Trưa ngày hôm sau Tiết Diệc Nhu liền mang theo một cái bánh ngọt thật lớn xuất hiện ở phòng ăn Tề gia.
Lục Nhạc Hàm mặc áo ngủ xuống lầu liền nhìn thấy Tiết Diệc Nhu đang cười rạng rỡ cắt bánh ngọt, nhàn nhạt kêu một tiếng:
- Diệc Nhu tỷ.
Nhìn về phía phòng khách cùng với nhà bếp một chút.
Tiết Diệc Nhu cầm dao nhựa trong tay xoay người lại cười nói:
- Ngươi xuống rồi, Lý mụ mới đi ra ngoài mua thức ăn, nhìn nè, ngày hôm nay ta mang tới một cái bánh ngọt lớn như vậy, tuyệt đối cho ngươi ăn tới no.
Lục Nhạc Hàm miễn cưỡng cười cười, ngồi ở trên ghế sa lon có chút sững sờ nhìn bánh ngọt trước mắt.
Tiết Diệc Nhu nhận ra cậu không đúng, dừng động tác trong tay lại hỏi:
- Làm sao vậy?
Lục Nhạc Hàm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là lắc đầu một cái.
Tiết Diệc Nhu đầy mặt ngờ vực, hỏi:
- Có phải thân thể không thoải mái hay không, ngày hôm nay khi ta rời công ty thì đụng mặt ca ca ngươi, hắn còn nói nếu ta tới nhìn ngươi thì mang cho ngươi một cái bánh ngọt lớn, ta còn đang kỳ quái tại sao hôm nay hắn lại chấp thuận cho ngươi ăn ngọt.
Nhắc tới Tề Hưng Triết, thân thể Lục Nhạc Hàm không tự chủ hơi co lại, giống như nghe được một cái gì đáng sợ, dũng khí vừa tập hợp được lập tức biến mất không thấy, nói một câu:
- Diệc Nhu tỷ, ta muốn ăn.
Tiết Diệc Nhu sửng sốt một chút, cười đưa cho hắn một khối lớn, nói:
- Ta đã nói mà, thức ăn ngọt sẽ giải quyết tất cả khổ não.
Lục Nhạc Hàm nhíu nhíu mày, đứng lên nhận lấy bánh ngọt, bởi vì hơi cúi đầu nên làn da trước ngực cùng với cánh tay lộ ra trong không khí.
Tiết Diệc Nhu trong lúc vô tình nhìn thấy vết tích xanh tím trên người Lục Nhạc Hàm, tay vừa nâng lên dừng một chút, lập tức phản ứng lại, nắm lấy tay của Lục Nhạc Hàm, vén ống tay áo lên, trên cánh tay trắng nõn đều là sưng tấy xanh tím, lập tức buông lỏng tay, thần sắc có chút quái dị, hỏi:
- Ai làm?
Kỳ thực cũng không phải nghiêm trọng như vậy, nhưng thân thể này của Lục Nhạc Hàm da dẻ tương đối mềm mại, nên giờ khắc này thoạt nhìn giống như là bị ngược đãi nghiêm trọng.
Lục Nhạc Hàm vội vàng rụt tay về, chụp lấy ống tay áo của chính mình, lùi về phía sau, trong đôi mắt đều là khủng hoảng, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn mặt của Tiết Diệc Nhu.
Bánh ngọt trong tay xoạch một cái rơi trên mặt đất, bơ dính vào thảm trải sàn, giọng nói của Tiết Diệc Nhu khẽ run, mang theo không thể tin tưởng:
- Anh của ngươi?
Ngoại trừ Tề Hưng Triết, Tề Tri Phi ít khi nguyện ý tiếp xúc cùng bất luận người nào, khoảng thời gian này lại ở nhà, ngoại trừ Tề Hưng Triết thì nàng không thể nghĩ đến bất kỳ người nào khác.
Lục Nhạc Hàm nước mắt mãnh liệt rơi ra.
Tiết Diệc Nhu hoảng hốt, vội vàng đi vòng qua bàn, ôm lấy Lục Nhạc Hàm, nói:
- Đừng khóc a, Tri Phi.
Bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, động tác mang theo hoảng loạn.
Lục Nhạc Hàm núp ở trong ngực của nàng mang theo tiếng khóc nức nở, run rẩy nói:
- Diệc Nhu tỷ, ta rất sợ, cứu ta.
Toàn bộ thân thể của Tiết Diệc Nhu run một cái, trong đôi mắt toát ra kinh ngạc, là cái gì đã làm cho đứa bé này dĩ nhiên nói ra cái chữ 'cứu' này.
Để Lục Nhạc Hàm ra trước mắt, lúc này mới chú ý tới con mắt của cậu đã sưng lên như hột đào, tuôn ra một luồng cảm giác chua xót, nhẹ giọng nói:
- Tri Phi không sợ.
Lôi kéo Lục Nhạc Hàm ngồi ở trên ghế sa lon, lẳng lặng nhìn Lục Nhạc Hàm chảy nước mắt, chờ đến lúc cậu rốt cục ngừng lại, lôi kéo tay của cậu chậm rãi hướng dẫn nói:
- Tri Phi, nói cho tỷ tỷ biết chuyện gì xảy ra được không?
Trên mặt của Lục Nhạc Hàm hiện ra vẻ thống khổ, giãy dụa hồi lâu mới mở miệng, khóc thút thít, đứt quãng nói đại khái chuyện đã xảy ra.
- Diệc Nhu tỷ, hắn không cho ta đi ra ngoài, không cho ta đi học, hắn còn..
Lục Nhạc Hàm nghẹn ngào nói không được, tay bụm mặt chôn đầu vào giữa hai chân, cả người run dữ dội hơn.
Tiết Diệc Nhu trợn tròn cặp mắt tựa hồ là không thể tin được, nhìn xoáy trên đỉnh đầu của Lục Nhạc Hàm, nắm thật chặt nắm đấm, tức giận nói:
- Tề Hưng Triết tên cầm thú này, thiệt thòi ta còn thích hắn như vậy, lúc trước ta thật sự mắt bị mù mới coi trọng người như thế.
Nhìn thấy bộ dáng nàng căm phẫn sục sôi như thế, Lục Nhạc Hàm ở trong lòng cho nàng một like, thật không phí công mình khóc nhiều như vậy.
Thấp giọng nói:
- Có lẽ là ta làm chuyện gì khiến cho ca ca không vui đi.
Trong mắt Tiết Diệc Nhu xẹt qua một tia đồng tình, vỗ vỗ cánh tay đang nắm chặt quần của cậu, nói:
- Không liên quan tới Tri Phi, là do tên cặn bã Tề Hưng Triết, ngay cả đệ đệ của mình cũng không buông tha, việc trái luân lý như thế mà hắn vẫn làm được.
Lục Nhạc Hàm vì tăng cường sự đồng tình của nàng nên không có nói cho nàng biết bí ẩn thân thế của chính mình, chỉ thấp giọng khóc nức nở, giống như là một tiểu hài tử bị ủy khuất không sao nói hết, một mạch đem oan ức của mình kể ra, cuối cùng nói:
- Diệc Nhu tỷ, ta chỉ là quá khó chịu, muốn tìm người nói một chút.
Tiết Diệc Nhu cầm lấy tay cậu, nhìn cậu nói:
- Tỷ tỷ sẽ giúp ngươi, ta nhất định sẽ cứu ngươi.
Lục Nhạc Hàm vội vã nắm chặt lại tay của Tiết Diệc Nhu, ngữ khí lo lắng:
- Diệc Nhu tỷ, đừng, nếu ngươi giúp ta nhất định sẽ bị liên lụy.
Tiết Diệc Nhu đau lòng:
- Tri Phi, tại sao ngươi lại hiểu chuyện như vậy a, cũng bởi vì ngươi luôn suy nghĩ cho người khác, ca ca của ngươi mới sẽ như vậy, ạch, bắt nạt ngươi.
Lục Nhạc Hàm cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Trước đây ca ca đối với ta rất tốt.
Tiết Diệc Nhu thở dài một hơi, nói:
- Trước đây tốt thì có ích lợi gì, bây giờ còn không phải làm ra chuyện không bằng cầm thú.
Nhìn Tiết Diệc Nhu càng ngày càng kích động, nghe hệ thống báo lũy thừa Bạch Liên hoa đang tăng lên, Lục Nhạc Hàm vừa cao hứng vừa khổ sở, xin lỗi, Diệc Nhu, ta cũng chỉ là muốn mau chóng rời đi thế giới này.
Ngay lúc Tiết Diệc Nhu còn muốn nói cái gì, đột nhiên có tiếng vang từ cửa truyền tới, Lục Nhạc Hàm vội vàng lùi về sau giống như bị rắn độc cắn, sau khi nhìn thấy là Lý mụ, tâm tình cũng không có thả lỏng, cưỡng ép kéo ra một vệt nụ cười, giọng nói vẫn còn có chút khàn khàn, nói:
- Lý mụ, vừa rồi ta không cẩn thận làm rơi bánh ngọt, làm phiền ngươi một lát nữa tới dọn dẹp một chút.
Lý mụ liếc mắt nhìn hai người, gật gật đầu, nói:
- Được được được, ta đã biết, vậy tiểu thiếu gia, ta vào phòng bếp.
Tiết Diệc Nhu nhìn thấy phản ứng của Lục Nhạc Hàm cùng với khuôn mặt miễn cưỡng vui cười của cậu, trong mắt xẹt qua tia đau lòng, nhưng lúc này có người khác ở cũng không tiện nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là nói:
- Tri Phi, có muốn ăn bánh ngọt hay không.
- Ân, muốn.
Sau khi nói ra Lục Nhạc Hàm cũng có chút thả lỏng, trên mặt cũng mang theo một chút thoải mái.
Nhìn thấy biểu tình của Tiết Diệc Nhu, Lục Nhạc Hàm liền biết mình đã thành công, sau đó sẽ chậm chậm kích thích một chút, là có thể đủ lũy thừa để mình rời đi thế giới này, ngẫm lại kỳ thực Tề Hưng Triết cũng không có gì sai, đời trước quả thật bị Tề Tri Phi ngược thảm, nhưng mà món nợ này không cần mình tới gánh a.
Vừa ăn từng chút bánh ngọt, tâm trí vẫn đang tính toán cần thêm bao lâu mới có thể xoát đầy lũy thừa.
- Không muốn ăn thì nói, đừng miễn cưỡng chính mình.
Lục Nhạc Hàm sững sờ, lập tức nói:
- Ăn một chút ngọt chắc ta sẽ càng vui vẻ thêm một ít đi.
Tiết Diệc Nhu viền mắt có chút ửng đỏ, thu tay về che miệng, vội vã lưu lại một câu:
- Tỷ còn có việc, ngày khác lại tới nhìn ngươi.
Cầm lấy túi xách bên cạnh, quay người vội vội vàng vàng mang giày chạy ra ngoài.
Lục Nhạc Hàm nhìn theo thân ảnh của Tiết Diệc Nhu mãi đến khi cửa bị đóng lại, bình tĩnh thu hồi ánh mắt, lại nhìn cái bánh ngọt lớn một chút, suy nghĩ không cần lãng phí nên bắt đầu chậm rãi ăn.
Từ sau lần lần gặp gỡ kia, Lục Nhạc Hàm cũng không thu được tin tức gì từ Tiết Diệc Nhu, bất quá cậu cũng không phải rất gấp, Tiểu Cửu nhắc nhở lũy thừa đã đến 95%, muốn lên 100% thì chỉ cần một bước ngoặc nữa mà thôi.
Vẫn là muốn có bước đệm từ Tiết Diệc Nhu, đây chính là nam thần mà Tiết Diệc Nhu thích mấy năm.
Lúc đó là bởi vì nhất thời xúc động phẫn nộ tâm tình bạo phát, thế nhưng trở lại bình tĩnh ngẫm lại liền không có kích động như vậy.
Chỉ là bước đệm này thời gian cũng quá lâu, Lục Nhạc Hàm không kịp đợi, không thể làm gì khác hơn là dựa vào tự cứu.
Tiền tiêu vặt Tề phụ cho cậu vẫn luôn rất nhiều, tuy nhiên đại bộ phận đều là trong thẻ, thế nhưng trên người Lục Nhạc Hàm vẫn có một ít tiền mặt, thừa dịp Tề Hưng Triết không ở nhà, Lục Nhạc Hàm đơn giản thu thập một vài thứ, mang theo giấy chứng minh nhân dân, đi ra ngoài trước lại nói, trước tiên bảo vệ mệnh, xoát lũy thừa từ ai đều là xoát, nếu tiếp tục ở lại chỗ này lũy thừa còn chưa đủ thì người đã bị phế bỏ.
Tề gia hẳn là bị Tề Hưng Triết thuê người canh giữ, coi như muốn đi ra ngoài vẫn phải trưng cầu sự đồng ý của hắn, trước tiên cất giấu đồ mình đã chuẩn bị, buổi tối giống như lúc nhỏ mà vùi ở trong lồng ngực của Tề Hưng Triết, nhẹ nhàng nói:
- Ca, ngày mai ta muốn đi ra ngoài được không?
Tề Hưng Triết lật một trang sách, hờ hững hỏi:
- Đi làm gì?
Cật lực thả lỏng giọng nói, Lục Nhạc Hàm nói:
- Chỉ là muốn đi ra ngoài một chút, luôn ở nhà rất buồn bực.
Giương mắt nhìn cậu một chút, Tề Hưng Triết hỏi:
- Không dự định trở về?
Tim đập hơi ngưng lại, khoảng thời gian này Tề Hưng Triết cũng rất là lạnh nhạt, khiến người không tự chủ được mà sợ sệt, Lục Nhạc Hàm nhịn xuống không ngẩng đầu lên, khống chế để giọng của mình không run lên, hỏi:
- Ca, tại sao sẽ không trở lại, ta chính là..
- Tề Tri Phi.
Tề Hưng Triết đột nhiên tăng âm lượng, Lục Nhạc Hàm sợ đến mức ngẩng đầu lên nhìn mặt hắn, trên gương mặt đó tràn đầy bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại tràn đầy lãnh ý.
Lục Nhạc Hàm động động miệng, đang muốn nói gì đó.
Tề Hưng Triết để sách xuống, ngồi thẳng lên, đặt Lục Nhạc Hàm xuống giường, bước xuống giường, trực tiếp đi về phía tủ quần áo mở cửa tủ ra.
Xong đời, Lục Nhạc Hàm lòng như tro tàn, đó là nơi mình giấu đồ.
Nhếch miệng lên nở một nụ cười lạnh lùng, Tề Hưng Triết tinh chuẩn mà lấy ra bao nhỏ bên trong đống quần áo, cũng không mở ra, trực tiếp quơ quơ ở trước mắt lạnh giọng hỏi:
- Ít đồ như vậy ngươi dùng đủ sao, hay là nói sau khi ngươi đi ra ngoài sẽ có người tiếp tế?
Lục Nhạc Hàm đồng tử bỗng dưng co rút lại, nắm chăn ngồi lên:
- Tại sao ngươi biết bên trong có cái gì?
Giống như nhớ tới cái gì, tầm mắt ở trong phòng chuyển một vòng, trên mặt mang theo không thể tin tưởng.
Nhẹ buông tay, bao nhỏ thẳng tắp rơi trên mặt đất:
- Tề Tri Phi, tại sao ngươi không học được nghe lời đây, ngươi nói xem nếu ta gửi video cho ba, sau đó nói cho y biết ngươi căn bản cũng không phải là con trai ba, mà là vì tiền lại đi câu dẫn ta, ngươi đoán xem ba sẽ nghĩ như thế nào?
- Tề Hưng Triết, ngươi đừng quá đáng, mỗi lần đều là ngươi cưỡng bách ta..
- Tề Tri Phi, ngươi cảm thấy được ba sẽ tỉ mỉ nghiêm túc thưởng thức video của chúng ta sao? Còn có Tri Phi kêu lên rất thoải mái đây.
Nói xong thì tiến tới, duỗi ra một chân đặt ở trên người Lục Nhạc Hàm, nhẹ giọng cười.
- Tri Phi, ngươi nói ngươi không ngoan như thế nên làm sao bây giờ?
Tề Hưng Triết âm thanh nhẹ nhàng, hơi dùng lực bóp lấy eo Lục Nhạc Hàm.
Quay đầu nhẫn nhịn cảm giác đâm nhói bên hông truyền đến:
- Ngươi không phải anh của ta.
Tề Hưng Triết hừ lạnh một tiếng, kéo chăn trên người cậu ra:
- Ta vốn cũng không phải là anh của ngươi.
Một giọt nước mắt chảy xuống dưới, lần này Lục Nhạc Hàm không có giãy dụa giống dĩ vãng, giống như nhận mệnh nhắm mắt lại tùy theo động tác của Tề Hưng Triết.
Từ sau ngày đó, Lục Nhạc Hàm càng ngày càng trầm mặc, bắt đầu ngoan ngoãn, trước đây khi Tề Hưng Triết tiến vào phòng còn có thể nhìn thấy cậu yên lặng mà rơi nước mắt, hiện tại có lúc ngồi ở bên cạnh bàn không phải là nhìn sách giáo khoa của mình, thì chính là dùng tay chống đầu lẳng lặng mà ngẩn người, thậm chí ở trên giường tuy rằng không chủ động, thế nhưng từ trước tới nay cũng không khước từ, bảo cậu kêu thế nào thì kêu thế đó, để cậu làm cái gì thì làm cái đó, ngoan đến một cách thái quá.
Chỉ là lúc thường tựa hồ phản ứng chậm không ít, có lúc Tề Hưng Triết gọi cậu nửa ngày cũng không có trả lời, nửa ngày sau mới từ từ quay đầu lại, một mặt mờ mịt hỏi:
- Ca, ngươi vừa kêu ta sao?
Vừa mới bắt đầu Tề Hưng Triết nghe đến danh xưng đã lâu không gặp này, còn có thể đi tới trước mặt cậu cười mạnh mẽ cho cậu một cái hôn môi, nói:
- Nhìn cái gì, nghiêm túc như vậy?
Nhìn đề thi đại học mô phỏng trên bàn, trên mặt có chút khó hiểu, nói:
- Tri Phi đang chuẩn bị thi đại học, không phải mới lớp 11 sao?
Lục Nhạc Hàm lại ngẩn người một chút, nói:
- Lớp 11? Ta không phải lớp 12 sao? Ta nhìn thấy trong cặp sách có rất nhiều sách giáo khoa lớp 12.
Tề Hưng Triết nói:
- Đây không phải là lúc trước ba mua cho ngươi sao?
Lục Nhạc Hàm ồ một tiếng, nói:
- A, vậy ta chính là lớp 11 a.
Sau đó lại hỏi:
- Ba mua cho ta? Tại sao lâu rồi không gặp ba?
Tề Hưng Triết có chút nghi hoặc, nói:
- Không phải ba đang đi du lịch sao, còn chưa có trở lại.
Lục Nhạc Hàm ánh mắt lóe lên nghi hoặc:
- Du lịch, tại sao một chút ấn tượng ta cũng không có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT