*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

* Phim kéo (拉片): Đây là một hành động hay được những biên kịch thành công hay dùng; chủ yếu thể hiện ở việc xem đi xem lại nhiều lần, nhấn nút tạm dừng hoặc giảm tốc độ phim chạy, coi kĩ từng khung hình để phân tích tầng ý của biên kịch (hoặc đạo diễn) của bộ phim đó.


* Phim kéo (拉片诶): Đây lại là phim bách hợp nha!


(Bởi vì tựa giống nhau, nên khi gõ phim kéo, thì rất dễ tìm thấy phim bách hợp đấy)


[1] Hulunbuir: là một địa cấp thị nằm phía đông bắc của khu tự trị Nội Mông Cổ, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Trung tâm hành chính của Hulunbuir được đặt tại quận Hailar, khu vực đô thị lớn nhất của vùng. Các đặc điểm cảnh quan chính là thảo nguyên núi cao của đồng cỏ Hulun Buir, các hồ Hô Luân và Buir (sau này một phần ở Mông Cổ), và dãy Đại Hưng An. (Theo wikipedia)


* Màu xanh lục ở Trung Quốc có nghĩa là bị cắm sừng nha!


[2] Triều phục màu minh hoàng: triều phục là trang phục mà hoàng thất mặc trong những buổi lễ long trọng.


Còn minh hoàng là màu này nè:



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Đây là cảnh diễn cuối rồi, finally. Diễn xong là giải phóng được rồi.


Tại phim trường hoa hoa lệ lệ, Đặng Dĩ Manh ngồi xổm một chỗ vừa đọc lời kịch vừa không ngừng dùng câu này cổ vũ bản thân.


Trận diễn này bởi vì không có Tiêu Triệt, cái con người đã mang cả dải xanh lục dài mênh mông như thảo nguyên rộng lớn ở Hulunbuir [1], mà thiếu đi rất nhiều kịch tính. Nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng khó chịu. Cuối cùng, cô nhìn về phía Đại Uyển một cái.....


Người ta đang thoải mái vô cùng mà đem chân trái gác lên đùi phải, nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân, nhận thấy tầm mắt nóng rực của cô, cười như không cười nhìn lại cô: "?"


Đặng Dĩ Manh vội vàng quay đầu, tiếp tục công cuộc đọc kinh của hòa thượng nhỏ.


Ngồi trên bảo tọa của nữ vương, khí tràng trên người cũng theo đó mà thay đổi.


Lúc đi ven đường chỉ có hai bộ quần áo, Tiểu Thủy Dung ăn mặc rất mộc mạc chỉ một xanh một trắng, tiến vào trong cung, lập tức trở lên quý khí và trang nghiêm, quanh thân đều là châu báu lóe ánh vàng kim lấp lánh. Triều phục màu minh hoàng [2] khiến cả người nàng trở nên thành thục vài phần.


Nhưng phú quý vào thân lại không thể khiến nàng nở nụ cười, những món ăn trân quý mĩ vị cũng nuốt không trôi, ca vũ ma mị trước mặt, nàng cũng không có tâm tình thưởng thức. 


Tất cả mọi người trong đại điện đều phát hiện, nàng vẫn luôn ngóng trông nhìn hai người hộ tống nàng trở về đằng kia, ánh mắt triền miên lưu luyến không nói nên lời.


Nữ tể tướng và hai vị phụ chính đại thần khác đưa mắt nhìn nhau.


Khi nàng đứng lên tuyên bố rằng trong lòng đã chọn được vương phu, không ai ngoài ý muốn cả.


Mọi người khiếp sợ phải chờ tới lúc nữ vương nói, "Sư tỷ, đừng rời khỏi ta, ở lại, giang sơn này, còn cả Dung Nhi, đều là của ngươi." Mới đúng thời điểm mà bộc phát.


Mọi người ồ lên.


Đặng Dĩ Manh ôm lấy cổ của Đại Uyển, khoảng cách giữa các nàng gần vô cùng, hai mắt đẫm lệ đem câu nói kia lẩm nhẩm mà lặp lại, "Ta là của ngươi, ta là của ngươi."


Đại tiểu thư quả nhiên chớp mắt kinh ngạc. Nhưng dù sao nàng cũng là tiểu thư khuê các, dù thái sơn có sập ngay trước mặt cũng phải biểu hiện như chưa có chuyện gì xảy ra, mặt không đổi sắc, tu dưỡng cao đến khó tin. Nàng sờ sờ tóc sư muội, "Ngươi đương nhiên là của ta, là sư muội ngoan của ta. Chuyện này sẽ vĩnh viễn không thay đổi."


Con ngươi nóng cháy một chút lại một chút trở nên ảm đạm, nhưng nàng vẫn chưa lập tức từ bỏ, không ngừng lắc đầu, "Đừng rời khỏi ta. Sư tỷ. Không cần. Ta không cần."


"Ta sẽ không rời khỏi ngươi." Từ tay áo trống rỗng, Hoàng Phủ Tuệ Tâm biến ra một cây sáo trúc nho nhỏ, "Thanh Vân vĩnh viễn tồn tại cùng ngươi. Nếu ngươi tưởng niệm sư môn, vậy thổi một khúc, ta nghe thấy sẽ đến gặp ngươi."


Đây là lời hứa hẹn cực kì trịnh trọng.


Hai mắt Thủy Dung đẫm lệ, căn bản nhìn không rõ nhạc cụ trông thế nào. Nàng chỉ trịnh trọng nâng nó trong lòng bàn tay, lại từ từ kề sát nó vào vị trí ngực.


Ngay sau đó nàng nín khóc mỉm cười, giống như tiểu hài tử đã được dỗ dành ngoan ngoãn khi muốn có kẹo ăn.


Nhưng nàng sẽ vĩnh viễn không gọi sư tỷ, nàng không cần nàng phải vất vả bôn ba. Đây là lần vĩnh biệt của các nàng.


"OK!" Quách Lâm ở bên kia vỗ tay.


Đặng Dĩ Manh lại thút tha thút thít ngồi xổm trên mặt đất, khóc tới dừng không được, dần dần càng khóc càng hăng, sắp khóc đến ngất luôn rồi.


Vẻ mặt của cả đoàn làm phim đều trở nên mờ mịt.


Khương Tự Uyển hoảng hốt nhớ lại ngày đó gặp nhau ở kí túc xá, vật nhỏ kia cũng khóc thút thít như vậy. Biện pháp giải quyết cũng giống lần trước luôn, đi ra chỗ đó nhấc cô từ mặt đất lên, ôm đi xa xa đám người kia. Lạnh lùng nói: "Khóc nữa là ném nha."


"Uyển tỷ. Em diễn xong rồi." Nước mắt của Đặng Dĩ Manh cơ hồ lại xuất hiện, "Em diễn xong rồi. Em thực vui vẻ."


Vui vẻ? Đại Uyển nhăn mày, "Vui vẻ cũng khóc?"


"Là vui tới khóc." Đặng Dĩ Manh thật vất vả mới phanh được xe, tức khắc cảm thấy hổ thẹn vô cùng, "Em, em, em thất lễ rồi."


Mặt Khương Tự Uyển không chút biểu tình.


"Chị, chị đừng như vậy." Đặng Dĩ Manh đỏ mặt giãy dụa muốn nhảy xuống, "Khi em còn nhỏ, cắt mỗi tóc dài cũng khóc tới hai tiếng. Bởi vì để tóc lâu như vậy, luyến tiếc cắt đi. Đây là lần đầu tiên em đóng phim. Tự dưng kết thúc rồi. Cảm thấy rất khó chịu."


Sắc mặt Đại Uyển cuối cùng cũng đẹp hơn một ít. Nhẹ nhàng đặt cô xuống. Ngay sau đó tay trái nắm móng vuốt nhỏ của cô, đung đưa hai cái, "Muốn đi chơi không?"


"Đừng. Đừng đi." Đặng Dĩ Manh lau nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt, "Thân thể của Uyển tỷ quan trọng hơn. Với lại em cũng muốn trở về đi học." Hôm qua, Phích Lịch Bối Bối gọi điện thoại nói, giáo sư Hồ đã phát hiện cô thiếu tiết rồi, bảo cô nhanh nhanh hồi tâm, trở về nghe mắng đi.


"Chăm chỉ học như vậy sao?" Khương Tự Uyển hơi hơi mỉm cười, "Thật là tiểu hài tử."


"Trẻ con mới ham chơi nha." Đặng Dĩ Manh phản bác, "Như em gọi là thành thục."


Khương Tự Uyển 'xuy' một tiếng.


Thật ra cũng không ai để các nàng ở nơi này chơi đâu.


Quách Lâm quả thực sinh vào chòm Ma Kết, nghiên túc tới kinh hoàng, dính công việc cái thì tình thân chỉ là mây bay.


Bởi vì muốn quay những cảnh tiếp theo, vậy nên hắn đem tất cả những người liên quan đang tính toán đi chơi một chút, kéo tới sân bay.


—— Lúc đi đến đây, vì muốn mọi người dần dần thích nghi, cho chút giảm xóc, vậy nên để họ tự quyết định đi bằng gì.


Bây giờ rời đi, vì nóng lòng muốn về nhà, vậy nên đem đạo cụ và tất cả phương tiện đều giao cho vài anh tài xế kéo về sau.


Còn mọi người trong tổ đoàn phim chính thì thoải mái dễ chịu mà về bằng đường máy bay.


Lúc Đặng Dĩ Manh thu dọn đồ vật trong phòng, có chút hưng phấn, lại có chút sợ hãi, đi tới đi lui nói với Đại Uyển : "Uyển tỷ, đây là lần đầu tiên em ngồi máy bay đó."


"Ừm." Khương Tự Uyển dịu dàng nhìn cô.


"Lần đầu tiên cùng với chị." Đặng Dĩ Manh cười hì hì.


Trên thế giới có một loại da, gọi là vết sẹo lành cái đã quên đau.


Khương Tự Uyển đạm nhiên ngồi chỗ kia, cười như không cười, không nói lời nào.


Rõ ràng không có bất luận lời trách cứ gì, cũng không có nói tiếng nào, nhưng bụng chân vẫn không nhịn được mà run rẩy. Lắp bắp xin lỗi: "Uyển tỷ, xin, xin lỗi mà. Em chỉ nói đùa thôi, không ảnh hưởng tới toàn cục. Chị đừng để ý đến em......"


Đại Uyển bình tĩnh uống trà, sau một lúc lâu hỏi: "Nói đùa?"


Nếu cứ bám lấy vấn đề này mãi, vậy thì sẽ không giống nói đùa nữa, Đặng Dĩ Manh vội nói sang chuyện khác, cầm lấy Ipad để đầu giường, "Uyển tỷ, lên máy bay có thể cho em mượn cái này dùng không."


Khương Tự Uyển gật đầu, "Tùy em. Chị ngủ bù."


Lúc ngồi ngoan ở đại sảnh đợi xe, Đặng Dĩ Manh rung đùi đắc ý mà tìm kiếm một vấn đề đã nghẹn rất lâu trong lòng. Cô gần đây có dùng một ít thời gian còn xót lại, xem được hai hay ba bộ điện ảnh gì đó, hoàn thành tác nghiệp mà Lê Bối Bối giúp mình gửi đến.


Nhưng 'phim kéo'* mà Trình lão sư nói tới, cô vẫn cảm thấy mông lung, không rõ lắm. Năm nhất của học kỳ một, học biên kịch sẽ thiên về lý thuyết nhiều hơn, thỉnh thoảng sẽ cho sinh viên xem vài đoạn phim ngắn. Nhưng chính thức dạy cho bọn cô viết kịch bản thì lại không nhiều.


Đánh chữ 'phim kéo' ở thanh tìm kiếm, muốn xem một chút có tài nguyên liên quan gì không để tham khảo. Không biết bằng sự vi diệu nào đấy, mục đầu tiên xuất hiện, là một câu hỏi 'Có phim bách* nào hay có thể đề cử một chút không, gần đây phim ít ghê'.


Đặng Dĩ Manh cầm máy tính bảng, cau mày, không biết có nên nhấn vào không.


Phim bách hợp.


Là phim về một bạn nữ thích một bạn nữ khác đúng không nha. ( : ౦ ‸ ౦ : )


Nghe tới kích thích ghê. ಡ ͜ ʖ ಡ


Nói không chừng sẽ mở ra một thế giới mới luôn đó. ( ╹▽╹ )


Cô nơm nớp lo sợ nhấn vào xem.


Bộ đề cử trên cùng được chủ topic đánh giá cao.


《La Vie d'Adèle  》, do một người tên 《 tiếp cận sự ấm áp vô hạn của trời xanh 》đề cử.


Nội dung đề cử: "Là nhiệt liệt càn rỡ rồi lại trở về với thầm lặng sâu kín... Đây có lẽ là câu tóm tắt cho cốt truyện này, không cần thêm lời gì khác. Sinh hoạt cũng phân tầng giống như lớp vỏ trái đất vậy. Adele nỗ lực tới cuối cùng vì sinh hoạt của mình và Emma trở nên tốt đẹp, bóng dáng màu xanh đó, nói cười duyên dáng trong đám người, nhưng vòng đi vòng lại, lại tìm không được nơi đặt chân của riêng mình......."


Nghe qua thật văn nghệ.


Hơn nữa còn thực thương cảm?


Khương Tự Uyển đeo kính râm, mặc một cái áo khoác bò màu xanh nhạt, che phần áo thun trắng bên trong, từ toilet đi ra, đến chỗ cô, búng tay một cái, "Làm gì đấy."


Đặng Dĩ Manh bừng tỉnh, vội đem giấu iPad đi, cười gượng nói: "Không." Ngẩng lên, thấy rõ trên mặt nữ thần có ý cười nhàn nhạt, lúc này mới ý thức được, thật ra Đại Uyển cũng muốn về nhà.


Tuy rằng hay bị người khác gọi là chị, nhưng tính về tuổi tác, chị ấy cũng chỉ là một cô gái nhỏ thôi.


"Về nhà nào, Uyển tỷ." Đặng Dĩ Manh đứng lên, nở nụ cười, nắm lấy tay cầm của rương hành lý.


Toàn bộ hành trình đều khiến Đặng Dĩ Manh cảm thấy mới mẻ. Nhưng vì để không bị coi như đứa nhỏ nhà quê chưa trải sự đời, cô vẫn tận lực khắc chế, vận dụng kỹ thuật diễn không thuần thục của mình, học tập bộ dáng vân đạm phong khinh của Đại Uyển, ngồi trong máy bay năm tiếng, duy trì hình tượng trợ lý của một vị tai to mặt lớn cấp độ cao, không để Đại Uyển mất mặt.


Có lẽ vì nguyên nhân này, lúc về lại mặt đất, sau khi nghe Quách đạo dặn dò mọi người về nhà nghỉ ngơi, đến lúc Tiếu quản lý hỏi tuyến đường, Đại Uyển yêu cầu cô trở về nhà với chị ấy.


Đặng Dĩ Manh tỏ vẻ muốn về ký túc xá, giơ tay lắc lư cái bọc nhỏ của mình: "Đưa quà kỷ niệm cho bạn cùng phòng."


Khương Tự Uyển liền buồn bực. Cả ngày cùng em ấy như hình với bóng, chỉ thấy em ấy ngốc vô cùng, cũng không biết lúc nào chuồn đi ra ngoài mua quà cho người khác. Giễu cười: "Chẳng lẽ sợ chị cướp của em?"


Đặng Dĩ Manh xấu hổ cười: "Đều là lắc tay giá rẻ, lược làm bằng sừng trâu gì đó. Không lọt vào mắt xanh của Uyển tỷ được đâu. Nhưng mà cũng là chút lòng thành của em. Mọi người trong phòng sẽ không ghét bỏ."


Khương Tự Uyển gật đầu, giơ tay nhìn đồng hồ, "Hiện tại là 9 giờ 50 phút, bắt xe từ nơi này về lại trường cũng mất một tiếng. Em kịp 11 giờ gác cửa sao?" Vừa nói vừa cúi đầu nhìn vóc dáng cô, ánh mắt ẩn ẩn toát ra khinh bỉ. Ý tứ là xem cái chân nhỏ của em kìa.


Đặng Dĩ Manh lập tức tạc mao lên, "Chân em không ngắn! Dáng người em so được với tỉ lệ hoàng kim đó!"


"Ồ. Tỉ lệ hoàng kim." Khương Tự Uyển lặp lại một lần nữa, như nghĩ được gì đấy mà gật gật đầu.


"......." Đặng Dĩ Manh vẫn đứng tại chỗ, đi không được, ở không xong.


Giờ mà chạy mất thì cũng ấu trĩ quá rồi.


"Chị ở một mình sẽ sợ hãi." Ai mà ngờ được Đại Uyển còn làm nũng chứ.


Chỉ tiếc khuôn mặt vẫn như cũ thanh đạm lạnh lùng, trừ bỏ đáy mắt toát lên sự dịu dàng nhè nhẹ.


Đặng Dĩ Manh 'ô' hai tiếng, nhìn xung quanh, không biết nên làm gì bây giờ.


Cuối cùng, Đặng Dĩ Manh vẫn không thể nhẫn tâm.


Hai người rốt cuộc song song trở về biệt thự cao cấp của Uyển tỷ.


Thấy bài trí quen thuộc của phòng khách, Đặng Dĩ Manh bỗng cảm thấy có loại cảm giác hết sức kì dị, rằng cô đã về nhà rồi.


Đại Uyển gần như để hết đồ vật xuống một cái liền đi tắm.


Xem ra, Đại Uyển cũng có thói ở sạch mạnh mẽ lắm nè.


Ở khách sạn, bồn tắm chưa bao giờ động vào, đều tắm vòi sen. Về đến nhà mới đi ngâm mình.


Lúc các cô mới rời đi, chắc chắn nhân viên vệ sinh vẫn định kì đến đây lau dọn. Vậy nên Đặng Dĩ Manh thu thập đồ đạc cũng chỉ tốn hơn mười phút, ngồi trong phòng khách chán đến chết rồi.


Bỗng nhiên trong đầu cô 'ting' một tiếng —— có thể coi điện ảnh nha.


Xem gì đây.


Vậy........ xem Adele đi. Hì hì.


Xem được đoạn đầu. Adele thật thảm. Đi học đã phiền rồi. Còn phải phân tích tiểu thuyết này nọ nữa.


Ôi trời, bị anh trai trong xe buýt đến gần kìa.


Cửa phòng tắm kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra. Khương Tự Uyển đắp mặt nạ ra ngoài. Nói với cô: "Đi tắm đi."


Đặng Dĩ Manh đồng ý rồi, cầm áo ngủ của mình, đi vào phòng tắm. Trước khi đi còn không quên ấn nút tạm dừng cho bộ phim, sau đó để lại trên mặt bàn.


Hôm nay cô cũng ngâm mình trong bồn. Có cảm giác hết sức thoải mái, giống như mọi lỗ chân lông trên người đều được đả thông vậy đó.


Lúc mặc váy nhỏ đi ra, Uyển tỷ đã không ở dưới tầng nữa.


Đặng Dĩ Manh cầm máy tính bảng đi lên. Nếu Đại Uyển còn thức, vậy hâm nóng cho chị ấy một ly sữa bò. Nhưng Đại Uyển không những đã tắt đèn, nửa điểm động tĩnh trong phòng cũng không nghe thấy. Cô nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Uyển tỷ?"


Không trả lời.


Cô rón rén lui ra ngoài. Trở lại phòng bên cạnh của mình, trong lòng hết sức vui vẻ, tính toán xem tiếp điện ảnh.


.......... Có chỗ gì đó sai sai.


Đặng Dĩ Manh nhìn thanh tiến độ.


Cô chưa xem được xa đến như thế này nha.


Cô mới coi được vài phút thôi mà.


—— như vậy.


Là Uyển tỷ xem.


Đây vốn dĩ là đồ của chị ấy. Chị ấy tất nhiên có thể dùng rồi.


Đặng Dĩ Manh vui sướng mà đem tiến độ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play