táo, ông có thể suy nghĩ cẩn thận." Nữ công an cười khẩy: "Thiệu Trạch cho rằng mình làm mọi thứ hoàn hảo, bằng chứng còn không phải bị công an tìm thấy sao? Ông cho rằng ông có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật sao?"
Thiệu Quan Tinh cười nịnh nọt, thử thương lượng nói: "Đồng... đồng chí này, tôi chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám. Tôi cũng đã lớn tuổi, thực sự không chịu được dằn vặt. Đồng chí có thể xem như bị quỷ che mắt, tha cho tôi một mạng có được không? Tôi hứa sau này tuyệt đối không tái phạm."
Ông vừa nói vừa đau lòng tháo chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái xuống: "Chút lòng thành nhỏ, xin đồng chí nhận cho."
Nữ công an liếc nhìn Thiệu Quan Tinh một cái: "Hối lộ nhân viên làm công sự tội thêm một bậc."
Thiệu Quan Tinh cười nịnh nọt: "Xem đồng chí nói kìa, hối lộ ở đâu ra. Chỉ là thấy đồng chí hợp ý nên cho đồng chí chút tiền sắm quần áo thôi. Chất liệu của nhẫn này là ngọc cổ tốt, đổi lấy 100.00 đến 200.000 cũng không thành vấn đề."
Nữ công an nhận chiếc nhẫn xem một hồi, suy nghĩ một lát nói: "Được rồi, nể tình ông vi phạm lần đầu, tôi sẽ tha cho ông một lần."
Nữ công an ngắt lời của ông: "Đừng nói cám ơn gấp. Gần đây cấp trên dự định thanh tra kẻ lừa đảo. Nếu ông muốn thoát khỏi rắc rối, vậy ông nói cho tôi biết tên của các đại sư và thầy bói đoán mệnh cho tôi biết, tôi đi bắt bọn họ."
Thiệu Quan Tinh hơi do dự. Các đại sư nhận giúp đỡ ông, sau lưng lại bán đứng người ta, làm như vậy không tốt cho danh tiếng của ông.
Nữ công an thấy ông do dự khịt mũi nói: "Không nói cũng được, tôi lôi ồn về đồn công an. Nếu phá được vụ án cũng có thể báo cáo kết quả công việc với cấp trên."
Nữ công an nói xong làm dáng muốn mạnh mẽ kéo Thiệu Quan Tinh vào đồn công an.
Thiệu Quan Tinh lập tức hoảng sợ. Ông làm chuyện đuối lý, đồn công an ở trong mắt ông không khác gì đầm rồng hang hổ, đánh chết cũng không muốn vào uống trà.
Thiệu Quan Tinh nghĩ: danh tiếng xấu thì xấu đi. Dù sao đời này ông không có dự định đi tìm đại sư giúp đoán mệnh nữa, một chút cũng không có tác dụng.
Vì thế, ông thành thật kể ra từng đại sư đoán mệnh mà ông đã từng gặp. Tuổi tác, ngoại hình, giới tính, tính cách... Ông nói rất chi tiết, rất sợ nữ công an trước mặt không hài lòng, một lời không hợp lại muốn kéo ông đến đồn công an nói chuyện.
Nữ công an vẫn im lặng nghe, cho đến khi nghe thấy Thiệu Quan Tinh rất ngưỡng mộ một đại sư tên là Thạch Khải. Cô ta mới mở miệng: "Thạch Khải? Trông như thế nào?"
Thiệu Quan Tinh không dám giấu giếm, thành thật trả lời: "Nữ, hơn 20 tuổi, trông rất xinh đẹp. Cô ấy khá cao, chân cũng dài, khoảng 1m7."
"Cô ấy trông xinh đẹp hơn một chút thì ông cảm thấy cô ta có bản lĩnh?" Nữ công an liếc mắt nhìn Thiệu Quan Tinh, dường như cảm thấy lời nói của ông không đáng tin cậy.
Thiệu Quan Tinh cuống lên: "Tôi không có nói bậy. Cô Thạch này thật xinh đẹp, nhưng dù xinh đẹp đến đâu thì tính không chính xác chính là tính không chính xác. Nhưng cô ấy thì khác chỉ bấm đốt tay một lát đã lập tức biết con trai tôi đạo đức xấu."
"Còn ai nữa không?" Nữ công an hỏi.
"Không có, tôi chỉ gặp những đại sư này."
Nữ công an vẫy tay nói: "Được rồi, ông đi đi. Lần sau tái phạm tôi tuyệt đối sẽ không tha dễ dàng như vậy."
Thiệu Quan Tinh cảm ơn một hồi vội vàng bước nhanh rời đi.
Khi chỉ còn lại một mình nữ công an thì cô ta bĩu môi: "Lợi cho tên vô liêm sỉ này. Nếu không phải có thầy bói cố vấn thì loại chuyện này không có cách nào điều tra được, không dễ dàng lấy được bằng chứng, thì tôi đã kéo ông vào ăn cơm tù rồi."
"Thạch Khải... Haizz, quên hỏi người báo án tên là gì, cũng không biết có phải là cùng một người hay không, nghe miêu tả trông giống nhau."
"Nhưng người báo án cũng đã nói qua, cô ta có giúp Thiệu Quan Tinh bói. Cho nên mới biết được chuyện con trai của ông ta. Như vậy người nọ không phải thật sự là một đại sư chứ?"
Người này chính là Lữ Tĩnh. Sau khi phân tích tổng hợp, cô ta chỉ cảm thấy ba quan bị hủy sạch, cả người cũng không ổn.
Cô ta bỏ qua suy nghĩ lung tung trong đầu, ném nhẫn ngọc trong tay lên lẩm bẩm: "Chờ lát nữa đi bán nhẫn, toàn bộ tiền quyên cho gia đình của nạn nhân. Đúng lúc Trịnh Phúc nằm trong bệnh viện cần dùng tiền."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT