Từ đó về sau mỗi ngày của Lục Nhạc Hàm là thức dậy sớm rời giường đi học, tiểu học, sơ trung, cấp ba là chung một trường, Tề Hưng Triết đang học cấp ba.
Tề phụ khá bận, nguyên bản có tài xế đưa đón đi học, thế nhưng Lục Nhạc Hàm nghĩ khoảng thời gian này là cơ hợi tốt để tăng độ hảo cảm, cho nên nghĩa chánh nghiêm từ cự tuyệt, nói ở lại trường học nhìn sách thêm một lát, chờ ca ca cùng tan học, quả thực đem thuộc tính dính ca ca thể hiện ra một cách hoàn mỹ.
Cấp ba luôn tan học chậm hơn một chút so với tiểu học, Tề Hưng Triết đối với đề nghị này không phải rất tán thành, làm sao có thể để một hài tử năm tuổi ở lại trường học một mình.
Lục Nhạc Hàm quyệt miệng kháng nghị nói:
- Giáo viên của chúng ta cũng về rất muộn, ta có thể ở lại văn phòng của hắn chờ ngươi.
Giáo viên của hắn là một vị cổ giả năm mươi tuổi, làm người tương đối cứng nhắc, bởi vì Lục Nhạc Hàm tuổi còn nhỏ nên y thường hay chăm sóc cậu, ngay cả ngủ trên lớp cũng không phê bình, luôn cười híp mắt nói:
- Tri Phi nếu là có vấn đề gì có thể tới hỏi nha.
Vị cổ giả này đã dạy học mấy chục năm, cơ hồ đem trường học xem là nhà của mình, mỗi ngày đều chuẩn bị bài đến tối mới đi về, Lục Nhạc Hàm cũng không biết dạy lớp hai có vội như vậy hay không, bất quá cậu rất kính trọng người này.
Tề Hưng Triết nghe cậu nói như vậy nhíu nhíu lông mày, cúi đầu trầm tư một chút, ngẩng đầu lên hỏi:
- Tri Phi thật sự muốn chờ ca ca sao?
Lục Nhạc Hàm nở nụ cười, thịt trên mặt thiếu chút nữa che mất lúm đồng tiền vốn đã không rõ ràng lắm, cầm lấy tay hắn nói:
- Ca, chúng ta cùng nhau về nhà mà.
Đã quen nghe lời đoán ý trên thương trường làm cho Lục Nhạc Hàm cảm giác nụ cười trên mặt của Tề Hưng Triết không đạt tới đáy mắt, cảm giác có chút khó chịu, kỳ thực rất nhiều lần Lục Nhạc Hàm cảm giác được một loại thành thục không hợp với tuổi trên người Tề Hưng Triết, thế nhưng hỏi 009, nó vẫn luôn bảo đảm kịch bản không có vấn đề, không thể làm gì khác hơn là áp chế khó chịu dưới đáy lòng, nói:
- Van ngươi, ca.
Tề Hưng Triết hết cách rồi, thỏa hiệp mà nở nụ cười, không thể làm gì khác hơn là dẫn Lục Nhạc Hàm đi dò hỏi cổ giả.
- Được nha, vừa đến buổi chiều ta cũng luôn ở văn phòng một mình, để Tri Phi đến làm bạn cùng ta cũng tốt.
Sau khi nghe cổ giả đáp ứng, Lục Nhạc Hàm hưng phấn nhìn Tề Hưng Triết, sau khi thấy hắn chậm rãi gật đầu, thì mừng rỡ ôm lấy đùi Tề Hưng Triết nói:
- Ca ca thật tốt.
Cổ giả sờ sờ đầu Lục Nhạc Hàm, nói:
- Đứa nhỏ này thật đáng yêu a.
Tề Hưng Triết ôm Lục Nhạc Hàm tránh né tay ông, nhăn chặt mày lại không nói gì, nói một tiếng cảm tạ xong liền rời đi
Một quãng thời gian sau, mỗi ngày Lục Nhạc Hàm đều ở trong văn phòng lấy ra bài tập mà giáo viên cho nghiêm túc làm, chờ Tề Hưng Triết tan học.
Cổ giả thường hay đứng ở phía sau Lục Nhạc Hàm cúi người xuống nhìn cậu làm bài hỏi:
- Tri Phi, những đề này ngươi biết làm sao?
Lục Nhạc Hàm nghiêm túc nằm úp sấp làm bài tập, cũng không ngẩng đầu lên nói:
- Ân, hiện tại tương đối đơn giản, ta vẫn làm được.
Cổ giả lui về phía sau một bước cười nói:
- Tri Phi thật thông minh, nếu là bài nào không biết liền hỏi thầy, tuyệt đối không nên để ở trong lòng.
Lục Nhạc Hàm gật gật đầu cười nói cám ơn, nói với hệ thống:
- Ta phát hiện giáo viên tiểu học thật là có trách nhiệm, rất tốt.
Giờ tan học của Tề Hưng Triết đều là cố định, luôn đúng giờ xuất hiện ở văn phòng.
Lục Nhạc Hàm thường dùng hơn ba mươi phút làm xong bài tập, sau đó lấy ra một quyển truyện cổ tích để giết thời gian, cổ giả ở một bên chấm bài tập hoặc là chuẩn bị bài và bận một ít việc khác.
Ngày hôm nay Lục Nhạc Hàm mới vừa làm xong bài tập, cổ giả không biết đứng ở phía sau lúc nào, dùng cánh tay cọ mặt của Lục Nhạc Hàm, cầm lấy sách bài tập vừa nhìn vừa nói:
- Chữ của Tri Phi rất dễ nhìn a.
Lục Nhạc Hàm cười cười, khiêm tốn nói:
- Trước đây mẹ ta đã dạy ta viết chữ.
Cổ giả nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục Nhạc Hàm, ánh mắt hơi có chút hoảng hốt nói:
- Tri Phi cười rộ lên thật là đẹp mắt.
Nụ cười trên mặt Lục Nhạc Hàm cứng đờ một chút, cảm thấy có chút không đúng lắm, cúi thấp đầu tùy tiện lục tung cặp sách, ngăn không cho y nhìn mặt của mình.
Cổ giả đứng ở phía sau Lục Nhạc Hàm, hô hấp có chút không ổn định, chậm rãi để sát vào.
Lục Nhạc Hàm cả người đều nổi da gà, hỏi:
- Hệ thống, tình huống này là thế nào a?
Hệ thống nào có biết này phát sinh cái gì, cũng là bị ép mộng.
Lục Nhạc Hàm xoay người lại, hai cái tay cầm lấy cặp sách che ở trước ngực, không được tự nhiên cười nói:
- Lão sư, ngày hôm nay ta còn có việc, ta đi về trước.
Cổ giả cầm sách bài tập của Lục Nhạc Hàm đặt ở chóp mũi chậm rãi ngửi, nói:
- Ca ca của Tri Phi vẫn không có đến, Tri Phi làm sao trở về a?
Lục Nhạc Hàm ngẩn người một chút, quên mất bây giờ mình chỉ là hài tử năm tuổi, nói:
- Lão sư có thể gọi điện thoại cho tài xế gia đình của chúng ta hay không a, để hắn tới đón ta.
Cổ giả giương mắt nhìn hắn, cúi người xuống để sát vào nói:
- Lại chờ một lát đi, Tri Phi, nói không chừng một hồi ca ca ngươi sẽ đến.
Trên mặt biểu tình cuồng dại mà say mê.
Lục Nhạc Hàm sợ đến thiếu chút nữa từ trên băng ghế té xuống, nắm cặp sách thật chặc, tận lực thả lỏng nhìn y.
- Da dẻ của Tri Phi thật tốt a, quả nhiên là tiểu hài tử đây.
Lục Nhạc Hàm không dấu vết né tránh, còn thể hiện ra là một bộ thần sắc hồ đồ, hỏi:
- Lão sư, ngươi làm sao vậy?
Cổ giả hít một hơi thật sâu, làm tim Lục Nhạc Hàm hơi ngưng lại.
Y rút cặp sách trong lồng ngực của Lục Nhạc Hàm ra nói:
- Tri Phi, lão sư cùng ngươi chơi trò chơi được không?
Khí lực của Lục Nhạc Hàm không có lớn như y, cặp sách trong lồng ngực bị rút đi, một chút cảm giác an toàn đều không có, ngón tay sít sao siết một góc quần áo run lẩy bẩy, hỏi 009:
- Ta cảm thấy được y không có ý tốt.
009 tán đồng nói.
{ Ta cũng thấy vậy. }
Lục Nhạc Hàm hỏi tiếp:
- Vậy ta nên làm gì?
009 hơi nghi hoặc một chút.
{ Ta cũng không biết a. }
Lục Nhạc Hàm sắp bị nó làm tức chết rồi, thân thể của cậu bây giờ chỉ là một hài tử 5 tuổi, làm sao có khả năng phản kháng, tức đến nổ phổi hỏi:
- Các ngươi không có công năng bảo vệ kí chủ sao?
009 hiểu rõ.
{ Ta có thể giúp ngươi che đậy cảm giác đau. }
Lục Nhạc Hàm muốn hộc máu, nhìn súc sinh hình người trước mặt càng ngày càng gần, có một chút buồn nôn, trên mặt vẫn giữ biểu tình của hài đồng, run rẩy mà tránh né y:
- Lão sư, ngươi muốn làm gì a?
Bộ dáng cổ giả như là không kịp đợi, thở dốc càng ngày càng nặng, bàn tay quanh năm cầm phấn mặc dù không có vết chai, nhưng bởi vì tuổi tác, da trên tay nhăn nhúm giống như vỏ cây thông già, còn lỏng lỏng lẻo lẻo.
Mắt thấy cái tay kia gỡ bỏ áo khoác của mình, lộ ra lồng ngực nho nhỏ trắng mịn, ngửa về sau một cái trực tiếp từ trên cái ghế té xuống, không thể làm gì khác hơn là cao giọng khóc lớn kêu to:
- Lão sư, ngươi đừng tới đây, ta sợ, lão sư ngươi làm sao vậy?
Trong đôi mắt của ông mang theo dục vọng tham lam, tầm mắt xẹt qua thân thể của Lục Nhạc Hàm, tay run rẩy mà sờ da thịt trắng noãn, trên mặt tràn đầy hèn mọn, trong miệng nói:
- Tri Phi, không khóc, lão sư sẽ không thương tổn ngươi.
Lục Nhạc Hàm tin y mới là lạ, thế nhưng hiện tại không biết bên ngoài có ai hay không, thử vận may, thân thể vẫn luôn lui về phía sau, mãi đến tận chân bàn, sợ đến ôm chân không nhúc nhích, áo khoác trên người vừa nãy bị kéo đang treo ở trên người, may mà cái tay kia không có chạm tới chính cậu, bằng không thật sự muốn nôn tại chỗ.
Trên mặt đều là nước mắt, trong miệng không ngừng đến kêu khóc:
- Ca, ca.
Cái tay kia càng ngày càng gần, chỉ chút nữa thì chạm tới, Lục Nhạc Hàm có chút tuyệt vọng, mẹ đản, chẳng lẽ ngày hôm nay thật sự bị tên mặt người dạ thú này cường bạo?
Trong miệng không ngừng la hết, ánh mắt nhìn về phía cửa, nơi này vừa lúc là góc văn phòng, nếu như muốn đi ra cửa nhất định phải chui qua chỗ của cổ giả, tầm mắt nhìn cánh cửa vừa rồi còn một cái khe đã bị đóng lại chặt chẽ, một trận giận dữ, mẹ nó còn khóa cửa.
Đôi mắt chuyển loạn, nhìn chằm chằm hạ bộ của cầm thú trước mặt, lòng bàn tay nắm bút chì càng ngày càng chặt, chỉ cần ngươi dám lại đây, thì ta cho ngươi sau này không cứng nổi.
Lục Nhạc Hàm đang chuẩn bị giơ tay lên, đột nhiên 'ầm' một tiếng, cửa bị trực tiếp phá tan từ bên ngoài, Tề Hưng Triết đứng ở ngoài cửa lạnh lùng nhìn chằm chằm cổ giả đang sửng sốt bởi vì mình đột nhiên xuất hiện.
Rốt cục thở phào một hơi, ca ca của ta a, ngươi rốt cuộc đã tới, được cứu rồi, bút chì trong tay xoạch một tiếng rơi trên mặt đất, hai tay quào loạn trên không trung, trong đôi mắt toát ra thần sắc sợ sệt kinh hoảng, nhìn chằm chằm Tề Hưng Triết gào khóc, giống như là một hài tử đang sợ hãi.
Tề Hưng Triết bước nhanh tới dùng sức đẩy cổ giả ra, ôm Lục Nhạc Hàm đang ngồi dưới đất lên, liếc mắt nhìn da dẻ trắng nõn lộ ra, ánh mắt ác liệt như giấu dao nhìn về phía cổ giả bị đẩy ra đang nằm nhoài trên đóng bài tập, cởi y phục của mình ra quấn cậu lại, đem Nhạc Hàm đang run rẩy Lục ôm vào trong ngực của mình, chậm rãi vỗ lưng cậu, nhẹ giọng nói:
- Không sợ, không sợ, ca ca ở đây.
Ông ta nửa ngày cũng chưa bò lên, bị đẩy ra có chút mộng, có chút ngây ngốc, tựa hồ không nghĩ tới vào lúc này Tề Hưng Triết sẽ xuất hiện ở đây, nhất thời có chút không biết làm sao, hai tay run rẩy chống đỡ bàn, môi ông động đậy như muốn nói cái gì, thế nhưng Tề Hưng Triết hoàn toàn không nhìn y, không cho y bất kỳ cơ hội nói chuyện.
Lục Nhạc Hàm nắm chặt quần áo của Tề Hưng Triết, cho dù tâm hồn đã trưởng thành sau khi trải qua chuyện buồn nôn kia có hắn ở đây cũng cảm thấy an tâm không ít, nghe hắn động viên cũng chậm rãi bình tĩnh lại tâm tình, càng dùng sức nắm chặt áo hắn, khóc đến thở không ra hơi, thở không được mà trợn trắng mắt bất tỉnh.
Lúc tỉnh nhìn thấy xung quanh đều là màu trắng, chuyển đầu nhìn bố cục gian phòng, nguyên lai là phòng bệnh a, Lục Nhạc Hàm còn tưởng rằng chính mình đã bị hù chết, về tới bên trong cái hộp nhỏ đây, liền nói cũng không nói nổi.
Nháy mắt một cái phát hiện Tề Hưng Triết đang ngồi ở một bên nhíu chặt mày, nhìn chăm chú mặt của mình, đột nhiên biến sắc ngồi xuống ôm cánh tay Tề Hưng Triết khóc lớn, trong miệng thét to:
- Ca ca cứu mạng.
Tề Hưng Triết âm thanh có chút khàn, đem cậu ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ cậu, nói:
- Tri Phi, không sợ, được không? Ca ca ở đây, không sợ.
Thân thể nho nhỏ của Lục Nhạc Hàm run rẩy không ngừng, âm thanh the thé, quanh quẩn trong phòng bệnh, thậm chí có một loại cảm giác đau khổ.
{ Nhạc Hàm, kỹ năng diễn xuất của ngươi thật là tốt a, thật giống Bạch Liên Hoa mảnh mai đây, vậy mà còn nói ngươi không có kỹ năng diễn xuất? }
Lục Nhạc Hàm tranh thủ tại trong đầu hỏi ngược lại:
- Năng lực của ngươi cũng không tồi a, nghe đâu ngươi có kinh nghiệm mười phần, gặp tình huống đó ngươi lại nói cho ta ngươi không có cách nào? Nếu không phải Tề Hưng Triết đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ ta hiện tại cũng đã biến thành búp bê vải bị hư rút lại ở trong góc đi.
Mã đản, đó là kỹ năng diễn xuất sao, lão tử thật sắp bị hù chết có được hay không, thời điểm Tề Hưng Triết xuất hiện lão tử thiếu chút nữa quỳ xuống kêu hắn là thiên thần.
009 không dám lên tiếng, lẳng lặng ẩn đi.
Âm thanh Tề phụ ở bên ngoài vang lên, trong tay y còn cầm giấy nộp phí cùng đồ vật thượng vàng hạ cám, trên mặt đều là hoảng loạn, nhìn thấy Lục Nhạc Hàm đã tỉnh lại, vội vã muốn đi tới bên giường, lo lắng hỏi:
- Tri Phi, có nơi nào không thoải mái hay không?
Tiếng khóc vốn đã nhỏ xuống của Lục Nhạc Hàm bỗng dưng liền lớn lên, thân thể run càng kịch liệt, từ trong lồng ngực Tề Hưng Triết chui ra, nhìn Tề phụ trố mắt, lui vào bên trong giường, hung hăng quơ cánh tay của chính mình trên không trung đánh:
- Không nên tới, không muốn.
Quả thực còn muốn chuyên nghiệp hơn so với lúc ở trước mặt cổ giả.
Thân thể di chuyển về phía sau, thiếu chút nữa ngã xuống khỏi giường. Tề Hưng Triết ôm lấy cậu, quay đầu liếc nhìn Tề phụ, một tay ôm eo cậu, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng dùng giọng nói nhu hòa mà động viên cậu:
- Tri Phi không sợ, Tri Phi, đó là ba ba a.
Lục Nhạc Hàm mắt điếc tai ngơ vừa khóc vừa nháo, thậm chí bắt đầu công kích cả Tề Hưng Triết, núp ở trong ngực của hắn, bàn tay nho nhỏ cầm lấy tay Tề Hưng Triết mà cào.
Sắc mặt Tề Hưng Triết có chút nghiêm nghị, trên tay hơi dùng lực siết chặt Lục Nhạc Hàm, lông mày nhíu lại, sắc mặt trầm trọng, nhìn Tề phụ đang muốn cưỡng ép đi tới nói:
- Ba, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta sẽ ở nơi này chăm sóc cho Tri Phi.
Tề phụ liếc mắt nhìn Lục Nhạc Hàm đang cuồng loạn, không có cách nào, cắn răng quay đầu đi ra ngoài.
Tề Hưng Triết ôn nhu vỗ lưng Lục Nhạc Hàm, cằm để trên đầu của cậu nhẹ giọng nói:
- Tri Phi không sợ, ca ca ở đây, chỉ có một mình ca ca ở đây.
Cảm xúc của Lục Nhạc Hàm dần dần ổn định lại, không tiếp tục kêu to, giống như là nắm lấy cọng cỏ cứu mạng mà cầm thật chặt ống tay áo của Tề Hưng Triết không buông ra, đôi mắt đóng chặt, thế nhưng nước mắt vẫn chảy, thân thể run run, trong miệng lẩm bẩm:
- Ca ca, ta sợ.
Trước ngực truyền đến một trận ẩm ướt, đáy mắt Tề Hưng Triết lộ ra một chút ý cười, ngữ khí mềm mại nói:
- Không sợ không sợ, sau này sẽ không như vậy, Tri Phi không sợ.