Hai người sửng sốt nửa ngày, Lục Nhạc Hàm ngượng ngùng nở nụ cười che giấu cảm giác quái dị trong lòng mình, để sát miệng vào tai Lạc An thổi một hơi, nhẹ giọng nói:

- Học trưởng, lúc trước chỉ hôn một cái thì mặt của ngươi đều đỏ, sao ngày hôm nay lại chủ động như vậy?

Tay Lạc An ngưng lại, vội vã từ trên người Lục Nhạc Hàm ngồi dậy, nhìn Lục Nhạc Hàm đang nằm ngửa ở trên giường sắc mặt ửng đỏ nhỏ giọng thở dốc, da đầu có chút tê dại, trong lòng âm thầm thóa mạ chính mình, Gia Ngôn mới vừa tỉnh lại, mình lại cầm thú như vậy, trên mặt nóng đến có thể trực tiếp luộc trứng gà, tay chân hoảng loạn kéo áo khoác bị lệch lại, quay lưng lại nói:

- Ta đi chuẩn bị đồ ăn cho ngươi.

Lục Nhạc Hàm ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết, thật sự là hắn sao, ngoại trừ trong nháy mắt hôn môi đó có cảm giác đặc biệt giống, nhưng sau khi mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt của Lạc An thì hoàn toàn bị giật mình, chỉ là hiện tại Lạc An đã thích mình, vậy không cần phải hiến thân như bên trong nội dung vở kịch đi.

Khe khẽ thở dài, có lẽ bởi vì đó là người đầu tiên của mình ở những thế giới này cho nên mới có thể như vậy đi, Lạc An tốt như vậy, vì sao lại gặp phải người như Thẩm Gia Ngôn.

Nếu như đối xử với Lạc An tốt hơn một chút, lại tốt hơn một chút, vậy cuối cùng cảm giác áy náy có thể ít hơn một chút hay không.

Có thể là sợ Lục Nhạc Hàm bị đói, cũng không lâu lắm, Lạc An đã bưng thức ăn tới, Lục Nhạc Hàm ngồi dậy sửa sang quần áo của mình, cười cười nhìn lỗ tai vẫn còn đang ửng đỏ của Lạc An, nói:

- Học trưởng chuẩn bị mì à, hình như ta ngửi được mùi canh trứng cà chua.

Vốn Lạc An còn có chút tiếc nuối, nghe thấy cậu nói như thế thì cười ra tiếng:

- Mũi chó nhỏ a, linh như vậy, trong nhà cũng không thứ gì, thừa dịp còn nóng ăn nhanh đi.

Lục Nhạc Hàm không có nhận bát, tay khoát lên trên bả vai của Lạc An, hôn lên mặt hắn một cái, lúc này mới cười hì hì cầm bát đũa bắt đầu ăn.

Lạc An ngồi ở bên giường nhìn Lục Nhạc Hàm ăn như hùm như sói, nói:

- Ăn từ từ, trong phòng bếp vẫn còn, Gia Ngôn, ta định đi ra ngoài một chuyến, đồ trong nhà không còn nhiều lắm, ta đi ra ngoài nhìn tình hình.

Lục Nhạc Hàm ngẩng đầu lên, trên mặt không tình nguyện, nhìn mặt của hắn mếu máo nói:

- Học trưởng, bên ngoài nguy hiểm như thế, không cần đi.

Lạc An cười cười, vỗ vỗ bờ vai của cậu, giả vờ thoải mái nói:

- Ta nào có vô dụng như ngươi nói, gặp những quái vật kia nếu ta đánh không lại còn có thể chạy a, yên tâm đi, ăn nhanh chút.

Lục Nhạc Hàm còn muốn nói thêm gì nữa, Lạc An sừng sộ lên nói:

- Chúng ta cũng không thể ngốc ở nhà cả đời, dù sao cũng phải biết tình hình bên ngoài như thế nào.

Lục Nhạc Hàm vẫn có chút không yên lòng, thả đôi đũa trong tay xuống, cẩn thận từng li từng tí lôi kéo cánh tay của Lạc An nói:

- Học trưởng, vậy ngươi.. Vậy ngươi cẩn thận chút, về sớm một chút có được hay không, một mình ta ở trong nhà, ta rất sợ.

Lạc An cầm chặt tay của cậu, cười nói:

- Ta biết rồi, không cần lo lắng, khi nào ngươi ăn xong thì đặt chén ở kia, sau khi ta trở về sẽ dọn dẹp, ta đi ra ngoài trước, nếu không trời tối lại phải chờ tới ngày mai.

Trong đôi mắt của Lục Nhạc Hàm tràn đầy không nỡ, nhìn Lạc An đứng lên muốn nói lại thôi.

Lạc An xoa tóc Lục Nhạc Hàm, nói:

- Làm sao vậy, cũng không phải không trở lại.

Lục Nhạc Hàm biểu tình đại biến, vội lớn tiếng nói:

- Nói bậy cái gì, nhất định sẽ trở về.

Lạc An cười ra tiếng:

- Được được được, ngươi ở nhà chờ ta, tuyệt đối đừng ra khỏi cửa, biết không?

Sau khi nhìn thấy Lục Nhạc Hàm nghiêm túc gật đầu bảo đảm, lúc này mới quay người đi ra ngoài.

Nhìn Lạc An đi ra cửa, Lục Nhạc Hàm thu hồi biểu tình xoắn xuýt trên mặt, vùi đầu tiếp tục ăn mì, Lạc An lần này đi ra ngoài có thể sẽ gặp một chút nguy hiểm nhỏ, thế nhưng không có việc gì, ngược lại sẽ gặp được tiểu đội dị năng kia, tính tính ngày, cũng sắp đến lúc Lạc An thức tỉnh dị năng.

Uống hết một hớp nước mì cuối cùng, thoải mái thở ra một hơi, đem bát đặt ở đầu giường, cũng không biết đang suy nghĩ gì, rơi vào trầm tư.

Một ngày cũng không có chuyện gì làm, việc nên làm đều được Lạc An chuẩn bị tốt, việc Lục Nhạc Hàm cần làm chỉ là nằm ở trên giường dưỡng bệnh mà thôi, trời tối đặc biệt sớm, không có đèn đường, 6: 00 chiều Lục Nhạc Hàm đứng ở trên ban công nhìn ra ngoài, xung quanh tối đen không nhìn rõ bất cứ thứ gì, Lạc An vẫn chưa về, đã đi ra ngoài chỉnh chỉnh bảy tiếng.

Nhìn kim phút lại một lần vượt qua số 12, Lục Nhạc Hàm không bình tĩnh nổi nữa, xoay người đi tìm chìa khóa.

{ Nhạc Hàm, ngươi muốn đi ra ngoài sao? }

- Lạc An có khả năng xảy ra chuyện rồi.

Giọng nói của Lục Nhạc Hàm mang theo một chút lo lắng.

{ Không đâu, Lạc An là nhân vật chính, làm sao có khả năng xảy ra chuyện? }

009 định liệu trước, nếu vận mệnh chi tử của thế giới xảy ra chuyện thì thế giới này cũng liền hỏng mất.

- Ngươi chắc chắn chứ? Nội dung vở kịch cũng thay đổi nhiều như vậy.

Động tác trên tay của Lục Nhạc Hàm hoàn toàn không ngừng.

{ Ạch.. }

Không xác định a.

Vừa mới kéo cửa ra, liền nhìn thấy Lạc An lôi kéo chốt cửa thân thể nghiêng về phía trước, sắp phải ngã xuống đất, trên người tản ra mùi hôi thối nồng đậm làm người buồn nôn.

Lục Nhạc Hàm vội vã đỡ hắn, sờ soạng một tay vết máu, dính dính, miễn cưỡng đỡ hắn ngồi trên sàn nhà, nhấc mặt của hắn lên.

Lạc An hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt vặn vẹo, sắc mặt trắng bệch, đôi môi cũng hoàn toàn mất đi huyết sắc, cũng không biết với bộ dáng này làm sao mà hắn trở về được.

Lục Nhạc Hàm biểu tình dị thường bình tĩnh, đẩy quần áo ra nhìn từ trên xuống dưới một lần, sau khi xác định miệng vết thương đều là máu màu đỏ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đỡ hắn vào buồng tắm.

- Ngươi không phải nói sẽ không gặp nguy hiểm gì sao, ngươi nhìn một chút cái này có khác gì với sắp chết đâu?

Sau khi lột sạch quần áo của hắn, Lục Nhạc Hàm hoàn toàn không biết làm sao ra tay, trên người hắn vết thương to to nhỏ nhỏ đâu đâu cũng có, có trầy da, có thương tổn do gậy, nhìn hình dáng chắc không chỉ là tác phẩm của tang thi, đại đa số cũng là do nhân loại làm.

Trong lòng Lục Nhạc Hàm hơi nhói, bình ổn cảm xúc, đổ một chút nước nóng, tùy tiện lấy một cái khăn mặt sạch sẽ nhúng nước, cẩn thận từng li từng tí tránh né vết thương lau chùi, mỗi khi chạm tới làn da, Lạc An sẽ vô thức nhếch miệng, phát ra tiếng hít khí nhẹ nhàng.

Động tác trên tay của Lục Nhạc Hàm càng thêm mềm nhẹ, kiên nhẫn lau từng chút một.

009 ủy khuất nói:

{ Vai chính là sẽ không chết, nhưng cũng không nói sẽ không bị thương nặng a, bên trong nội dung vở kịch cũng nói sau khi hắn trở về sẽ bị thương a. }

Lục Nhạc Hàm không có tâm tình nói chuyện, sợ lúc nói chuyện sẽ không chú ý mà làm cho động tác trên tay không ổn định, mím chặt đôi môi.

Lúc đụng tới vết thương lớn nhất, thương thế không nặng thế nhưng diện tích chiếm một mảnh lớn trên ngực, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, tựa hồ là làm đau Lạc An.

Lạc An nhíu chặc lông mày, trong miệng phát ra một trận rên rỉ, thân thể căng chặt, giống như là bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị công kích.

Lục Nhạc Hàm nhìn có chút đau lòng, ngày hôm nay không nên để hắn đi ra ngoài, coi như là vết thương nhỏ cũng có thể nguy hiểm, nếu không tìm được thì chờ tiểu đội kia tự đuổi tới là được rồi.

Đưa tay lên trán Lạc An thử nhiệt độ, nhẹ giọng nói:

- Lạc An, không có chuyện gì, ta là Thẩm Gia Ngôn, không sao rồi.

Nghe đến âm thanh của Lục Nhạc Hàm, lông mi Lạc An run run, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Gia Ngôn, nở nụ cười nói:

- Gia Ngôn, ta cho là sẽ không còn được gặp ngươi nữa.

Còn chưa dứt lời thì đã mệt mỏi, nhắm mắt lại.

Lục Nhạc Hàm bỗng dưng căng thẳng, cảm giác như có bàn tay đang bóp lấy trái tim, nghẹt thở nói không ra lời, một lúc lâu mới nói:

- Tại sao lại không gặp, không phải ta đang ở đây sao?

Lạc An đã hôn mê ngủ thiếp đi, tự nhiên không thể trả lời câu hỏi của Lục Nhạc Hàm, đương nhiên nếu như hắn hoàn toàn tỉnh táo thì cũng không nói được câu nào.

Lục Nhạc Hàm dùng sức kéo hắn tới trên giường, lấy một ít nước ấm, từng chút từng chút đút cho hắn, miệng của Lạc An đóng chặt, nước thuận theo khóe miệng xẹt qua cằm rơi vào trên giường.

Lục Nhạc Hàm chau mày.

Lạc An có chút sốt cao, sắc mặt hồng tới không bình thường, đụng vào có chút nóng muốn phỏng tay.

Lục Nhạc Hàm bó tay toàn tập, chỉ có thể đặt chén nước xuống, cậu vốn là người chưa bao giờ quan tâm việc nhà, trước khi tận thế tới chỉ lo thu thập thức ăn và dồ dùng, còn thuốc men thì một chút cũng không nhớ tới, Thẩm Gia Ngôn tự nhiên không có khả năng sẽ có thứ đó, nhìn Lạc An đang mơ hồ, thậm chí bắt đầu nói mê sảng, Lục Nhạc Hàm nóng nảy hỏi:

- Tiểu Cửu, linh tuyền ngoại trừ có thể loại trừ tạp chất trong thân thể còn có tác dụng gì khác không, có thể chữa bệnh hay không a? Sốt cao như vậy có thể chữa không?

{ Đương nhiên là có thể, ta đã đổi đẳng cấp cao nhất đấy, nhưng.. }

Lục Nhạc Hàm nghe đến nửa câu đầu cũng đã bắt đầu hành động, tập trung ý nghĩ, hai người đã xuất hiện ở bên dòng suối nhỏ.

{ Nhưng nếu ngươi mang Lạc An vào, sau này hắn có thể tự do ra vào không gian này. }

Vừa dứt lời, lại nhìn tới nơi vừa chuyển tới, trong lòng có chút lo âu nói tiếp.

{ Nhạc Hàm, sau này ngươi phải phản bội Lạc An, còn cần dựa vào không gian này để thoát thân đó, sao ngươi lại có thể đem hắn vào đây? }

Tay của Lục Nhạc Hàm dừng một chút, biểu tình cứng lại, phàn nàn nói:

- Vậy có thể làm gì khác a, tổ chức của các ngươi đến cùng có thể làm gì, nếu là hắn chết rồi thì còn hoàn thành nhiệm vụ kiểu gì, còn không bằng trực tiếp đi tới thế giới tiếp theo.

{.. }

Hình như là vậy nha, nếu Lạc An chết thì thế giới này cũng sụp xuống.

Lục Nhạc Hàm trực tiếp đẩy Lạc An vào bên trong dòng suối nhỏ, nước suối không sâu, cho dù ngồi cũng đến ngực mà thôi, nước suối tuy rằng không lạnh, thế nhưng đối với Lạc An vẫn còn có chút kích thích, lông mày chặt chẽ nhíu lại, hàm răng gắt gao cắn môi, cằm chặt cánh tay của Lục Nhạc Hàm, biểu tình càng ngày càng vặn vẹo.

Lục Nhạc Hàm ở bên cạnh nhìn xuống lo lắng, hỏi:

- Chuyện này là sao, hình như còn khó chịu hơn so với vừa rồi?

{ Chắc là nước suối đang chữa trị giúp hắn, ngươi nghĩ a, vết thương cần một tháng mới tốt lên, ngươi cố tình làm cho hắn khỏi hẳn trong vòng một tiếng, nhất định phải chịu đựng chút thống khổ a. }

Lục Nhạc Hàm cũng đoán được nguyên nhân này, nhưng trong lòng vẫn hoảng loạn, không nhịn được muốn xác nhận lại mà thôi.

Cánh tay bị cầm có chút đau đớn, nhưng nhìn biểu tình dử tợn của Lạc An, vẫn nhịn xuống dục vọng muốn đẩy tay hắn ra, cắn răng ngồi ở bên cạnh hắn.

Quả nhiên đại khái một giờ trôi qua, Lạc An chậm rãi mở mắt ra, một mảnh mê man.

Lục Nhạc Hàm thở phào nhẹ nhõm, xem ra đã sống lại.

Lạc An quan sát bốn phía, nhìn thấy Lục Nhạc Hàm, hỏi:

- Gia Ngôn? Đây là đâu?

Lục Nhạc Hàm ôm chặt lấy eo Lạc An, oa một tiếng khóc lên, thân thể run rẩy nói:

- Học trưởng, ngươi làm ta sợ muốn chết, sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?

Lạc An vẫn chưa khôi phục như cũ, cố gắng nhấc một cánh tay lên, ôn nhu vỗ vỗ lưng dỗ dành cậu:

- Không có chuyện gì không có chuyện gì, đừng sợ, ta không phải vẫn còn tốt sao?

Lục Nhạc Hàm tách ra khỏi lòng ngực của hắn, phẫn hận nhìn hắn chằm chằm không nói một lời.

Lạc An ngượng ngùng gãi đầu một cái, nói:

- Ta chỉ là..

Nhào tới dùng môi lấp kín miệng của hắn, dùng cảm quan để xác nhận hắn còn sống, nước mắt dính vào trên mặt Lạc An, một mảnh lạnh lẽo.

Hai đôi môi chạm vào nhau, nhưng cũng chỉ là chạm, một lúc lâu, Lục Nhạc Hàm nằm úp sấp trong lồng ngực Lạc An, nghẹn ngào nói:

- Học trưởng, nếu ngươi không trở về thì ta làm sao bây giờ?

Thân thể Lạc An run lên, một lúc lâu cười nói:

- Ta nói sẽ trở về thì nhất định sẽ trở về.

Dừng một chút, lại hỏi:

- Đây là chỗ nào, chúng ta rời nhà rồi?

Lục Nhạc Hàm bò lên, quần áo hai người đều ướt đẫm, dính sát vào trên người, có chút khó chịu, kéo kéo y phục trên người, nói:

- Ta cũng không biết, sau khi học trưởng đi ta liền phát hiện nơi này, ta còn có thể đi vào, giống như là không gian trong tiểu thuyết, chắc là sau khi phát sốt thì ta đã thức tỉnh dị năng đi.

Ánh mắt Lạc An càng thêm mê mang, sau khi Lục Nhạc Hàm đơn giản nói với hắn một chút về tiểu thuyết mà 009 đã cho cậu xem, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói:

- Gia Ngôn, không nghĩ tới ngươi còn đọc tiểu thuyết loại này?

Có lúc Lạc An cũng sẽ đi ra ngoài, cho nên chuyện về dị năng này hắn cũng từng nghe người khác nhắc tới, chỉ là chưa từng gặp trong đời sống mà thôi.

Lục Nhạc Hàm sững sờ, tại sao bỗng nhiên nhảy tới cái đề tài này, cúi đầu nói:

- Chúng ta đi ra ngoài đi, y phục trên người ẩm ướt thật khó chịu.

Lạc An cười nói:

- Ngươi còn ngượng ngùng a.

Nhìn quần áo ướt sũng phác hoạ vóc người gầy gò của Lục Nhạc Hàm, mũi có chút nóng, liền vội vàng che mũi, nói:

- Mau đi ra đi, ta cũng thấy có chút khó chịu, trước tiên thay quần áo lại nói tiếp.

Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, hai người đã trở lại phòng khách, linh tuyền quả nhiên trị bách bệnh, tuy rằng trên người vẫn có vết tích, thế nhưng qua cuộc nói chuyện cho thấy trạng thái tinh thần của Lạc An đã rất tốt, thương thế đã gần như khỏi hẳn.

Lục Nhạc Hàm vào buồng tắm cầm hai cái khăn lông khô đi ra, sau đó đỡ hắn vào phòng, lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn để ở trong tủ đưa cho hắn, nói:

- Mặc bộ này đi, trên người ngươi có thương tích, cái này là bông, cũng rộng hơn một chút.

Lạc An nhận lấy mở ra nhìn một chút, nói:

- Cái này hình như không phải của ta phải không?

Lại nhìn thân thể nhỏ bé của Lục Nhạc Hàm, nói:

- Anh của ngươi?

Lục Nhạc Hàm đưa lưng về phía hắn lấy ra y phục của mình ra đặt lên giường, cởi quần áo ướt sũng ra ném trên sàn nhà, lau nước trên người, thuận miệng trả lời:

- Ta mua cho ngươi.

Lạc An nhìn cái lưng trắng nõn non mềm cùng hai cánh mông trắng như tuyết của cậu uốn éo ở trước mặt mình, nhớ tới cảm giác trơn mượt lúc sáng, một luồng nhiệt khí dâng lên, vội vã cúi đầu nói:

- Mua khi nào?

Lục Nhạc Hàm đang mặc quần áo, tùy ý nói:

- Lâu rồi, lúc đó nghĩ nếu không theo đuổi được ngươi, cho dù bỏ thuốc cũng phải cho ngươi vào ở cùng, nên mua rất nhiều quần áo cho ngươi.

Lạc An ngẩng đầu trợn mắt, không thể tin nhìn Lục Nhạc Hàm.

Lục Nhạc Hàm cảm giác tầm mắt sau lưng đã sắp ngưng tụ thành thực chất, quần áo mặc mới một nửa, xoay người lại, cười nói:

- Sao vậy, sợ, nhưng còn chưa thực thi thì đã xảy ra chuyện kia, nhưng kết quả cũng giống nhau, không phải ngươi đang ở đây sao, ha ha.

Hoàn toàn không nghe thấy cậu đang nói cái gì, điểm nhỏ màu đỏ đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Lạc An, hầu kết giật giật, cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

Nước trên người Lục Nhạc Hàm còn chưa lau khô, nửa ngày còn chưa mặc xong quần áo, có chút nôn nóng, càng gấp càng khó mặc, thiếu chút nữa tức tới giơ chân.

Bất thình lình Lạc An nhào tới, trực tiếp đặt cậu ở dưới thân, đôi môi loạn gặm trên người cậu.

Tay của Lục Nhạc Hàm bị vướng ở trong quần áo, không tránh thoát được, chỉ có thể vặn vẹo tránh né, hô hấp có chút gấp gáp:

- Học trưởng.

Cảm thụ được nụ hôn nóng bỏng của Lạc An, cùng với vật nóng bỏng đang để trên bắp đùi của mình, Lục Nhạc Hàm làm sao có khả năng không biết tình hình hiện tại của Lạc An.

Lạc An không nói câu nào, đưa tay mơn trớn từ eo đến cổ Lục Nhạc Hàm, không nhẹ không nặng đè ép, giống như đang ấn vào huyệt vị, toàn bộ nửa người dưới của Lục Nhạc Hàm truyền tới một trận tê dại, mất khí lực, trong âm thanh cũng mang theo một chút quyến rũ, khóe mắt phù phiếm, thật vất vả cởi quần áo quấn quanh trên cánh tay, hai tay vòng qua cổ Lạc An, cho hắn một cái hôn sâu, thấp giọng mê hoặc nói:

- Học trưởng, ngươi đang bị thương, không thể.

Lạc An bị châm lửa, vươn tay luồn vào trong quần piyama của Lục Nhạc Hàm, mạnh mẽ xoa nắn mông cậu, dùng sức tách hai cánh mông của cậu ra, kịch liệt thở hổn hển gặm cắn cổ của Lục Nhạc Hàm.

Lục Nhạc Hàm bị hắn bóp khó chịu, rút vào trong lồng ngực của hắn, trên cổ hơi ngứa, lắc lắc đầu, nói:

- Học trưởng, đừng..

Lạc An khàn giọng nói:

- Đừng nhúc nhích, ta chỉ sờ sờ.

Lục Nhạc Hàm mơ hồ, cực lực né tránh, ngươi không chỉ có sờ soạng ngươi còn hôn, hơn nữa ai có thể nói cho ta tại sao học trưởng đàng hoàng nghiêm túc, ôn văn nhĩ nhã, bị cậu chọc sẽ đỏ mặt vừa đến trên giường lại buông thả như thế không a.

- Không phải, ngươi còn sờ nữa thì ta cứng rồi.

Lục Nhạc Hàm mở miệng cười khổ.

Lạc An nhìn khuôn mặt một mảnh ý xuân dạt dào của cậu, mị nhãn như tơ, khóe mắt hồng hồng, làn da trơn mềm như trứng gà luộc bởi vì bị quần áo ướt sũng của mình ma sát mà hiện ra ánh nước, ửng đỏ, đôi mắt một mảnh mê man, tim nhảy không ngừng, chậm rãi cúi đầu dùng hàm răng kéo quần pyjamas của cậu xuống.

Nhìn Lạc An cúi đầu nhìn vật ở giữa hai chân mình, Lục Nhạc Hàm rùng mình, vội vã chống giường lui về phía sau, cuống quít kéo quần của mình lên, trong đôi mắt đều là hoảng loạn, lắp ba lắp bắp nói:

- Học, học trưởng, đừng..

Lạc An hơi nghi hoặc một chút, hỏi:

- Gia Ngôn?

Lục Nhạc Hàm cũng cảm thấy mình phản ứng có chút thái quá, lôi lưng quần chậm rãi bò lại, ôm eo Lạc An, mở thắt lưng của hắn ra, âm thanh khàn khàn trầm thấp, ngoài ý muốn gợi cảm dụ người:

- Học trưởng, ta lấy tay giúp ngươi có được hay không.

Lạc An thân thể cứng đờ, đẩy cậu ra nói:

- Ngươi không muốn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play