Đang chuẩn bị nói từ chối, Tề Hưng Triết rốt cục ngẩng mặt nhìn Lục Nhạc Hàm nói:
- Ta gần đây khá bận, ở nhà cũng không nhiều, tình cờ trở về mấy lần mà thôi, cũng đừng phiền toái.
Lục Nhạc Hàm nghe lời này, nhìn biểu tình không cho phép từ chối cùng với đôi mắt mang theo ý cười của Tề Hưng Triết, sững sờ một lát, cũng không biết bị cái gì đầu độc, theo phản xạ gật gật đầu, đợi đến thời điểm ý thức được động tác của mình, cậu đã không biết nên cự tuyệt như thế nào.
Không thể làm gì khác hơn là trước tiên đeo cặp sách lên lầu, vừa rồi nhìn thấy gian phòng của mình vẫn là một mảnh ngổn ngang, cặp sách đều không biết để ở chỗ nào.
Tề Hưng Triết nhìn bóng lưng Lục Nhạc Hàm, mãi đến lúc Lục Nhạc Hàm rẽ ngoặt trên cầu thang không nhìn thấy nữa mới tiếp tục cúi đầu nhìn chằm chằm máy vi tính, một bộ dáng suy tư.
Sau khi Lục Nhạc Hàm trở về phòng, ném cặp sách tới trên bàn, tùy tiện đem áo khoác cởi ra để ở trên giường, quan sát bốn phía gian phòng mình ở nhiều năm qua, đồ vật của Tề Hưng Triết tuy rằng vẫn để ở chỗ cũ, thế nhưng đồ vật của Lục Nhạc Hàm thật sự rất nhiều, đồ của hắn cơ hồ không có độ tồn tại, bất quá bây giờ liếc mắt nhìn qua thấy có thêm vài trang trí không thuộc về mình, mở tủ quần áo ra, phát hiện nguyên bản quần áo của Tề Hưng Triết đặt ở dưới cùng đã không thấy, thay vào đó là quần áo của hắn và mình đã chia ra mỗi người một nửa tủ.
Uể oải ngã ở trên giường, thu hồi cảm giác áp bức khó chịu mới vừa xông lên, an ủi mình nói:
- Không có chuyện gì, bây giờ còn chưa làm gì cả, Tề Hưng Triết cái gì cũng không biết.
Vừa vặn ngày hôm nay Tề phụ trở về, đối với việc Tề Hưng Triết sớm về nước cũng kinh ngạc không thôi, nghe đến tin bọn họ trước mắt sẽ ở cùng một chỗ, thì trên bàn cơm cười rất vui vẻ, khóe miệng đều sắp ngoác đến mang tai:
- Như vậy rất tốt, dù sao phòng cũng rất lớn, Tri Phi, ta đã nói hắn không chê phiền phức, ngươi lại không nghe, vẫn là muốn ca ngươi tự nói cho ngươi đi.
Tề Tri Phi không có bằng hữu gì, cũng không thân với mình, Tề phụ muốn sau này Tề Hưng Triết có thể quan tâm Tề Tri Phi nhiều hơn, dù sao đứa nhỏ này tính tình quá nhu nhược.
Tề Hưng Triết ngẩng mặt lên cười híp mắt nói:
- Đúng vậy nha, Tri Phi từ nhỏ đều nghe lời của ta, nhịn không được muốn đối xử tốt với hắn.
Lục Nhạc Hàm cảm thấy có chút đau răng, làm nũng nói:
- Ca ca là tốt nhất.
Nói xong nhanh chóng cúi đầu ăn cơm, đã lâu không có làm biểu tình bán manh, có chút ngượng ngùng.
Cũng không nghỉ ngơi mấy ngày, Tề Hưng Triết cũng trở lại công ty bắt đầu bận túi bụi, giống như hắn đã nói, có lúc cả ngày không gặp người, Lục Nhạc Hàm tình cờ tỉnh lại mới có thể phát hiện bên người nhiều hơn một người, vừa mới bắt đầu còn có thể giật mình, sau đó liền quen, coi như là nửa đêm trên giường đột nhiên lún xuống một chút, cũng chỉ có thể xoay người thậm chí ôm lấy bóng đen bên người như ôm gối ôm mà cọ a cọ, không có nửa điểm dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Cho dù Lục Nhạc Hàm cần đi học, sáng sớm mở mắt ra Tề Hưng Triết đã đi rồi, nhìn vị trí bên cạnh trống không, nếu không phải trên giường trải ra thêm một cái chăn, sợ rằng Lục Nhạc Hàm sẽ cho rằng mình là bị quỷ áp giường.
Lật lật kịch bản, tuy rằng 009 nói hiện thực không thể nào giống như đúc kịch bản, thế nhưng luôn cảm giác tựa hồ chênh lệch có hơi lớn, nói thí dụ như trên kịch bản Tề Hưng Triết hiện tại hẳn là không bận như vậy đi, hơn nữa nhìn tình hình tựa hồ là sau khi về nước đã trực tiếp ngồi lên vị trí cao nhất, nếu dựa theo tình huống này tiếp tục phát triển thì không chờ mình tốt nghiệp, Tề Hưng Triết rất có thể đã đứng vững gót chân ở bên trong công ty, vậy mình còn chơi cái len sợi.
Tâm lý có chút bồn chồn, nhưng là không có biện pháp gì, đành đi một bước tính một bước, sinh hoạt của Lục Nhạc Hàm vẫn là giống như lúc Tề Hưng Triết chưa trở về, như cũ là tự mình đi học tự mình ăn cơm, chỉ là ngày hôm nay về nhà còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười của Tề phụ.
Lục Nhạc Hàm tò mò đẩy cửa ra, đi tới phòng khách liền phát hiện Tề phụ đang trò chuyện vui vẻ cùng một cô gái chừng hai mươi tuổi, tâm tư vòng vo mấy vòng, Lục Nhạc Hàm nở nụ cười lễ phép với cô gái kia, quay mặt đi tới ngồi xuống bên người Tề phụ, dựa vào Tề phụ kêu lên:
- Ba.
Ở chung nhiều năm như vậy, Lục Nhạc Hàm đã coi Tề phụ như thân nhân của chính mình, cậu chưa từng được cảm nhận tình thương của cha, mà tình thương Tề phụ đúng là thứ mà lúc cậu còn ấu thơ vẫn luôn khát vọng mà không thể có.
Tề phụ cưng chiều mà sờ sờ tóc của cậu, nói:
- Đây là bằng hữu của ca ca ngươi, gọi tỷ tỷ là được rồi.
Lục Nhạc Hàm thầm nghĩ quả nhiên là Tiết Diệc Nhu, quay mặt lại kêu một tiếng:
- Tỷ tỷ.
Tiết Diệc Nhu trả lại một nụ cười hào phóng, cô gái này mặc một thân chính trang khéo léo, hình như là trực tiếp từ công ty lại đây, trên khuôn mặt trí tuệ mang theo nụ cười dịu dàng, cho người một loại cảm giác rất thoải mái, nói:
- Đây là Tri Phi đi, ta nghe Hưng Triết nói về ngươi, thật đáng yêu.
Lục Nhạc Hàm khóe miệng giật một cái, cho xin đi, khen một chàng trai đã lớp 11 đáng yêu thật sự ổn sao?
Ngượng ngùng cúi đầu đỏ mặt nói:
- Cảm tạ, tỷ tỷ cũng rất đẹp.
Sau đó ngẩng đầu liếc nhìn Tề phụ, làm nũng nói:
- Vậy ba, ta đi lên lầu đây.
Tề phụ cười híp mắt vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói:
- Đi đi, nhớ sau đó xuống dùng cơm.
Đỏ mặt gật gật đầu với Tiết Diệc Nhu, nói:
- Tỷ tỷ, ta đi lên làm bài tập.
Dứt lời cũng không dám lưu lại nữa, cúi đầu liền lên lầu, nhận ra trước mặt mình giống như có người, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy gương mặt khuếch đại của Tề Hưng Triết, dưới chân không vững, được Tề Hưng Triết kéo lại, tim nhảy rầm rầm, hù chết người, thiếu chút nữa liền lăn từ trên bậc thang xuống.
- Làm sao không cẩn thận như vậy, đường cũng không nhìn.
Giọng nói của Tề Hưng Triết nhàn nhạt vang lên bên tai.
Lục Nhạc Hàm vỗ vỗ trái tim nhỏ bị kinh sợ nói:
- Không nhìn thấy, may mà có ca.
Tề phụ ở dưới nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên thấy tư thế của hai người, liền đoán được xảy ra chuyện gì, sốt ruột nói:
- Làm sao chân tay luống cuống như vậy.
Dứt lời đột nhiên nở nụ cười:
- Chẳng lẽ là được Diệc Nhu khen nên xấu hổ?
Tiết Diệc Nhu trầm thấp mà cười ra tiếng.
Lục Nhạc Hàm mặt đỏ giống như trái táo chín, há miệng không biết phải nói gì, vội vã cúi đầu tránh khỏi tay Tề Hưng Triết, nói:
- Ta đi lên làm bài tập trước.
Tề Hưng Triết bị bỏ lại nhìn chằm chằm bóng lưng giống như chạy trốn của Lục Nhạc Hàm nửa ngày cũng không nhúc nhích, mãi đến khi Tề phụ kêu lên:
- Hưng Triết, nhanh xuống đây.
Liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiết Diệc Nhu, lúc này mới chậm rãi đi xuống lầu.
Vì vừa bị Tề phụ đùa giỡn, lúc ngồi vào bàn cơm Lục Nhạc Hàm vẫn còn ngượng ngùng, đầu cũng không dám nhấc, càng không dám liếc mắt nhìn Tiết Diệc Nhu một cái, đương nhiên đây cũng là bởi vì muốn lưu lại cho Tiết Diệc Nhu một ấn tượng nhu nhược mà thôi.
Tề phụ thấy Lục Nhạc Hàm chỉ ăn sườn xào chua ngọt, không khỏi cau mày nói:
- Tri Phi, ăn nhiều thức ăn một chút, ăn ít sướn xào chua ngọt một chút, gần đây ngươi ăn ngọt càng ngày càng không tiết chế.
Tay của Lục Nhạc Hàm ngưng lại, chẳng lẽ việc cậu mấy ngày nay khi tan học không có chuyện gì sẽ chạy tới tiệm bánh ở cửa trường học lặng lẽ tiêu diệt một cái tiramisu bị phát hiện?
Còn không đợi cậu nghĩ ra một cái cớ thật hay, Tiết Diệc Nhu nhẹ giọng cười nói:
- Tri Phi cũng thích ăn ngọt sao?
Tề phụ cười trả lời:
- Đúng vậy nha, lúc nhỏ còn bị sâu răng, sau khi thay răng mới hơi khá hơn một chút, không nghĩ tới đã lớn như vậy vẫn ăn điểm tâm ngọt như ăn cơm.
Lục Nhạc Hàm vùi đầu đến thấp hơn, hơi ngượng ngùng mà mềm nhẹ kêu lên:
- Ba.
Tề phụ ha ha cười ra tiếng:
- Sao vậy, còn ngượng ngùng.
Dứt lời liền hướng về phía Tiết Diệc Nhu nói:
- Ngươi xem một chút nam hài tử nhà ai cả ngày thích ăn bánh ngọt.
Trong miệng thì nói lời oán giận, thế nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sủng nịch.
- Một lát tỷ tỷ cho ngươi số điện thoại, khi rãnh rỗi có thể gọi điện thoại cho tỷ, tỷ tỷ dẫn ngươi đi.
Lục Nhạc Hàm liền vội vàng gật đầu, tựa hồ đã nhìn thấy điểm tâm ngọt mỹ vị đang vẫy tay với mình, dư quang liếc mắt nhìn Tề Hưng Triết, phát hiện lông mày của hắn đang gắt gao nhăn, tâm trạng buồn bực, coi như kỹ năng diễn xuất của mình có phóng đại một chút, thế nhưng cũng không đến nỗi lộ ra sơ sót làm cho Tề Hưng Triết ghen tuông, hẳn là hắn đang phiền não chuyện khác đi.
Vốn cho là Tiết Diệc Nhu chỉ đang nói khách sáo, không nghĩ tới sau khi ăn xong, Tiết Diệc Nhu thật muốn cầm lấy điện thoại di động Lục Nhạc Hàm, nhập số điện thoại của mình, còn tranh thủ sờ sờ đầu Lục Nhạc Hàm, giống như là sờ một con chó nhỏ nói:
- Tri Phi thật là không giống một học sinh cấp ba.
Lục Nhạc Hàm ngại ngùng mà hơi hơi tránh né nói:
- Bề ngoài của ta tương đối trẻ tuổi.
Tiết Diệc Nhu cũng không để ý, rụt tay về trên mặt toát ra biểu tình hâm mộ, nói:
- Ai, da dẻ thật tốt, thích ăn thức ăn ngọt còn không mập.
Nói xong lại muốn đưa tay sờ mặt Lục Nhạc Hàm.
Nhìn tay của Tiết Diệc Nhu càng ngày càng tới gần, tâm của Lục Nhạc Hàm tựa bách chuyển, lại tới? Né tránh? Thật lúng túng, sau này còn muốn tạo mối quan hệ. Không tránh ra? Cảm thấy thật quái dị, mình cũng đã lớn như vậy còn phải bị một cô gái mới quen sờ khuôn mặt, ngay lúc Lục Nhạc Hàm còn đang xoắn xuýt, giọng nói của Tề Hưng Triết từ sau lưng vang lên.
- Tri Phi.
Tiết Diệc Nhu nhìn về phía sau lưng của Lục Nhạc Hàm thu tay về, kêu lên:
- Hưng Triết.
Tề Hưng Triết đi vào, nhìn Tiết Diệc Nhu nói:
- Phải đi sao?
Tiết Diệc Nhu gật gật đầu, mặt hướng về phía Lục Nhạc Hàm nở nụ cười xán lạn:
- Vậy Tri Phi, ta đi về trước, nhớ gọi điện thoại cho tỷ tỷ đi ra ngoài ăn đồ ngọt nha.
Lục Nhạc Hàm đượcTề Hưng Triết giải vây, cũng thở ra một hơi bật cười:
- Ân, ta đã biết.
Tiết Diệc Nhu nói:
- Tri Phi, ngươi cười rộ lên thật là đẹp mắt.
Tề Hưng Triết sắc mặt cổ quái nhìn mặt Lục Nhạc Hàm.
Lục Nhạc Hàm vội vàng cúi đầu, thấp giọng nói:
- Ta trở về phòng trước, ca tái kiến, tỷ tỷ tái kiến.
Dứt lời liền trực tiếp chạy lên lầu.
Ấn tượng của Tiết Diệc Nhu đối với Lục Nhạc Hàm rất tốt, còn không đợi Lục Nhạc Hàm liên hệ nàng, cuối tuần điện thoại của nàng lại tới trước.
Nhìn trên màn ảnh ba chữ lớn Diệc Nhu tỷ, Lục Nhạc Hàm hít sâu một hơi, bấm nút tiếp nhận.
- Diệc Nhu tỷ?
Âm thanh dĩ nhiên nhu nhược mềm mại, đặc biệt là sau khi thông qua dòng điện, Lục Nhạc Hàm tự mình nghe âm vang lại đều thiếu chút nữa nổi một thân da gà.
- Tri Phi, xế chiều hôm nay ngươi có chuyện gì không, ta vừa vặn muốn đi ngang qua nhà các ngươi, lần trước không phải nói đi ăn điểm tâm ngọt sao?
- Ân, ta không có việc gì, Diệc Nhu tỷ khi nào thì đến?
- Vậy thì nửa giờ nữa, ta chờ ở trước cửa nhà ngươi a, Lexus màu xanh lam.
- Được.
Sau khi Lục Nhạc Hàm cúp điện thoại thì ngồi yên lặng suy nghĩ một lúc chọn một cái áo thể thao màu khói xám mặc vào.
Mới vừa mở cửa liền nhìn thấy Tề Hưng Triết từ thư phòng đi ra, nói:
- Ca, về khi nào vậy?
Tề Hưng Triết quan sát quần áo Lục Nhạc Hàm đang mặc một chút nói:
- Vừa trở về, ngươi muốn đi ra ngoài, muốn ta đưa ngươi đi không?
Lục Nhạc Hàm lắc đầu một cái, kéo dây kéo trước ngực lên nói:
- Không cần, Diệc Nhu tỷ gọi ta đi ra ngoài ăn điểm tâm ngọt, nàng nói ở cửa chờ ta.
Tề Hưng Triết đã bước lên cầu thang, xoay người kinh ngạc hỏi:
- Tiết Diệc Nhu? Ngươi liên hệ nàng?
Lục Nhạc Hàm đi theo phía sau hắn, bởi vì hắn đột nhiên quay người thiếu chút nữa nhào vào trong lồng ngực hắn, hiểm hiểm dừng bước nói:
- Không có a, mới vừa rồi Diệc Nhu tỷ nói đi ngang qua, liền nhớ đến lần trước có nói cùng đi ra ngoài ăn bánh ngọt, mới gọi điện thoại cho ta.
Tề Hưng Triết nhàn nhạt ồ một tiếng, lại hỏi:
- Tri Phi yêu thích Tiết Diệc Nhu sao?
Một đời trước sau khi Tiết Diệc Nhu cự tuyệt mình, không biết tại sao đột nhiên rất thân cận cùng Tề Tri Phi, nhưng là Tề Tri Phi, ngươi không phải nên yêu thích nam nhân sao?
Khuôn mặt của Lục Nhạc Hàm có chút ửng đỏ, nói:
- Ta nghe ba nói Diệc Nhu tỷ là bạn gái của ca, ca ca ánh mắt thật tốt, Diệc Nhu tỷ rất đẹp.
Sau lưng Tề Hưng Triết nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt, tâm lý cảm thấy có chút buồn bực, nhìn chén nước trong tay mình, một hơi uống vào vẫn còn có chút khô nóng, kéo kéo caravat đi vào phòng tắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT