[1] Tiệc Hồng Môn hay còn được biết đến cái tên hán việt là Hồng Môn Yến (鸿门宴): là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượ.ng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên.
[2] Ông chủ Dương giật điện cho mấy cái: Vì đây là vụ án nên tui không để tiếng trung vào nhe.
Hung thủ là Dương Vĩnh Tín, nói sơ qua thì ông này là giáo sư và từng là trưởng khoa của bệnh viện nhân dân Lâm Nghi số 4, nơi chủ yếu điều trị bệnh tâm thần.
Có lẽ là do điều trị bệnh liên quan đến thần kinh quá nhiều nên đầu óc của ông này cũng có vấn đề luôn, ông này có mở 1 trung tâm gọi là "điều trị thanh thiếu niên bị nghiện lên mạng", và ở trung tâm này thì Dương Vĩnh Tín đã cho giật điện khoảng 6000 thiếu niên nghiện mạng xã hội tính đến năm 2009. Chi tiết thì mọi người có thể tra trên Baidu nhe.
Ròi không hiểu sao tác giả còn lồng cả vụ án vào trong truyện nữa hmu hmu TAT
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Du Định Nhu ở phía bên kia, sau khi chương trình kết thúc đã bị người đại diện quở trách.
"Tổ tông của chị ơi, em biết đấy là truyền hình trực tiếp mà đúng không?" Người đại diện ngồi trên xe mà muốn xỉu đến nơi, "Nhìn cái dáng vẻ không chút e dè của em kìa? Người biết thì nói đấy là em đùa thôi, không biết thì...."
"Đùa cái gì?" Gương mặt diễm lệ của Du Định Nhu tràn đầy lạnh nhạt, "Mỗi phút mỗi giây của bổn cung phải lên đến hàng chục triệu, ai có thời gian rảnh rỗi mà đi đùa?"
"......" Chị gái đại diện đỡ trán muốn gọi mẹ ơi.
Du Định Nhu không thèm để ý đến chị ta, vui vẻ lấy di động lướt Weibo đọc bình luận.
"Đừng xem." Quản lý Viên đoạt lấy điện thoại của nàng, hận sắt không thành thép mà nghiến răng nghiến lợi, "Không phải em cũng biết hiện nay fans thích nhất là ghép cp cho thần tượng à, hôm nay em nói mấy cái lời này, quần chúng thì lại thích hóng hớt, có thể không suy nghĩ bậy bạ được sao?"
"Suy nghĩ bậy bạ thì càng tốt." Du Định Nhu trợn mắt, đoạt lại điện thoại, sau đó thì xem mấy cái short trên mạng.
"Nhưng em thẳng mà." Người đại diện nhắc nàng, "Coi như chị xin em, làm người đi, tai tiếng mỗi ngày của em đã đủ sóng to gió lớn rồi. Cho người ta đường sống đi bà cô ơi."
"Thẳng cái gì cơ." Đôi đồng tử xinh đẹp yêu kiều của Du Định Nhu lộ ra chút lạnh nhạt, "Bà đây không thẳng. Coi như em đã thông suốt rồi, con trai đều là những kẻ dối trá, thật nhàm chán, các cô gái đáng yêu hơn nhiều. Ví dụ như Đặng Dĩ Manh, rất đáng yêu." Nhìn về phía hư không, "A, thơm tho lại mềm mại, nếu ôm vào trong lòng nhất định sẽ rất thoải mái." Ngón tay thon dài còn làm bộ nắm lại, gương mặt hiện lên chút ngượng ngùng.
Người đại diện chỉ hận trong tay mình không thể cầm một thanh đao, nếu có thì đã mổ được bụng ai kia rồi. Chỉ tiếc là đâu có. Vậy nên cô chỉ đành ôm lấy đầu mình, khiến cho mái tóc ngắn mới mất tiền tạo mẫu từ sáng sớm giờ đã biến thành cái ổ gà, trong miệng cũng phát ra tiếng the thé nghẹt thở......
Cùng lúc đó, khu bình luận trên Weibo của Khương Tự Uyển cũng đang vô cùng sôi động.
Nguyên nhân là do có người chụp được cảnh Đặng Dĩ Manh đi tiễn nàng nơi sân bay, thái độ thân mật của hai người trong ảnh đã dẫn đến một trận sóng lớn, hai quan điểm rằng "Đó là em gái của Uyển" và "Đó là vợ của Uyển" cũng sàn sàn mỗi bên chiếm một nửa dân số, ban đầu vốn là thảo luận đi thảo luận lại ở phần bình luận, về sau thì ở những góc độ rất quái dị đó mà bắt đầu oánh nhau.
Đặng Dĩ Manh vừa không biết đại lão ngày thường luôn ghét bỏ cô giờ lại khen cô, cũng không biết cái ảnh chụp cô bọc mình như cái bánh chưng để đến sân bay tiễn Khương Tự Uyển ở trong mắt fans của chị ấy thành một cái bánh thơm lành, giờ ai ai cũng đang thảo luận, cô là ai.
Mà cô của lúc này thì đang thở phì phò bò trên thang của thư viện, bên dưới là một chồng sách tham khảo, cô tính xem qua lý thuyết của mấy môn chuyên ngành trong học kỳ mới, đọc để còn nắm sơ được, sau này lỡ mà không đi học đủ, cho dù học bù cũng sẽ có tính hệ thống hơn, không cần phải cố hết sức như trước nữa.
An Uyển vốn đắm say trong việc học, buổi sáng Đặng Dĩ Manh nói muốn đi thư viện, cậu ấy không thèm suy nghĩ gì mà đi cùng luôn, chỉ có Lê Bối Bối, vẫn còn nằm trong phòng ngủ chơi game, còn thuận tiện nhờ bạn cùng phòng đi về thì cho cậu ấy mượn vở ghi bài.......
Đặng Dĩ Manh mới đem tài liệu mang vào phòng tự học chưa được bao lâu, điện thoại trong túi đã kêu lên inh ỏi, đành phải khẽ khàng đứng dậy, đi ra bên ngoài xem là ai, thì ra là video call của Đại Uyển, cô đi đến nơi yên tĩnh để nghe máy, "Uyển tỷ."
"Vợ ơi." Khương Tự Uyển nhíu mày.
"......" Xưng hô bị sửa lại đột ngột như vậy, khiến cô không kịp áp dụng chút phòng ngự nào, nên mặt Đặng Dĩ Manh chưa gì đã đỏ bừng.
"Em đang làm gì vậy?" Đại Uyển dường như không thấy được sự ngại ngùng của cô.
"Học ạ." Lồng ngực của Đặng Dĩ Manh nhảy kinh hoàng, "Chị thì sao, chị đang....."
"Hôn chị đi." Hôm nay Đại Uyển dính người tới lạ thường.
"Hả? 0.0" Hôn thế nào bây giờ.
Đặng Dĩ Manh nhìn xung quanh, may ghê, không có ai chú ý tới chỗ này, cô kéo khăn quàng cổ xuống, lặng lẽ hôn gió với màn hình điện thoại.
Sắc mặt của Khương Tự Uyển dịu hơn một chút, sau đấy lại bỗng thay đổi chủ đề: "Dạo gần đây ở đoàn phim thế nào rồi?"
Đặng Dĩ Manh hơi nghiêng đầu. Đại tiểu thư họ Du tuy là có đam mê chọc ngoáy cô, nhưng mà ngoài sử dụng bạo lực ngôn từ ra, thì cũng không thật sự làm cái gì khiến cô bị tổn thương, còn về Tương Đình, lần trước anh ta có ý muốn hẹn cô, kết quả lại bị Uyển tỷ phá vỡ, sau vụ đó thì anh ta an tĩnh như gà luôn, mỗi khi thấy cô, còn khách khí gật đầu chào hỏi, không bao giờ đề cập lại cái vụ kia nữa, vì vậy cô gật đầu đáp: "Khá tốt ạ. Thật ra suất diễn của em giờ cũng không có gì nữa. Em đang chờ đóng máy nè. Chị Điềm cũng nói, sẽ giúp em tìm phim mới."
Khương Tự Uyển híp mắt, ngay sau đó thì mỉm cười: "Ừ, Manh Manh cố lên nhé."
"Uyển tỷ, chị thì sao, đã bắt đầu quay chưa ạ?"
Khương Tự Uyển nói qua cho cô nghe về tình huống bên này, nói xong đã giục cô, "Không cần lo cho chị, học tiếp đi em, nha?"
"Vâng." Đặng Dĩ Manh vẫy tay với màn hình.
Hai người cứ lặng im nhìn cái màn hình khoảng chừng nửa phút, Đại Uyển đột nhiên bật cười, Đặng Dĩ Manh chớp mắt tỏ vẻ nghi hoặc, ngơ ngác hỏi: "Chị cười cái gì?"
"Tắt điện thoại đi thôi. Vợ ơi." Đôi mắt Đại Uyển cong cong tựa như trăng non.
"Không đâu, chị tắt đi." Đặng Dĩ Manh có một sự cố chấp lạ kỳ đối với những chi tiết cỏn con này.
Khương Tự Uyển nói: "Không nỡ sao? Ai da, Manh Manh nhớ chị tới vậy sao" Trăng non giờ đây còn cong hơn nãy nữa.
Gương mặt Đặng Dĩ Manh phút giây này tựa say rượu vậy đó. Bĩu môi không phản bác lại được luôn. Bởi vì chỉ cần cô dám nói "Chị cũng không tắt chứ bộ, chị cũng không nỡ còn gì, chị cũng nhớ em đến vậy sao", thì Đại Uyển nhất định sẽ nói rằng "Đúng vậy, chị nhớ sắp chết rồi nè". Hứ, cô dỗi. Giơ tay ngắt máy luôn cho bõ tức.
Đạo diễn Stephen lần này chọn một câu chuyện về khoa học viễn tưởng. Năm 8012, lịch sử vũ trụ tiến đến một kỷ nguyên mới, sự sống giữa các hệ hành tinh không còn bị ngăn cách hoàn toàn nữa. Ở trong bối cảnh như vậy, vào một ngày nọ, tại một quần thể xa xôi ngoài hệ ngân hà, có một đoàn người tha hương từ một nền văn minh tiên tiến xuất hiện, do là họ mải mê ngắm cảnh địa cầu mà bỏ lỡ giai đoạn trở về, vì để tiếp tục sinh sống, bọn họ bắt đầu tuân theo quy tắc và hành vi của hành tinh màu xanh nơi đây. Khương Tự Uyển cũng là một trong số bọn họ, nàng đã đi du lịch qua bao quốc gia, sau khi đã chán thì dùng thân phận sĩ quan liên bang để sinh sống giống người thường, vào một ngày nọ, nàng nhận được tín hiệu triệu tập từ hành tinh mẹ, những người tha hương bắt đầu tự chủ tập hợp lại với nhau, và trong quá trình tập hợp này, một âm mưu đáng sợ trong phạm vi vũ trụ đã bắt đầu hé mở, câu chuyện mang tính sử thi với đề tài chiến đấu bắt đầu mở màn.......
Khương Tự Uyển thích đề tài này, những người cùng tổ đóng phim với nàng lại toàn là tiền bối có tên tuổi, lúc quay phim tựa như cá gặp nước, hơn nữa nàng lại là mỹ nhân phương đông duy nhất trong đoàn phim, thường ngày được ưu ái rất nhiều, sau khi diễn xong, còn có thể bớt thì giờ đi ăn ké nhà mẹ. Đúng là ngoại trừ việc không có Đặng Tiểu Manh ở bên người, không có chỗ nào được coi là khổ.
Sau khi Khương phu nhân biết nàng đi tới đây công tác mà không mang theo Đặng Dĩ Manh, người lớn trong nhà không vui rồi đấy, bĩu môi ngồi trên sopha, liếc xéo nàng, "Sao con hồ đồ vậy, hai đứa còn chưa kết hôn, rời xa con bé lâu như thế, không sợ xảy ra tình huống xấu gì à?"
Khương tự Uyển yên lặng uống một ngụm trà, "Em ấy có việc của mình, lại còn đi học, không đi được."
"Vậy con xin nghỉ cho con bé đi. Không xin được thì dụ con bé trốn học đi chứ," Hốc mắt Khương phu nhân hồng hồng, "Chút năng lực này mà con cũng chả có luôn à?"
Khóe miệng Khương Tự Uyển giật nhẹ: "Manh Manh rất coi trọng việc học, mẹ à, nếu để em ấy biết rằng mẹ muốn em ấy trốn học để ở bên con, sợ rằng em ấy sẽ không thích mẹ nữa đâu."
Khương phu nhân "A!" một tiếng, giơ tay che miệng, lúc sau mới nhẹ hỏi: "Vậy, con có thể giữ bí mật này cho mẹ được không? Lời vừa nãy coi như mẹ chưa nói, đừng có nói cho con bé nghe đấy nha."
Khương Tự Uyển buông cái ly xuống, bình chân như vại: "Vâng."
"Cảm ơn bé con." Khương phu nhân để tay lên ngực, vô cùng cảm kích.
Qua hơn nửa tháng, Đặng Dĩ Manh trở về phim trường để diễn nốt phân cảnh đoàn viên cuối cùng, nhưng rồi cô bỗng phát hiện có chỗ nào đấy không đúng lắm.
Sau khi đạo diễn chúc mừng mọi người đã đóng máy, cô mới có cơ hội kéo Chu Thành Thành lại để hỏi: "Chị Tiểu Chu, em cảm thấy hôm nay có chỗ nào đấy không được đúng lắm...... Là em nghĩ nhiều à?"
Chu Thành Thành lắc đầu, "Không phải do em nghĩ nhiều đâu." Chỉ về phía Du Định Nhu, "Hôm nay cái vị kia dùng ánh mắt nhìn em, à thì, phải nói như nào nhỉ, nóng bỏng."
Đặng Dĩ Manh sợ hãi nhìn thoáng về phía Du Định Nhu, đến khi bốn ánh mắt va vào nhau, trong lòng cô vang lên tiếp lộp độp. Không vang mới lạ. Ngày thường, ánh mắt đại tiểu thư họ Du đây nhìn cô luôn là ánh mắt của người bề trên, lúc nào cũng lộ ra vài phần xem thường, nhưng hôm nay lại thuần túy và nồng nàn như là đang nhìn người yêu vậy đó.
1
Đặng Dĩ Manh nuốt nước bọt, kéo Chu Thành Thành định chạy, ai ngờ mới nhấc chân, thì Du Định Nhu ở phía đằng sau đã gọi cô rồi: "Đặng Dĩ Manh."
".......Dạ." Dù sao Đặng Dĩ Manh cũng hèn lắm, máy móc xoay người lại, "Du tiểu thư, chị tìm em à?"
"Đừng có đi nha." Du Định Nhu đứng dậy đi về phía cô, "Sau khi đóng máy đạo diễn sẽ mời mọi người ăn cơm."
Trực giác của Đặng Dĩ Manh nói bữa cơm này giống tiệc Hồng Môn [1] hơn đấy, nhưng mà không đi thì cũng không được tốt lắm. Chị Điềm đặt ra phương châm hoạt động cho cô là nhất định phải hiền hòa, khiêm tốn, trong nhóm ba người, sẽ luôn có một người có thể học hỏi, lại còn chưa kể đến những người cầm đầu như Đại Uyển và Du Định Nhu, đi, ngồi, nằm đều diễn cả, có độ nổi tiếng cao, đi tham gia show thì cũng là mentor, chẳng bằng đi phân tích từng cái nhăn mày, từng nụ cười của các chị ấy.
Cũng chính vì lý do đó, cô đã xem hết mọi tác phẩm của Uyển tỷ, đây đều là do mê mẩn —— đam mê học tập đó nha, không có ý gì khác đâu.
"Em không đi đâu ạ." Đặng Dĩ Manh xoay người lại hơi cúi xuống, "Trong khoảng thời gian này cảm ơn chị đã quan tâm chăm sóc em."
"Chậc. Còn bày đặt miệng lưỡi nhà quan à." Du Định Nhu chờ cô ngẩng mặt lên, sau đó làm một động tác khiến Đặng Dĩ Manh bị dọa tới ngây người.
—— Chị ta giơ tay véo mặt cô trời ơi.
Véo xong còn cười rất tươi nữa.
Cái này, cái này cũng thân mật quá mức rồi đó.
Từ lúc nào mà quan hệ giữa cô và chị ta lại thân thiết như vậy? Sao cô không biết gì hết.
Cô lùi về phía sau hai bước, suýt chút nữa là va ngã cả Tiểu Chu, lại nghe tiếng người đằng sau mình lớn giọng "Cẩn thận!"
Cô cũng chẳng có chút ấn tượng gì về việc bữa ăn chúc mừng đóng máy đã kết thúc như nào.
Chỉ nhớ rằng mình uống mấy chén rượu ngọt, lại sợ sẽ uống say, còn lén cho thêm nước vào. Trong bữa ăn, Du Định Nhu lại véo cô thêm hai cái nữa, làm cô sợ đến mức không dám lại gần chị ta, kéo tay của Chu Thành Thành cách được bao xa thì cách.
Mà còn chưa hết.
Sau khi được chị Tiểu Chu lái xe đưa về ký túc xá, Lê Bối Bối nhìn thấy cô là ôm vai cô lắc, khiến cô suýt chút nữa là bị lắc đến nôn hết cả ra, "Manh Manh à, cậu kết bạn với nhân vật khó lường đấy."
Đặng Dĩ Manh miễn cưỡng ổn định lại, nước mắt lưng tròng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Xem Weibo!" Phịch Lịch Bối Bối bỗng lớn tiếng nói.
Từ sau vụ đăng ảnh "anti" Uyển tỷ, cô cũng game over luôn, cái Weibo đó gần như đã thành phế thải, tuy là ngày thường cũng được cô dùng để lướt đấy, nhưng mà cũng không chia sẻ, không thả tim, cũng không đăng trạng thái mới, còn phần bình luận thì vẫn sôi động nhưng cũng chỉ dừng lại ở đề tài "Rốt cuộc cô là ai, vì sao cô và Uyển Uyển lại follow nhau?" Mà cô thì không trả lời cái bình luận nào hết.
Sau khi được Đại Bối Bối nhắc nhở, cô chịu đựng gương mặt đang nóng dần của mình, vào nhìn một cái, ôi trời ơi, bị dọa chết, giờ phút này điện thoại như con quái vật trong lòng cô, cô la lên rồi ma sát cái điện thoại của mình với mặt bàn.
"Làm cái gì vậy?" Đại Bối Bối không nhìn nổi nữa, "Làm di động của cậu thật đáng thương."
Đặng Dĩ Manh nghĩ thấy cũng đúng, dụi mắt xem lại, không nhìn lầm nha, xác thật là có vài chục nghìn cái @ cô. Đúng rồi, tag cái tài khoản ma vĩ đại của cô đó, "Người dùng có số di động 89757757757".
"Vì sao lại có nhiều người tag mình như vậy?" Đặng Dĩ Manh muốn khóc.
"Tại Du Định Nhu tag cậu đó." Phích Lịch Bối Bối ghé người lên bàn, "Ngày thường chị ấy độc miệng như thế, sức chiến đấu thì mạnh mẽ như vậy, lần này lại đi theo đường ôn hòa kìa."
Đặng Dĩ Manh vào xem cái kẻ khơi mào kia, Weibo của Du Định Nhu là: Mấy tháng nay đóng phim cùng với nhau rất vui, hy vọng sau này sẽ có nhiều cơ hội được hợp tác @Người dùng có số di động 89757757757 @Ta là Tương Đình.
Ban đầu, bình luận bên dưới đều cười nhạo cái tài khoản người dùng có số di động của cô, còn hỏi đại tiểu thư là có phải tay run nên tag nhầm người không.
Nhưng rồi, bình luận có lượt react nhiều nhất lại nói: "Con mẹ nó, người dùng có số di động này quả nhiên thâm tàng bất lộ, đây không phải vị đại lão lần trước đăng ảnh Khương Tự Uyển ở cự ly gần à."
Bởi vì quan hệ trong đoàn phim của 《 Tổng tham tra là đại mỹ nhân 》cũng loanh quanh đây thôi, cứ coi chỗ này rồi coi chỗ kia, rất nhanh sau đó mọi người cũng đoán ra Đặng Dĩ Manh.
Cô được tăng thêm một lượng fans lớn.
Có người thì điên cuồng thổ lộ với Thủy Dung.
Cũng có người bình luận hỏi cô, sao không định danh đi, còn có người hỏi, "Tiểu Manh, avatar của chị để hình xạ thủ đậu Hà Lan trong Plants vs Zombie à, ý muốn nói tài khoản của mình là tài khoản ma sao?" Dưới bình luận này là một loạt "Ha ha ha ha ha".
Đặng Dĩ Manh nghiêng đầu, nhớ đến năm ngoái, lúc ấy cô mới tới đoàn phim chưa được bao lâu, Tiểu Mẫn khi đó vẫn chưa mắc bệnh tâm lý, một ngày giữa trưa nọ, cô vừa ăn cơm vừa lướt Weibo, Du Định Nhu khi ấy đi ngang qua cô, hơi cúi người nhìn màn hình di động của cô, sau đó lạnh nhạt nói: "Sắp dùng lỗ mũi ăn cơm rồi, mấy đứa con nít nghiện mạng xã hội thế này nên giao cho ông chủ Dương giật điện [2] mấy cái thôi."
Lúc ấy gương mặt Đặng Dĩ Manh đầy hắc tuyến, trong lòng nói đại tiểu thư như chị cũng biết "giật điện cho mấy cái" là gì thì chẳng phải cũng là thiếu nữ nghiện mạng xã hội hay sao.
Chẳng qua khi đó cô ăn mệt một lần rồi, vừa mới nãy bị chị ta mắng "Ngu ngốc", nên cũng không dám tranh luận với chị ta, sợ bị bà cô này oánh cho cát bay khói tàn luôn. Nhớ lại thì, có lẽ là lần đó để Du Định Nhu thấy được clone của mình. Du đại tiểu thư à, che giấu kĩ thật đấy.
Việc đã đến nước này, cô chỉ muốn vùi đầu vào chăn mặc kệ sự đời thôi. Với cả, tuy là cô cũng chỉ uống hai ly rượu trái cây, trong đó còn trộn cả nước nữa, nhưng mà cô vẫn hơi say, vẫn nên nằm nghỉ thôi. Nhưng mà cô còn chưa bò lên giường, thì có điện thoại.
Lưu Điềm: "Manh Manh, Du Định Nhu tag em, trên Weibo ý, Tương Đình đã chuyển tiếp cái bài viết đó rồi, em không thể thờ ơ được, bây giờ cũng chuyển tiếp bài về đi, để chị nhắn câu văn cho em."
Đặng Dĩ Manh dựa vào cái thang, để xúc cảm lạnh lẽo của kim loại giúp hạ nhiệt độ cho gương mặt mình, "Vâng."
Lưu Điềm gửi câu văn cho cô, ngắn gọn lại khách sao, nói cái gì mà cảm ơn đã quan tâm chăm sóc, ở chung rất vui vẻ các thứ, bản thân là tân nhân blah blah. Đặng Dĩ Manh không nhìn kỹ, chỉ dựa vào yêu cầu của Lưu Điềm mà làm. Xong xuôi thì cũng bò được lên giường, cô buồn ngủ lắm rồi, nhưng mà trước khi đi ngủ vẫn theo thói quen trong hai tuần gần đây giữa hai người bọn cô, gọi video cho Khương Tự Uyển.
Thật ra bây giờ vẫn là ban ngày, nhưng cô có thói quen là trước khi ngủ nhất định phải nói với chị ấy một tiếng.
Đúng lúc Đại Uyển đang nghỉ giữa giờ quay, vậy nên nghe máy rất nhanh, nhìn gương mặt hơi say và cả đôi mắt mê ly của cô, lông mày nhăn lại, "Đặng Dĩ Manh, em lại uống say phải không?"
Chưa thấy ai giống cái đứa nhỏ này, rượu thì không biết uống, nhưng cứ làm cho mình say khướt cả ngày.
"Em không say." Đặng Dĩ Manh thở dài, "Em đi ngủ đây."
"......." Khương Tự Uyển đỡ trán, mẹ nàng nói đúng, nên để Đặng Dĩ Manh luôn ở bên cạnh nàng. Đứa nhỏ này đáng bị phạt mà.
Nếu Đặng Dĩ Manh biết sau khi cô ngủ qua giấc này, sẽ xảy ra cái gì, vậy thì cho cô mượn trăm lá gan của ông trời, cô cũng ngủ không nổi.
Tương tác giữa cô và Du Định Nhu vốn chẳng có gì, chỉ là fan cp vốn đang chờ cơ hội giờ phút này bỗng sôi trào, cưỡng chế lý giải bài viết mới của Du Định Nhu, nói rằng việc chị ta tag Tương Đình hoàn toàn là do che giấu, thật ra nữ thần chỉ muốn tag một mình Đặng Tiểu Manh thôi. Nhìn đi, nếu không thì dựa vào già vị, lại còn cùng diễn phối hợp trong phim, kiểu gì cũng phải tag Tương Đình trước cô chứ.....
Bị ngôn luận này xúc tiến, bàn tay cắt ghép video điêu luyện của fans cp không kìm nén nổi nữa. Trước mắt, tài liệu thực tế để cắt ghép và biên tập về Du Định Nhu thì có rất nhiều, nhưng mà với Đặng Dĩ Manh lại khác, ngoại trừ nhân vật Thủy Dung ra, thì chỉ còn hai cái quảng cáo ít ỏi không có xíu tương quan nào, lại còn toàn về đồ ăn như sữa chua rồi chocolate.
Nếu đã thế này, hãy để bọn họ làm ra một đoạn cut đặc biệt ngập tràn sắc khí!
Đầu tiên, lấy hình ảnh ánh nhìn e lệ của Thủy Dung với đại sư tỷ ra, Du Định Nhu có rất nhiều màn ảnh cổ trang, lấy một cái ghép cùng với cảnh này là được. Cả mấy đoạn quảng cáo thực phẩm vốn không có đường mà phát huy, cũng không thể chạy thoát được sự đầu độc của những bàn tay điêu luyện, bị chỉnh sửa với bộ phim hiện đại của Du Định Nhu, biến thành câu chuyện "Mỹ nữ chủ tịch điên cuồng yêu ngốc bạch ngọt tham ăn".
Mà có một cái đầu đề gọi là "Tối nay, chúng ta đều theo đảng Định Manh" lặng lẽ xuất hiện.
Fans của đầu đề này cũng không nhiều lắm, cũng chỉ một, hai nghìn người thôi.
Không nghi ngờ rằng, cái cp này cũng không được quan tâm nhiều.
Nhưng thứ quỷ dị là, bản thân Du Định Nhu lại thả tim cho cái video cắt ghép kia.
2
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT