Chương 43

Tân đế đăng cơ được ba năm, đến năm hai mươi lăm tuổi, giang sơn mưa thuận gió hoà, dân chúng ấm no mạnh khoẻ, nội bộ hoà hợp, quốc ngoại an yên. Các triều thần từ sáng đến tối đều vắt hết suy nghĩ xem ngày mai vào triều nên nói lời nào nói vấn đề gì, dù sao cũng không thể mỗi ngày đều chỉ nói một câu có chuyện bẩm báo vô sự bãi triều rồi kết thúc buổi thượng triều chứ.

Bọn họ nghĩ đi nghĩ lại thì nhớ tới hiện nay Thánh thượng còn chưa có kết hôn, con cái gia đình dân chúng bình thường mười lăm tuổi đều có vợ có thiếp thậm chí còn có hài tử rồi. Thế mà đường đường là bậc chí tôn thiên tử vẫn còn đơn độc, trong hậu cung ngay cả một vị phi tần cũng không có. Nhớ tới điều này các vị đại thần đều không bình tĩnh nổi, đồng loạt ký vào một tấu chương khẩn cầu Hoàng thượng nhanh chóng nạp phi tuyển hậu.

Hoàng thượng mặt rồng giận dữ, đem tấu chương vừa trình lên ném xuống đất, nhìn lướt qua một đám đại thần đang cố sức mà cúi không dám lên tiếng, lớn tiếng hỏi:

"Còn ai muốn nói cái gì, trẫm đang nghe đây."

Lễ bộ Thị lang Lý đại nhân run rẩy đi lên phía trước, chắp tay hành lễ nói:

"Hoàng thượng, hậu cung không thể vô hậu."

"Có lập hậu hay không là do trẫm định đoạt."

Lý Đại nhân trong triều làm quan đã năm mươi năm, phụ tá đã qua mấy đời quân chủ, thực không thể quát lớn.

"Cầu Hoàng thượng lấy đại cục làm trọng, vì dòng dõi hoàng gia mà suy nghĩ."

Lý đại nhân run rẩy quỳ xuống, đám người phía sau cũng đồng loạt quỳ theo.

Lục Nhạc Hàm nhìn lướt qua đám người, cũng đồng dạng quỳ xuống cúi đầu theo.

"Sao, Thừa tướng cũng cảm thấy trẫm cần nạp phi tuyển hậu?"

Âm thanh Lý Thành Đồ băng lãnh một cách đáng sợ, đám quan lại nhát gan thân thể run lên cầm cập, thậm chí còn hối hận vì sao lại ký vào tấu chương đó, Hoàng thượng có lập hậu hay có con nối dòng hay không thì với bọn họ có quan hệ gì chứ, nhưng nếu tiếp tục như này chưa biết chừng nhà bọn họ liền đoạn hậu trước đấy.

Lục Nhạc Hàm khấu đầu một cái, tay chống trên đất, giọng điệu từ tốn nói:

"Lý đại nhân nói rất có lý, Hoàng thượng nên lấy đại cục làm trọng."

Mấy người phía sau lưng nghe vậy liền xì xào bàn tán, Lục Nhạc Hàm cũng không thèm để ý, lẳng lặng chờ vui đang khoác long bào kia phát giận.

Quả nhiên, một loạt âm thanh rầm rầm vâng lên, những đồ vật linh tinh bị quét rơi xuống đất, đám thái giám cùng cung nữ chung quanh đồng loạt ngã quỵ trên đất, đồng loạt hô:

"Hoàng thượng bớt giận!"

Lý Thành Đồ mắt lạnh nhìn thân thể gầy yếu đang quỳ ngay hàng đầu tiên, trong đầu kích động tới mức hận không thể bóp chết cậu. Cố gắng kiềm chế cảm xúc bạo ngược lại, bình tĩnh nói:

"Bãi triều."

Vài vị đại thần gan lớn liền mở miệng giữ lại:

"Hoàng thượng."

Lý Thành Đồ vẩy tay áo, phát ra một tiếng "Ba" thật lớn, âm thanh băng lãnh giống như một tảng băng nện thẳng vào lồng ngực mỗi người:

"Trẫm nói bãi triều."

Nhất thời không ai dám nói thêm câu nào, thời gian giống như bị đình trệ, trên mặt Lục Nhạc Hàm lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Trở lại tẩm cung, không biết Lý Thành Đồ đã đi đâu làm gì, Lục Nhạc Hàm cũng không có ý định hỏi, tự mình đi về trước. Sau đó, ngồi xuống bàn nhìn chằm chằm đống sách cổ đằng trước mặt, lát sau từ bên ngoài truyền tới âm thanh bước chân dồn dập đi vào.

"Từ Cảnh Duệ."

Ai nha, đây là muốn nổi giận hả?

Lục Nhạc Hàm vội vã để sách xuống, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đứng dậy sau đó trực tiếp quỳ xuống, dập đầu nói:

"Hoàng thượng."

Lý Thành Đồ nắm lấy cổ áo Lục Nhạc Hàm lôi cậu từ dưới đất lên, giọng điệu giận dữ nói:

"Từ Cảnh Duệ, ngươi thật to gan."

Trên mặt cậu hiện ra thần sắc thống khổ, môi mím chặt không mở miệng nói câu nào, thậm chí ngay cả nhìn vào mắt Lý Thành Đồ cậu cũng tránh né, vẫn trầm mặc. 

Lý Thành Đồ nhìn thấy cậu khó chịu, liền buông tay một cái, xoay người không nhìn tới, lớn giọng nói:

"Ngươi thật sự muốn trẫm lập hậu."

Lục Nhạc Hàm bị quăng ngã nhoài trên mặt bàn, bụng bị mép bàn đụng phải, không biết gây tổn thương chỗ nào mà nhất thời bụng đau không ngừng, tay siết chặt. 'Lý Thành Đồ, ngươi ra tay cũng quá nặng, không biết suy nghĩ rồi đó.' Cố nén sự không khỏe của bản thân nói:

"Hoàng thượng hãy vì quốc gia suy nghĩ, làm sao có thể vô hậu chứ."

Lý Thành Đồ đưa lưng về phía cậu nói:

"Quốc gia vô hậu, nếu trẫm nói trẫm không hề để ý thì sao?"

"Hoàng thượng không để ý, nhưng thần không thể không để ý tới, ta thân là nam tử, cùng ở với Hoàng thượng vốn là trái luân thường đạo lý, nếu quốc gia còn vì vậy mà vô hậu, thần sao gánh nổi cái tội  này."

Âm thanh Lục Nhạc Hàm nói ra vô cùng kiên định.

"Nếu như trẫm nguyện ý chịu cái tội nay thì sao?"

A, rất bình tĩnh nha, tiểu tử, ngươi rốt cục cũng tỉnh táo lại.

Trên tay dùng sức ôm bụng cố gắng làm giảm bớt đau đớn do vừa mới và chạm, có chút bất đắc dĩ nói:

"Hoàng thượng, đây không phải là vấn đề ai chịu chịu tội, việc này quan hệ tới tương lai của quốc gia."

Lý Thành Đồ trầm thấp than thở một tiếng, âm thanh có chút yếu ớt nói:

"Cảnh Duệ, lẽ nào tương lai của quốc gia so với tương lai của trẫm trọng yếu hơn sao?"

"Kính xin hoàng thượng cân nhắc lại."

Lục Nhạc Hàm thực sự không nghĩ ra từ ngữ nào nữa, bản thân cậu đối với vẻ nho nhã của cổ nhân vẫn có chút phản cảm.

"Cân nhắc cân nhắc, mấy năm qua trẫm đã cân nhắc đủ nhiều rồi, Cảnh Duệ, ngươi tin tưởng trẫm, chỉ cần ngươi không đứng cùng với bọn họ muốn trẫm lập hậu, trẫm nhất định sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề dòng dõi."

Càng lúc Lý Thành Đồ càng kích động, xoay người lại dùng sức nắm lấy vai Lục Nhạc Hàm.

Bụng mỗi lúc một đau hơn, trên trán chảy một tầng mồ hôi dày, đôi môi trắng bệch, yếu ớt nằm ngoài trên bàn. Vốn cậu có thể để cho 009 giúp mình che chắn cảm giác đau, nhưng nếu không có cảm giác đau này, chính cậu cũng không diễn được cái loại vô lực rồi yếu ớt này, đành phải chịu tội mà hứng lấy cảm giác đau.

'Lý Thành Đồ, chuyện nay lão tử sẽ nhớ kỹ, một lời không hợp liền ra tay hơn nữa còn ra tay nặng như vậy. Thế mà ngày thường đều sợ ta té sợ ta đụng bị thương, coi như là đang sinh khí phát giận ngươi cũng nên hướng đám triều thần kia mà trút giận chứ.'

Vốn còn muốn khuyên Lục Nhạc Hàm thêm nữa, nhưng vừa xoay người lại, Lý Thành Đồ lập tức nhìn thấy dáng dấp chịu đau của Lục Nhạc Hàm, âm thanh đột nhiên trở nên bối rối, còn không tự biết mình mà còn dùng sức lắc lắc vai Lục Nhạc Hàm nói:

"Cảnh Duệ, ngươi làm sao vậy, Cảnh Duệ, người đâu, mau truyền thái y."

Nhìn khuôn mặt Lý Thành Đồ lo lắng, khóe miệng Lục Nhạc Hàm nỗ lực kéo ra một nụ  cười, mí mắt giật giật sau đó rơi vào hôn mê bất tỉnh.

Lúc có chút ý thức liền nghe thấy âm thanh nổi giận của Lý Thành Đồ:

"Không có gì quá đáng lo ngại, vậy mà là không có gì đáng lo sao, nếu giống như lời ngươi không đáng lo sao giờ này y còn chưa có tỉnh? Cái gì gọi là lửa giận công tâm, ngươi nói rõ ràng cho trẫm nghe xem, các ngươi là thái y mà nói như vậy sao? Không hiểu ý tứ của trẫm hay sao?"

So sánh với thanh âm cao vút của Lý Thành Đồ thì thanh âm của đám Thái y cơ hồ nhỏ tới mức không thể nghe thấy, mí mắt Lục Nhạc Hàm giật giật sau đó mở mắt ra, quay đầu liền thấy tấm lưng Lý Thành Đồ trước mặt, tức giận thở hổn hển giáo huấn đám thái y đang run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, cậu nhẹ nhàng kêu một tiếng:

"Hoàng thượng."

Tâm tình Lý Thành Đồ đang trong trạng thái kích động, hoàn toàn không có phản ứng, Hứa thái y vùi đầu xuống thấp không nhìn thấy. Ngược lại, một tiểu thái giám bên cạnh nhìn thấy tay Lục Nhạc Hàm khẽ nhúc nhích, lập tức lanh lợi quỳ xuống dập đầu nói:

"Hoàng thượng, Từ đại nhân tỉnh rồi."

Lý Thành Đồ nghe vậy liền quay người, hai bước vượt đến trước giường, quỳ một gối xuống cạnh giường hỏi:

"Cảnh Duệ, cảm giác thế nào rồi ? Có chỗ nào không thoải mái không, Hứa thái y, mau tới nhìn xem."

Hoàng thượng còn nửa quỳ, trong phòng ai dám đứng, trong nháy mắt đám người lập tức ngã quỵ trên mặt đất, đầu cũng sắp cúi xuống chạm tới đùi chính mình rồi, nhìn thần sắc lo lắng trên mặt Lý Thành Đồ, trong lòng cậu có chút cảm động, khẽ đưa tay lên vuốt khuôn mặt của hắn, nói:

"Ta không sao, ngươi trước tiên đứng lên đã, có được hay không."

Tay đang nắm lấy tay cậu cố chấp không buông, hướng về phía sau rống giận:

"Hứa thái y, ngươi điếc sao, trẫm kêu ngươi tới."

Hứa thái y nào dám đứng lên, chỉ đành quỳ rạp lê tới, đáng thương cho lão, đoạn dưới giường có khoảng năm cái bậc thang, tuổi tác lão đã cao đó cũng không tốt, từng chút từng chút bò tới.

Lục Nhạc Hàm lôi kéo tay Lý Thành Đồ, nói:

"Hứa thái y, làm phiền ngươi có thể hay không đi nhanh tới, bụng ta vẫn còn đau một chút."

Như này có chút sai quy củ, nhưng Lục Nhạc Hàm cũng muốn thử xem Lý Thành Đồ có thể nhân nhượng cậu tới mức nào.

Hứa thái y không biết làm sao đành giữ nguyên tư th, đứng cũng không được, tiếp tục bò cũng không phải phép, nhất thời có chút gấp gáp. Lý Thành Đồ không đợi được lớn tiếng mắng:

"Thừa tướng nói ngươi không nghe được sao? Còn không mau tới."

Nhìn mặt Lý Thành Đồ, Lục Nhạc Hàm mím mím môi cuối cùng cũng nở nụ cười nói:

"Ngươi ở bên này làm cản trở Hứa đại nhân xem xét, đứng qua một bên được không."

Lý Thành Đồ há miệng, nhìn Hứa thái y đang nơm nớp lo sợ đứng một bên, rốt cuộc buông tay cậu ra, lui qua một bên, nói:

"Xem xét cho cẩn thận."

Hứa thái y liên tục gật đầu, trong miệng đáp một tiếng vâng, nửa quỳ xuống trước giường, đang định vén chăn lên.

Lý Thành Đồ lập tức tiếp lên cầm chặt tay 
y, lớn tiếng quát:

"Ngươi làm gì?"

Hứa thái y kinh hoảng, cả nửa ngày nói không nên lời.

Lục Nhạc Hàm cười nhẹ, nói:

"Hoàng thượng, bụng thần bị thương, nếu không tự thái y kiểm tâ, làm sao trị bệnh được."

Lý Thành Đồ hơi ngưng lại, mới vừa nãy hắn quên mất nói rõ ràng, chỉ bảo là cậu đột nhiên té xỉu, trách không được không kiểm tra ra bị gì .

Quay mặt sang, trầm giọng ra lệnh:

"Các ngươi đều đi ra ngoài."

Tất cả mọi người giống như được đại xá, vội vàng đứng lên cúi đầu lui ra ngoài.

Lý Thành Đồ lúc này mới quay mặt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hứa thái y nói:

"Xem kỹ một chút."

Hứa thái y cũng thật đáng thương, mỗi lần y chưa kịp làm gì đều đã bị lôi ra mắng, vị Hoàng thượng này so với Tiên đế còn kinh khủng hơn đó. Nuốt nuốt nước miếng, mặt mày tái mét lo sợ run rẩy nói:

"Vâng vâng vâng, hạ quan sẽ đem toàn lực...."

"Nói nhảm nhiều thế làm gì, còn không khám đi."

Trên mặt Lý Thành Đồ hiện ra thần sắc thiếu kiên nhẫn, quát lên.

Hứa thái ý nhấc lên ống tay áo rộng thùng thình chà xát mồ hôi trên trán, sau đó cẩn thận từng li từng tí một vén chăn, tới khi chuẩn bị vén lên vạt áo, liền dừng tay lại, nhìn về phía Lý Thành Đồ.

"Nhìn cái gì mà nhìn, tiếp tục đi."

Âm thanh Lý Thành Đồ càng lúc càng không mất kiên nhẫn.

"Hứa thái y, ngươi xem đi."

Lục Nhạc Hàm chính mình vén lên nội bào, trên da thịt trắng noãn che kín mấy vệt xanh xanh tím tím, nào là dấu hôn ngân, còn có vết cắn. Nhưng phía trên cái rốn có một khối bầm lớn, khiến người nhìn qua phải sợ hãi.

Biểu tình trên mặt Hứa Thái y lập tức biến sắc, mồ hôi trên trán càng thêm dày đặc, lão có loại cảm giác ngày hôm nay khó có thể đi ra khỏi tẩm điện này rồi. Cẩn thận xem kỹ lại vết thương, đang muốn đưa tay thăm dò vết thương, bàn tay lập tức bị tàn nhẫn kéo ra.

Lục Nhạc Hàm thở dài:

"Hoàng thượng, ngươi nếu cứ như vậy Hứa thái y làm thế nào xem bệnh a?"

"Xem bệnh chính là xem bệnh, làm sao lại đụng tay hả?"

Trong mắt Lý Thành Đồ  tràn ngập sát ý.

"Bằng không ngươi đi Thiên điện trước đi."

Lục Nhạc Hàm cũng không còn cách nào, mặc dù bây giờ hệ thống đã che đậy cảm giác đau, thế nhưng dù sao vẫn phải nhìn một chút xem có gì đáng ngại hay không.

Lý Thành Đồ  liếc mắt nhìn tới vết bầm tím to đùng kia, có chút tự trách, không tình nguyện lắm mà buông tay ra, lạnh lẽo quả quyết nói rằng:

"Ngươi sờ đi."

'Sờ em gái ngươi, Người ta là đại phu vậy mà kêu là sờ sao, ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi biến thái vậy sao. Mẹ kiếp lão tử đã thành cái dạng dở sống dở chết như này rồi, thế mà hắn còn cứng được.' Tầm mắt vì nằm trên giường mà vừa vặn nhìn tới bộ hạ đang dương cao của Lý Thành Đồ, yên lặng tránh đi đường nhìn nói:

"Làm phiền Hứa thái y rồi."

Lần này Hứa thái y cũng không dám nhìn nhiều, bắt mạch, đắp kín chăn cho Lục Nhạc Hàm sau đó cúi đầu hành lễ, tầm mắt chăm chú nhìn mặt đất không dám dời đi:

"Hoàng thượng, bụng thừa tướng chỉ là bởi vì kịch liệt va chạm mà bầm tím, cũng không đáng lo ngại, nhưng mà thân thể Thừa tướng vốn đã suy yếu, bây giờ, bây giờ, bây giờ..."

"Nói mau, ấp a ấp úng cái gì?"

"Bây giờ chuyện phòng the nếu quá mức, khả năng đối thân thể Thừa tướng có hại."

Đầu Hứa thái y cúi thấp đến mức sắp chửi xuống lòng đất.

Lý Thành Đồ, mẹ kiếp nhà em gái ngươi.

Khuôn mặt Lý Thành Đồ không được tự nhiên liếc mắt nhìn Lục Nhạc Hàm, hỏi lại:

"Ít nhất mấy ngày một lần."

"..."

"Câm sao, nói chuyện đi."

Hai tay Lý Thành Đồ chắp sau lưng xoay người.

"Một tháng..."

Hứa thái y xoắn xuýt nửa ngày mới phun ra được vài chữ.

"Nhiều ít?"

Lý Thành Đồ đột nhiên quay người, Hứa thái y sợ đến thiếu điều suy sụp ngã xuống nền đất, vội vã đổi giọng:

"Hai ngày một lần."

Lý Thành Đồ, hai ngày một lần mẹ nhà ngươi.

Lý Thành Đồ lộ ra một nụ cười thoả mãn,  vỗ vỗ vai Hứa thái y, nói:

"Tốt, mau đi điều chế một loại thuốc dưỡng thân thể, không điều chế được được trẫm sẽ phái người đi tìm."

Sau khi hành lễ xong Hứa thái y lễ liền nhanh chóng mà cúi đầu lui ra khỏi điện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play