Lúc mọi người đang ăn cơm, Đặng Dĩ Manh cố ý đi toilet gọi điện thoại cho Đại Uyển, có lẽ bên kia đang bận, vậy nên không có ai nghe máy.
Đặng Dĩ Manh không yên tâm, sửa thành gửi tin nhắn: "Công trúa nhỏ làm sao vậy nha."
Cố ý dùng ngữ khí nhẹ nhàng, hy vọng có thể làm chuyện lớn hóa nhỏ.
Qua vài phút, Đặng Dĩ Manh bắt đầu rơi vào tự nghi ngờ bản thân, hình như gọi là công trúa nhỏ không được tôn trọng lắm, mà Đại Uyển đang không vui, không thể kích thích chị ấy như vậy được, nhưng muốn thu hồi cũng không kịp nữa rồi. Đặng Dĩ Manh liền gửi liên tiếp mấy từ ngữ nịnh nọt "Chị không phải công trúa nhỏ, chị là nữ vương bệ hạ".
Nề hà rằng đối phương vẫn không đáp lại.
Tiêu Triệt tìm được người, đem cô xách về bàn ăn.
Đặng Dĩ Manh vẫn như cũ nhìn chằm chằm màn hình di động, hốc mắt lại dần dần lên men.
Hức, thế này là Đại Uyển đang trừng phạt cô sao.
Mà ở một bên, dì Lưu lại đưa ra tiến triển mới với Tiêu Triệt, nói phải về quê.
Đặng Dĩ Manh dĩ nhiên muốn giữ dì ở lại chơi một hai ngày: "Dì gấp như vậy làm gì."
Lưu phu nhân đẩy Đặng Dĩ Mẫn tới trước mặt hai người, "Cứ kệ dì, dì còn có cả gia đình phải chăm sóc ở nhà kia kìa. Tiểu Mẫn đành nhờ hai đứa con. Dì làm ông chủ, mặc kệ ha. Nào đến Tết, dì làm đồ ngon cho mấy đứa."
Tất nhiên là lòng Lưu phu nhân sẽ hướng về đứa con trai nhỏ ở nhà. Thành tích của Đặng Dĩ Mẫn không phải lý tưởng, vẫn luôn nghe được nhận xét không tốt, lòng dì cũng mệt mỏi, đưa đến nơi này, bảo Đặng Dĩ Manh và Tiêu Triệt nghĩ cách, lại ngoài ý muốn thấy thuận tiện.
"Giao em gái cho con đấy." Trên đường đi tới nhà ga, dì đã dặn Đặng Dĩ Manh như vậy.
Ánh mắt em gái mong đợi mà nắm lấy ống tay áo của cô, áp lực của Đặng Dĩ Manh rất lớn, một chữ cũng không thể cất lên lời.
Khi sắp lên xe, Lưu phu nhân kéo Đặng Dĩ Mẫn tới một bên, dặn dò cô bé, "Con ở đấy phải có ý, bất cứ lúc nào cũng phải tác hợp chị con và anh rể."
Đặng Dĩ Manh không nghe được câu này, nếu không chắc phải ngất xỉu.
Đưa dì lên xe, Đặng Dĩ Manh lôi theo cái cục nợ này, áp lực tinh thần rất lớn.
Tiêu Triệt nói với hai cô gái ngồi ghế sau rằng: "Về chỗ của anh đi, ngày mai anh nhờ người mang Tiểu Mẫn đi tìm phòng vẽ."
Đặng Dĩ Manh từ chối, "Bị chụp phải lại tuôn ra tai tiếng. Về kí túc xá của em đi."
Tuy là nói vậy, Đặng Dĩ Manh vẫn gọi điện cho bạn cùng phòng trước, trùng hợp là chỉ có Phích Lịch Bối Bối ở đó. Đặng Dĩ Manh giải thích đơn giản một chút, Phích Lịch Bối Bối không nói hai lời, bảo cô mang em gái nhỏ đến đi, cậu ấy sẽ trông giúp.
Đặng Dĩ Manh an tâm, ở ngoài cửa ký túc xá cố ý mua trái cây mang về.
Tiêu Triệt thấy ý chí của cô kiên quyết vậy, cũng không miễn cưỡng, chỉ cười xoa bóp mặt cô, "Có vấn đề gì thì gọi cho anh, đừng cố quá biết không."
Đặng Dĩ Manh gật đầu, tạm biệt hắn.
Đặng Dĩ Mẫn chờ mẹ mình đi rồi, không có người lớn quản, với lại thân quen hơn một chút, bắt đầu tung tăng nhảy nhót, giống như biến thành người khác luôn rồi, ở trong bóng đêm đi đến bên người Đặng Dĩ Manh, kéo lấy tay áo của chị mình, hết sức bát quái hỏi: "Chị, hai người vì sao trước lúc tạm biệt lại không hôn nhau vậy? Có phải là do em vướng bận không?"
Đặng Dĩ Manh cầm một quả quýt nhét vào tay cô bé, "Ăn quýt của em đi."
Đứa nhỏ này liền cười hì hì, tự cho rằng mình nói đúng, bảo cô thẹn thùng.
Trong lòng của Đặng Dĩ Manh vẫn nhớ thương việc Khương Tự Uyển không trả lời tin nhắn, thấp thỏm một đường, tới dưới tầng của kí túc xá, suýt chút nữa là hỏng mất. Trong tay lại đang lôi kéo một đứa trẻ, không thể lập tức chạy như bay qua bên kia để dò xét tận cùng. Nhưng có lẽ do tâm ý trong lòng mong được liên hệ với ai kia được cảm ứng, ở lúc Đặng Dĩ Manh sắp khóc đến nơi rồi, di động lại rung, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra nhìn, lập tức nghe máy: "Chị làm em sợ muốn chết!"
"Manh Manh." Đại Uyển nói từ đầu dây bên kia, hô hấp có chút suyễn.
Đặng Dĩ Manh ở đầu dây bên này vốn không muốn đáp lời chị ấy, nhưng hai người vốn dĩ đã bị người chia cắt, nếu còn thêm cả giận dỗi nhỏ nhặt nữa, sẽ rất ảnh hưởng đến tình cảm. Hít hít mũi lên tiếng: "Chị mới đi đâu vậy?"
Bên tai vang lên tiếng xoảng, sau đó lại quay về yên tĩnh. Đặng Dĩ Manh thoáng đem điện thoại kéo tới trước mặt nhìn, không đoán sai, điện thoại hết pin rồi, tự động tắt máy.
Tiểu Mẫn ngồi bên cạnh nóng lòng nhìn, sau một lúc lâu lau mặt cho cô, "Chị, chị xong rồi, mới tách ra một lúc, đã nhớ người ta đến khóc rồi. Thật không đủ kiên cường."
Đặng Dĩ Manh cười với cô bé, "Em nói bậy gì đó, lo mà nghĩ đến việc học đi."
Nhắc đến học, Tiểu Mẫn rén liền, yên lặng ăn quýt.
Lúc lên cầu thang, Đặng Dĩ Manh hứa hẹn với cô bé, "Chờ sau này dư dả, sẽ cho em ở một căn phòng lớn, hiện tại tạm ở ký túc xá đã, trong ký túc xá còn có những chị gái khác, em phải lễ phép, nhớ không."
—— Thật ra là sau khi cô nhận được một phần tiền lương, liền gửi cho ba đang cần gấp, có lẽ nhìn thấy cô có thể kiếm ra tiền, dì Lưu mới nghĩ ra chiêu số này.
Tiểu Mẫn là đứa bé ngoan, cô bé ưng thuận.
Tới ký túc xá, Đặng Dĩ Manh giới thiệu Tiểu Mẫn cho Lê Bối Bối xong, liền lập tức đi sạc điện thoại. Vừa mới khởi động lại máy, đã sớm nghe có mấy tiếng chuông nhắc nhở có tin nhắn.
Đặng Dĩ Manh gọi điện trả lời, không đợi người đối diện nói gì đã mở miệng giải thích trước: "Không phải em cúp điện thoại, là di động hết pin."
Khương Tự Uyển ừ một tiếng, nhàn nhạt giải thích: "Lúc trước tập thể dục, không cầm di động."
Đặng Dĩ Manh hỏi: "Ai chọc chị không vui?"
Đại Uyển không trả lời, mà lại nói: "Manh Manh, chị nhớ em."
Đặng Dĩ Manh che lại ống nghe của di động, liếc mắt nhìn nhìn, à thì, Phích Lịch Bối Bối nhiệt tình hỏi thăm Tiểu Mẫn xong, lại đeo tai nghe chơi game của cậu ấy. Tiểu Mẫn thì ngoan ngoãn đi vào phòng tắm rửa mặt. Ôm chút lạc thú khi yêu ngầm, Đặng Dĩ Manh đáp: "Em cũng nhớ chị."
"Em ở đâu?" Thanh âm trầm thấp của bên đầu dây kia hỏi.
"Ký túc xá." Đặng Dĩ Manh ho khan, "Sắp đóng máy đúng không? Uyển tỷ, chị nghỉ ngơi đi nha."
Đại Uyển đáp lại cô, nhưng không nói ngủ ngon, đã cúp điện thoại.
Đặng Dĩ Manh nhíu mày, suy xét đến việc Đại Uyển rất mệt, cũng không truy cứu nữa. Dàn xếp xong cho em gái, hai người cùng nhau nằm trên cái giường nhỏ.
Tiểu Mẫn vẫn hưng phấn mà cầm tay chị gái. "Em thật sự bắt đầu học ở đây sao, chị?"
Đặng Dĩ Manh thở dài, "Đừng làm ồn, ngày mai lại nói. Sẽ ảnh hưởng đến việc người khác nghỉ ngơi."
Vừa mới dặn Tiểu Mẫn như vậy, Đặng Dĩ Manh ngay sau đó lại tự vả mặt.
Di động rung lên rất nhỏ, cô lấy lại đây xem, là tin nhắn của Khương Tự Uyển: "Manh Manh, chị ở dưới tầng ký túc xá của em."
Đặng Dĩ Manh đã bị kinh hách, ngồi dậy, muốn thét lên, may vẫn thành công nhịn lại.
Lại liếc nhìn đồng hồ, đã gần 1 giờ sáng.
Chần chờ một chút, Đặng Dĩ Manh nhẹ nhàng đi xuống giường.
Cô khoác thêm áo, nhẹ nhàng mở cửa, rồi chạy như điên xuống tầng, động tác rất liền mạch và lưu loát.
"Uyển tỷ." Đặng Dĩ Manh nhìn ở dưới tầng ký túc xá có bóng người đang đứng, vội chạy đến trước mặt nàng.
Dưới ánh trăng, gương mặt của Khương Tự Uyển càng thêm rõ ràng, cúi đầu nhìn cô.
Ở thời điểm như thế này, mọi lời nói đều là dư thừa.
Đặng Dĩ Manh tiến tới ôm lấy, cái người có vóc dáng cao hơn chút ít kia cũng phối hợp ôm lấy eo cô, khẽ hôn lên vành tai cô.
Nhưng chỉ mới tiến hành được đến trình độ thân mật này, di động của Đặng Dĩ Manh lại vang lên, hai người buông nhau ra, Đặng Dĩ Manh nghe máy, thanh âm hoảng sợ của em gái truyền tới từ đầu dây bên kia, "Chị, chị đi đâu vậy, có phải không cần em nữa không?"
"Chị lập tức quay lại, em đừng sợ." Đặng Dĩ Manh bất đắc dĩ, tắt máy, chỉ có thể nhón chân nhẹ hôn lên môi của Đại Uyển, trấn an chị ấy: "Đừng không vui."
Khương Tự Uyển nhẹ cười. Đặng Dĩ Manh cũng không biết có ma lực gì. Nguyên bản cảm thấy rất hưởng thụ việc sống một mình, lại bởi vì em ấy xuất hiện, khiến người không thể tiếp thu sự an tĩnh này được nữa.
"Chị xem đi, chị giống như người mới biết yêu vậy." Đặng Dĩ Manh cười nhạo chị ấy, lại giơ tay véo mặt chị ấy, "Đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến dưới tầng ký túc xá của bạn gái để hẹn hò, em thiếu chút nữa cho rằng mình đang nằm mơ."
Khương Tự Uyển lại ôm cô một cái, "Manh Manh."
Đặng Dĩ Manh lại an ủi nàng, khó khăn lắm mới dỗ được người lên xe, nhìn theo chị ấy lái xe rời đi, bản thân cũng lên tầng.
Thời gian sau đấy, hai người cùng vội đến độ ngay cả thời gian gặp nhau cũng không có.
Tiêu Triệt và Đại Uyển cùng giúp cô liên hệ với những lớp vẽ có tiếng, nhưng đều là Đặng Dĩ Manh tự mình mang em gái qua.
Khương Tự Uyển vội vàng quay cảnh kết cho《 Thanh Vân Kỷ Sự 》, sau khi mở cuộc họp thảo luận về kịch bản xong, nàng có chút dở khóc dở cười, lại có chút mừng thầm.
Bởi vì nhân khí của bộ kịch này theo tuyến bách hợp quá cao, trong cuộc thăm dò trên mạng về "kết cục đáng được chờ mong nhất", số lượt bình chọn cao nhất lại là để Hoàng Phủ Tuệ Tâm đi nữ nhi quốc phò tá cho Thủy Dung, hai người kết làm thê thê, để nam chủ tiếp tục phát triển môn phái.
Các biên kịch tính toán, cuối cùng tạo ra kết cục hết sức troll người.
Đặng Dĩ Manh nhận được điện thoại của Quách đạo, bảo cô trở lại bổ sung một tuồng kịch, sau khi nắm được tình hình cụ thể và tỉ mỉ, cả người đều choáng.
Lê Bối Bối cũng theo dõi phim này, nghe cô nói xong, che ngực suýt chút nữa là bùng nổ, "Cái gì, Đại sư tỷ hồn phi phách tán? Có nhầm không!?"
—— không nhầm.
Bộ diễn này tạm thời được sửa thành be.
Vì muốn nhuộm đẫm sắc thái bi kịch của nhân vật đại tiểu thư Hoàng Phủ, khi nàng đang liên thủ với Ngu Trường Khanh đối kháng với vai ác lớn nhất, vì cứu người trong lòng, đại tiểu thư đứng chắn trước người Ngu Trường Khanh, trúng phải tà thuật trí mạng. Vậy nên hồn phi phách tán.
Khi nàng nằm trong lòng ngực của Ngu Trường Khanh, hát khúc nhạc mà họ mới gặp nhau lúc còn nhỏ, khiến Đặng Dĩ Mẫn - người đi theo chị mình đến phim trường, nắm lấy tay áo của cô, khóc rất thương tâm, "Chị, quá ngược...... Biên kịch đang ở nơi nào, hiện tại em muốn tặng chị ấy một cây dao......"
Đặng Dĩ Manh tuy rằng cũng rất đau lòng, nhưng lại mơ hồ có chút vui vẻ, điều này không phải nói lên Đại Uyển diễn tốt quá sao, cho dù là ở hiện trường quay chụp, cũng có thể lừa gạt được quần chúng ăn dưa vây xem, đem họ mang vào bầu không khí của câu chuyện xưa này.
Màn ảnh kết thúc là tỏ rõ hiện trạng của các nhân vật trọng yếu, nếu như ratings vẫn luôn cao thế này, khả năng sẽ có phần hai.
Cảnh quay Đặng Dĩ Manh muốn bổ sung là Thủy Dung ôm một chiếc bình thủy tinh, ngồi trên long ỷ, yên lặng nhìn chiếc bình phát ra ánh sáng mỏng manh, phảng phất như con đom đóm trong buổi đêm hè, lời kịch cũng chỉ có câu này: "Ta sẽ chờ ngươi, cho dù phải đợi bao lâu, ta vẫn luôn ở nơi này chờ ngươi......"
Khi đạo diễn hô to một tiếng, Khương Tự Uyển đóng máy, Trì Thịnh đóng máy, Đặng Dĩ Manh cũng lại đóng máy.
"Cũng không có ai......" Đặng Dĩ Manh lau mồ hôi trên trán, muốn đi nói câu chúc mừng với Đại Uyển, quay đầu lại chỉ thấy toàn bộ người trong tổ đều vây quanh chị ấy và cả Trì Thịnh bên cạnh chị ấy nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đôi lời editor: Tui đã mong có cái kết đẹp cho đại sư tỷ với tiểu sư muội:)) Tác giả cho cái kết tụt hứng ghê
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT