Liên tiếp hít vào thở ra mấy đợt, mấy tiểu nha đầu này cũng bị dọa đến sợ rồi. Chỉ là đám nói tỳ này đều không biết là những kẻ chân chính bị chém đầu không chỉ do mạo phạm đến Lục Nhạc Hàm, mà hoàn toàn là vì bọn họ chính là nội gian được phái tới trong cung canh chừng Lục Nhạc Hàm, chính là đám gian tế tay trong của mấy tên biến thái kia. Cậu tuy là Bạch Liên hoa, nhưng cũng không phải thánh mẫu, mấy người như vậy sao có thể giữ lại bên người được.
Cuối cùng bọn họ cũng chỉ là đám nô tì thiếp thân, Lục Nhạc Hàm cũng không tường tận người nào là gian tế, liền phất tay kêu đám người kia đi ra.
Khi cậu bước vào cửa điện, lúc này chắc do đang thương lượng chính sự về vấn đề nan giải, không khi ngưng trệ, tình hình căng như ngàn cân treo sợi tóc. Hoàng thượng nghiêm mặt cau mày ngồi phía trên, Lý Thành Đồ thân mình thẳng tắp đứng trước thư án*, như đang chờ đợi dặn dò.
* Thư án: Đây kiểu dạng như bàn làm việc trong thư phòng, bàn phê duyệt tấu chương thời xưa của vua chúa.
Nghe thấy âm thanh mở cửa, hai vụ phụ tử nãy giờ đang căng như dây đàn đồng thời ngẩng đầu, trên mặt chợt loé lên thần sắc kinh diễm, kiện y phục hoa lệ yêu diễm đỏ rực khiến cho da dẻ tái nhợt của cậu làm cho bề ngoài càng trở nên yêu nghiệt, kiện quần áo bó sát làm nổi bật lên cái eo nhỏ tinh tế cân xứng, cạnh eo thắt một miếng Ngọc bội thuần sắc trắng nõn làm cho người nhìn thêm phần cảnh đẹp ý vui.
Đáy mắt của Lý Thành Đồ bỗng chốc sáng lên, Lục Nhạc Hàm thấy vậy bước chân lập tức khựng lại, chỉ là kia ánh sáng lóe lên một cái rồi nhanh chóng biến mất, lúc này cậu mới có chút yên lòng, mọi người ai mà chẳng yêu thích cái đẹp, cái thân thể này cùng với vầng sáng Bạch Liên Hoa gì đó quả thật có chút phiền phức, chỉ là tâm tính kiên định được như tên kia cũng không phải là nhiều, trong mắt cậu lộ ra chút thần sắc tán thưởng, có ý tứ hàm xúc đến, chắp tay khom lưng hành lễ:
- Hạ quan tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Tam hoàng tử.
Hoàng thượng vội vội vàng vàng đứng dậy nhanh chóng bước đến trước mặt, đỡ lấy cánh tay của Lục Nhạc Hàm, vội vã nói:
- Ta không phải đã nói ngươi không cần hành lễ sao, người đến, lấy ghế lại đây."
Hai cái tiểu thái giám nhanh nhẹn nhẹ nhàng khiêng đến một cái ghế tự có khắc long phượng trình tường đặt ở cạnh mép thư án, Hoàng thượng lôi kéo ống tay áo Lục Nhạc Hàm ấn cậu ngồi xuống ghế, nói:
- Cảnh Duệ liền ở đây bàng thính* đi.
* Bàng thính: Ngồi một bên mà nghe. không được góp ý kiến, không được nhìn nhận là chính thức.
Dứt lời y liền về lại chỗ ngồi ở thư án tiếp tục xem tấu chương, chỉ là thỉnh thoảng lại ngẩng đầu mặt mang theo ý cười, liếc mắt nhìn Lục Nhạc Hàm, thần sắc cực kỳ thoải mái, khí thế vừa nãy trước mặt người khác liền hoàn toàn mất hết, đến thời điểm này không còn chút không khí ngột ngạt nào.
Cậu liếc đôi mắt nhìn qua Tam hoàng tử, không dấu vết lộ ra bàn tay trong lớp váy áo dài, duỗi ra ba ngón tay, nhìn sắc mặt Lý Thành Đồ cũng lộ ra nụ cười, liền thu lại tầm mắt bắt đầu giả vờ ngẩn người, chính là cậu đối với chính sự, một chữ cũng không biết, chỉ là cao lãnh ngồi nghe bọn họ nói xong, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, Hoàng thượng tựa hồ cũng chỉ muốn động viên, làm bộ thực hiện hoài bão tham gia triều chính, cũng không có để ý đến cậu hay ý kiến của cậu.
Cuối cùng cậu ngồi đến khi thân thể thực sự không chịu nổi, chỉ cảm thấy cái mông có chút đau đớn khó nhịn, vặn vẹo nửa người dưới, đến cuối cùng vẫn phải nói thân thể cậu không khỏe, muốn trở về.
Hoàng thượng luôn luôn quan sát cậu mọi lúc tự nhiên cũng phát hiện thân thể cậu không thoải mái. Vốn là muốn dẹp mấy chuyện trước mắt qua một bên, đưa cậu trở về xem Thái y, thế nhưng đúng lúc này Tam hoàng tử lại làm khó dễ mà ngăn cản:
- Phụ hoàng, việc này thật sự khẩn cấp, vẫn nên đưa ra phương án giải quyết trong hôm nay.
Hoàng thượng liếc mắt nhìn Lục Nhạc Hàm đã đứng lên, lại nhìn Lý Thành Đồ vẫn đang đứng yên một chỗ cúi đầu, cuối cùng thở dài một hơi, đối với Lục Nhạc Hàm nói:
- Cảnh Duệ, ngươi trở lại nếu vẫn không thoải mái thì tìm Hứa thái y tới xem một chút.
Lục Nhạc Hàm lười đáp lại y, trực tiếp phất phất ống tay áo, trở về nội điện, thật không biết cậu lãng phí nửa canh giờ để mặc bộ quần áo này chỉ là để đi ra một chốc một lát vậy à.
Sau ba ngày, Hoàng đế vẫn luôn chính trực tráng niên lại chết ở trên giường của Dung phi, trong cung lấy làm kinh ngạc, can hệ trọng đại.
Gia không thể một ngày vô chủ, quốc không thể một ngày không vua, mọi người đều quỳ gối trước cửa đại điện tỏ vẻ thực bi thương, trong lúc nhất thời tiếng khóc than khiến người nghe điếc tai nhức óc vang lên. Lục Nhạc Hàm nghe có chút đau đầu, thân phận cậu đặc biệt là lúng túng, cuối cùng vẫn lưu tại trong điện nhìn phía ngoài bày ra quan tài, kể cả lúc trong thế giới tận thế chưa từng chủ động giết người, tuy rằng lần này cậu chỉbỏ thuốc mà thôi. Nhưng dù sao cũng thật sự do chính tay cậu hạ thủ, nên có chút áy náy. Không phải quái dị, chẳng qua cậu cảm thấy một mạng người chết trong tay chính mình thật có chút khó tiếp nhận, nhưng cứ tưởng tượng đến sau này mỗi buổi tối cậu đều có thể ngủ thẳng một đường đến sang mà không phải chịu đựng cái khuôn mặt nhăn nhúm luôn nhìn cậu tươi cười, nhất thời lòng hổ thẹn, tâm tình đáng tiếc gì đó bỗng chốc biến mất tăm.
Lão thái giám cận thân bên người Hoàng thượng, cầm minh hoàng thánh chỉ bước ra ngoài cửa điện tuyên chỉ, Lục Nhạc Hàm bởi vì hoàng thượng thánh ý, không quản xảy ra chuyện gì, nhìn xuyên qua cánh cửa mở hé hé thấy rõ biểu tình trên mặt bọn họ hoặc là kinh hoảng, hoặc trấn định, hoặc tự tin, giống như đang xem phim trên ti vi, Lục Nhạc Hàm chăm chú xem có chút say sưa.
Đặc biệt khi thấy Lý Thành Hiề lúc nghe đến tên của Tam hoàng tử Lý Thành Đồ, trong nháy mắt thiếu chút nữa bạo khởi nhảy dựng lên, nắm lấy vai của nô tài bên cạnh tự hồ có chút lay động, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Mọi người đối với lão Hoàng thượng đều không có bao nhiêu tình cảm, Hoàng thượng băng hà thậm chí còn không bằng một bách tính bình thường chết đi, ngoại trừ động tĩnh có chút lớn ra, hậu cung phi tần, đại thần trong triều ngay cả giả vờ giả vịt đều lười đóng giả, dù sao suy nghĩ của mọi người đều giống nhau, chỉ là mặt không thay đổi, yên lặng nghe xong tuyên chỉ, Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử dù là ai ngồi trên ngôi vị hoàng đế cũng không có gì đáng kể. Cho dù có kém thế nào cũng không thể kém hơn so với tiên hoàng, lại nói công lao của Tam hoàng tử điện hạ đã rõ như ban ngày, ngôi vị Hoàng đế này chỉ có thể là của hắn ạ.
Hoàng đế băng hà, thời gian vội vàng, không kịp chuẩn bị đăng cơ đại điển, tân đế cũng đã bắt đầu đích thân tới chấp chính, đương nhiên chuyện đầu tiên vẫn là tra rõ nguyên nhân cái chết của Tiên hoàng, dùng để tế điện tiên hoàng.
Tin tức Tiên hoàng băng hà vừa truyền tới, Dung phi ngay lập tức bị Đại Lý Tự bắt giam, lúc bị lôi đi, cả người ả ta như bị rút hết sức lực, một đầu tóc đen bù xù rối tinh, khuôn mặt tiều tụy, chật vật.
Cậu cũng không biết Lý Thành Đồ sẽ giải quyết cái vấn đề này thế nào, mọi chuyện trong cũng cơ hồ đã được sắp xếp ồn thỏa, nhưng đột nhiên Lục Nhạc Hàm người mà bình thường đều không cần lộ diện bị mời đến, cậu quét mắt nhìn một sắc mặt của mọi người xung quanh, đại khái đều là vẻ kinh hoảng, ai oán, còn có một vẻ mặt phẫn nộ. Chính là thần thái của Lý Thành Hiền, con ngươi của y trợn lên nhìn cậu như hận không thể hủy đi xương cốt, ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Tuy rằng rất không đạo đức, thế nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy buồn cười, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Cuối cùng vẫn là tầm mắt, nhìn đến trên người Lý Thành Đồ, hắn khoác một thân long bào màu vàng rực rỡ so với lão Tiên hoàng đã hơn bốn mươi tuổi thì đẹp hơn nhiều. Sắc mặt hắn trấn định tự nhiên, đưa mắt nhìn xung quanh mỗi một người, cuối cùng dừng tại trên người cậu.
Dung phi nằm ngoài ở giữa đại sảnh, khóc nước mắt như mưa, nhìn thảm thương hề hề. Là người gây ra sự việc trong lòng cậu có chút hổ thẹn và áy này, miệng nàng còn không ngừng lẩm bẩm, nói:
- Không phải ta, không phải ta.
Nhưng là vào lúc này rất khó có người tin tưởng ả, rũ con ngươi đã gần như tuyệt vọng một lúc sau Dung phi đột nhiên cuồng loạn gào khóc thét lớn lên:
- Là Từ Cảnh Duệ, nhất định là hắn, hắn bị tiên hoàng giam cầm ở trong cung, khẳng định đối với Tiên hoàng hận thấu xương, huống hồ trước nay tiên hoàng cũng chưa từng ngủ lại ở chỗ của ta, như vậy làm sao ta có thể hại Tiên hoàng được chứ? Cũng chỉ có duy nhất cái ngày xảy ra chuyện kia là Tiên hoàng ở lại đó, nhất định là có người muốn hãm hại ta, Từ Cảnh Duệ, nhất định là hắn hại Tiên hoàng, kính xin Hoàng thượng minh giám."
Trong lúc nhất thời mọi người xì xào bàn tán, Đại hoàng tử đứng bên trong đám người dường như muốn nói đó nhưng lại thôi, ánh mắt căm hận liếc nhìn Lục Nhạc Hàm vẫn luôn bình thản, mấy lần y muốn đứng ra, nhưng chạm tới ánh mặt không gợn sóng của Lục Nhạc Hàm lại rụt trở về, 'người này không hề giống với vẻ bề ngoài vô hại, biểu hiện của cậu ta mấy năm qua vẫn luôn luôn là lừa gạt mình, cũng khó để y nhận ra vì từ nhỏ cậu ta đã ngụy trang, đem y lừa cho triệt để rồi.'
Nhìn bộ dáng bực mình câu gắt của Đại hoàng tử, dự định là trong đầu y đang âm mưu 'quân tử báo thù, mười năm không muộn', nhưng đáng tiếc cậu lại không đủ kiên nhẫn để chơi đùa với y, cậu hiện còn đang bận việc xoát lũy thừa Bạch Liên hoa từ chỗ đệ đệ của y, ai kêu y dám suy nghĩ muốn chiếm tiện nghỉ của Từ Cảnh Duệ, tuy rằng thân thể vẫn là của Từ Cảnh Duệ, thế nhưng bây giờ là cậu đang dùng, mỗi lần y dùng ánh mắt ác tâm, tràn đầy dục vọng nhìn cậu đều khiến cậu muốn ói. Hiện tại coi như là trả hết thù oán cho y.
Nhìn khóe miệng vẫn còn đang dương lên của Lục Nhạc Hàm, 009 luôn cảm thấy sau khi hòn thành hai thế giới, tính tình Lục Nhạc Hàm trở nên thay đổi rất nhiều, tính cách xuẩn manh của kí chủ cuối cùng là đã đi đâu mất a, anh anh anh, thật đáng sợ, biến thái cũng sẽ bị truyền nhiễm, ta không muốn a, nói không trừng sau khi bị truyền nhiễm, dữ liệu gì đó đều mất hết .
Lý Thành Đồ trầm mặt, ánh mắt lạnh nhìn đến Dung phi đang nằm trên mặt đất thở mạnh, lớn tiếng hỏi:
- Ngươi làm sao biết được nhất định là Từ Cảnh Duệ, theo ta được biết, Hoàng thượng cũng đã nhiều ngày không cùng y tiếp xúc."
Tiểu thái giám vẫn luôn đi theo bên người Lục Nhạc Hàm vội vàng quỳ xuống đất, đầu dập đến đổ máu, nói:
- Từ đại nhân xác thực đã rất lâu chưa từng thấy Hoàng thượng.
Thời điểm Tiên hoàng mới vừa được xác định là băng hà, cung điện Dung phi cũng đã bị lục soát đến rối tinh rối mù, lộn tình phèo hết cả lên, quả thực lúc ấy không phát hiện manh mối gì hết, chẳng qua lúc đó phải xử lý một ít việc của Tiên hoàng, cũng không thể hỏi cung một cách tường tận, chỉ là sai thái y nhanh chóng nhìn xem thi thể Tiên hoàng là vì cái gì mà chết, nhưng không có phát hiện gì. Chuyện này cũng không thể làm gì được đành tạm gác qua một bên, Dung phi ngay lập tức bị coi là người có khả năng ám sát hoàng thượng, và bắt giữ.
Chỉ là lúc này tên Thái y lúc đầu làm kiểm tra cho thi thể của Tiên hoàng do do dự dự cuối cùng vẫn đứng ra, rầm một tiếng quỳ xuống có chút ấp a ấp úng, nhưng tốt xấu vaanx nghe được từng chữ rõ ràng:
- Hoàng thượng, ngày ấy sau khi trở về tỉ mỉ suy nghĩ mấy ngày, thần cho là Tiên hoàng băng hà bởi vì trúng một loại độc dược mạn tính —— tên gọi Chiều Nhan gây nên."
Trong sách y thuật có ghi chép, nếu dùng Chiều Nhan lâu dài, trong thân thể các bộ phận sẽ từ từ lão hóa, nhưng bề ngoài lại không có bất kỳ bệnh trạng nào , cái này cũng nói lên lý do tại sao thân thể Hoàng đế luôn luôn rất tốt nhưng đột nhiên phát bệnh. Cho dù là người gần đây không tiếp xúc với Tiên Hoàng cũng rất có khả năng, vì Tiên Hoàng chết là do trúng độc từ lâu.
Lý Thành Đồ nghe vậy liếc mắt trừng tên Thái y đang quỳ trên đất một cái, nhìn gã lo sợ người run lẩy bẩy đến mức không thể quỳ cho thẳng được, hắn lại quay qua nhìn mọi người chung quanh một cái, lạnh giọng nói:
- Ngươi có thể chắc chắn chứ?
Thái y bị trừng một cái, thân thể run rẩy không ngừng, vốn là lời gã nói đã có chút lắp bắp bây giờ nghe càng thấy rõ sự kinh hoảng không thôi, nơm nớp lo sợ nói:
- Thần... Thần xác định, sau ngày kia thần còn tra duyệt...
Dung phi đột nhiên cất tiếng cười to, đánh gãy lời của Thái y, đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Lục Nhạc Hàm điên cuồng vào thét:
- Là cậu ta, nhất định là cậu ta, trước nay cậu ta vẫn luôn cùng hoàng thượng dùng bữa, hiện tại Tiên hoàng độc phát thân vong, trong chuyện này Từ Cảnh Duệ nhất định có quan hệ."
Lý Thành Đồ liếc mắt ra hiệu, Dung phi ngay lập tức mạnh mẽ bị người kéo qua một bên, vả miệng mấy chục lần, gương mặt đã hốc hác nay càng thêm sưng đỏ không chịu nổi, vết máu thuận theo khóe miệng chảy xuống, một câu một chữ cũng không thể nói được .
Lý Thành Đồ lại quét mắt liếc đám người một cái, lạnh giọng nói:
- Chuyện này can hệ trọng đại, nếu không có chứng cứ trước thì không nên mở miệng nói lung tung.
Mọi người ở trong điện thấy tình cảnh này lập tức thông suốt, Hoàng thường còn chưa có điều tra rõ ràng liền trực tiếp ra tay hạ thủ không chút lưu tình. Đây nếu không phải bao che thì là cái gì, đám người quay qua liếc mắt nhìn khuôn mặt tuy rằng mang theo bệnh trạng nhưng không mất đi vẻ diễm lệ yêu nghiệt của Từ Cảnh Duệ một cái. Lập tức hiểu được, " quân muốn thần tử, thần không thể không tử", nhưng nếu quân đã ra tay bảo đảm tính mạng cho một người, vậy thì những người muốn khiến người kia chết đều sẽ không có được một ngày sống dễ chịu, đám quần thần vội vã cúi đầu trầm mặc, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Nhìn bộ dáng Lý Thành Đồ tựa hồ là đã có dự định sẵn, Lục Nhạc Hàm nhàn nhạt liếc mắt một cái, vốn sĩ khuôn mặt đang nở nụ cười nháy mắt liền thay đổi, đột nhiên tỉnh ngộ nhìn Lý Thành Hiền, trong lòng cậu yên lặng nói xin lỗi với y 'đại huynh đệ, xin lỗi rồi'
Cậu đột nhiên quỳ xuống giữa điện, nhẹ giọng nói:
- Hoàng thượng, hạ quan nhận tội.
Lý Thành Đồ tựa hồ không có nghĩ đến đúng ngay vào lúc này Lục Nhạc Hàm sẽ lên tiếng, âm thanh có chút cứng lại, đôi mắt đang nhìn qua mọi người xung quanh lập tức dừng lại trên người cậu, hỏi:
- Từ đại nhân có tội gì?
Lục Nhạc Hàm nhếch miệng lên tạo thành một nụ cười nhợt nhạt, vừa có vẻ như trào phúng, lại như được giải thoát, quá mức yêu nghiệt xinh đẹp, khiến người nhìn có chút hoảng sợ, giương mắt quét qua từng khuôn mặt của mỗi người, rồi dừng lại chỗ của Lý Thành Hiền, từng câu từng chữ như cắn răng mà nói:
- Tội mưu hại, tội thần đã bị Đại hoàng tử Lý Thành Hiền uy hiếp cùng dụ dỗ, đem Chiều nhan hạ vào trong đồ ăn hàng ngày của Tiên hoàng."
Tất cả mọi người nghe vậy liền trợn mắt há mồm, hoàn toàn không hiểu vì sao sự tình đột nhiên xoay chuyển, Người mà Hoàng thượng muốn đảm bảo mạng sống ngược lại tự muốn tìm chết, rốt cuộc đây là cái tình huống gì a..
Lý Thành Hiền đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức quỳ xuống, tay chỉ Lục Nhạc Hàm lớn tiếng biện minh:
- Xin Hoàng thượng minh giám, chuyện này là Từ Cảnh Duệ muốn hãm hại ta.
Lục Nhạc Hàm cũng không gấp, nhàn nhạt mở miệng:
- Đại điện hạ, ta Từ Cảnh Duệ và người cùng nhau lớn lên, không thù không oán, tại sao lại muốn hãm hại ngươi, thế nhưng người vì bị ngôi vị Hoàng đế mê hoặc, tưởng dùng giao tình nhiều năm của chúng ta mà dụ dỗ ta hạ thuốc Hoàng thượng, sau khi dụ dỗ không thành liền đổi sang cưỡng ép ta.
Ngay sau khi nói xong, liên tiếp dập đầu mấy cái, trên trán nhất thời thành một mảnh sưng đỏ, âm thanh vang vọng đại điện:
- Ngày đó Đại hoàng tử lấy một trăm mạng người từ trên xuống dưới của nhà họ Từ, uy hiếp ta, nếu ta không dựa theo lời của y nói, liền chiếu cáo khắp thiên hạ ta Từ Cảnh Duệ là hồ mị mê hoặc chủ, nên giết cửu tộc. Đây là sai lầm của một mình ta sao có thể bắt toàn gia chịu đựng cùng, huống hồ ta đối với Tiên hoàng ta quả thật là hận.
Tất cả lập tức xôn xao, mọi người phía dưới đều sôi nổi nghị luận, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại trên người bọn họ, Lục Nhạc Hàm thần sắc tự nhiên, không có nửa phần khác thường, lời nói của cậu càng thêm độ tin cậy. Ngược lại Đại hoàng tử mới vừa rồi còn trầm mặt, nháy mắt liền luôn miệng kêu oan,trên mặt xúc động không thôi, thậm chí buông cả những lời thôi tục nhục mạ Từ Cảnh Duệ, quả thật có chút không đáng tin.
Nhưng dù sao cũng là người trong cuộc nói, tính khả thi cho việc Đại hoàng tử thoát khỏi hiềm nghi cơ hồ đã không còn, cuối cùng cũng như một con cá sắp chết giãy lên đành đạch mà thôi.
- Nếu Hoàng thượng không tin, thì lại có thể tiếp tục điều tra sâu hơn, chắc chắn có manh mối lưu lại, chứng minh việc tội thần nói là sự thực.
Âm thanh của Lục Nhạc Hàm nhẹ nhàng nhưng rơi vào trong lòng Lý Thành Đồ lại khiến hắn có chút hốt hoảng.
Khẽ nhíu nhíu mày, 'cái gì ca ca cũng đã nghĩ xong cho ngươi, ngươi chỉ cần chế tạo một cái chứng cứ là được rồi, ca ca không thể chờ đợi nữa, muốn vào đại lao lắm rồi'.
Lục Nhạc Hàm dĩ nhiên không phải tự tìm đường chết, dựa theo nội dung vở kịch, với tính cách của nam chủ sẽ không bỏ mặc ân nhân của mình ở trong tù tự sinh tự diệt, huống chi cậu còn giúp hắn giải quyết kình địch Lý Thành Hiền, chỉ cần đến thời điểm, hắn đem cậu cứu ra ngoài, sau cùng là cho cậu xuất cung là ổn rồi.
Lục Nhạc Hàm không phải điên rồi chứ.
Lý Thành Đồ trầm sắc mặt không nói lời nào, mọi người cũng cũng biết, thân phận Từ Cảnh Duệ vốn đặc thù, cậu xác thực không phải tự nguyện ở lại trong cung, hơn nữa chuyện này liên lụy đến Đại hoàng tử, sơ sót một cái chính là đại sự giết vua giết cha, nếu không điều tra rõ ràng, sao có thể dựa vào lời nói phiến diện của một người mà định tội.
Xung quanh nhất thời lâm vào một mảnh âm trầm quỷ dị, Lý Thành Đồ lạnh lùng mở miệng:
- Đem Đại hoàng tử và Từ Cảnh Duệ giải đi bắt giam vào Đại Lý Tự, sau khi điều tra rõ ràng sẽ định đoạt.