Thanh Loan ôm thùng gỗ và tiểu thú đi ra ngoài, đột nhiên nhớ đến mình còn chưa hầu hạ Vương gia cởi áo. Thần sắc cô có chút hoảng loạn, buông thùng gỗ xuống xoay người đi về phía tiên trì.

"Chi chi chi.."

Thanh Loan nghe thấy tiếng kêu phía sau của tiểu thú lập tức tỉnh táo lại, Vương gia kêu cô hầu hạ tiểu tổ tông này cho tốt, không kêu cô đi vào hầu hạ cởi áo.

Thanh Loan giơ tay lên đấm vào đầu một cái trong mắt hiện lên chút hối hận, cô thật là hồ đồ, nếu không phải tiểu tổ tông nhắc nhở thiếu chút nữa cô lại phạm sai lầm.

Cô xoay người lại hầu hạ tiểu thú ngâm nước nóng.

Nước rất ấm, vào mùa hè nóng bức ngâm mình trong nước ấm áp như này vô cùng không thoải mái, đặc biệt là tiểu thú nó đã dựa cả đầu vào thùng thè lưỡi ra tản nhiệt, thân thể giống như áo bông bị nước ấm bao lấy.

Trải nghiệm đó thật không tốt gì mấy.

Nhưng kỳ quái chính là ngâm một hồi, tiểu thú dần dần không còn thấy nóng nữa, ngược lại nó còn cảm thấy thoải mái, mơ màng muốn ngủ.

Bàn tay hanh Loan nhẹ nhàng xoa trên người nó, đầu ngón tay giống như máy mát xa, nhẹ nhàng xoa bóp cho nó làm tiểu thú càng buồn ngủ hơn.

Một lúc sau.

Bùi Thủy nhắm mắt lại, hô hấp trở nên đều đều.

Thanh Loan ngồi xổm bên cạnh thùng gỗ, nhìn thấy tiểu thú đã ngủ say đôi mắt cô hiện lên vẻ ngạc nhiên, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên lắc lắc đầu cười, động tác ngón tay cũng dừng lại, lúc ngón tay cô rời khỏi thân thể tiểu thú kinh ngạc phát hiện, tiểu thú này không hề chìm xuống, thân thể nó nổi trên mặt nước, nửa khuôn mặt màu trắng dán vào nước, cái mũi nhìn nhị vẫn hô hấp đều đều, không có một giọt nước nào bị nó hít vào mũi.

Bùi Thủy có một giấc mộng, nàng mơ thấy đuôi của mình bị cắt ra làm hai, máu chảy đầm đìa, tuy nàng không cảm giác được đau đớn, nhưng nàng cảm giác được nỗi sợ hãi bao trùm lấy mình.

Bùi Thủy bị ác mộng dọa tỉnh.

Thình thịch.

Bùi Thủy mở mắt chớp một cái, thân thể trầm xuống.

Thanh Loan nhanh tay ôm tiểu thú từ trong thùng ra, cổ tay áo chưa kịp nâng lên đã bị dính nướt ướt đẫm.

Thanh Loan không để ý đến cổ tay áo bị ướt ôm tiểu thú từ trong thùng ra, nhẹ nhàng nói với nó: "Chủ tử vẫn chưa ra, ngươi lại ngâm thêm một chút nữa đi!"

Ở chung với nhau cũng non nửa năm, Thanh Loan biết nó nghe hiểu tiếng người.

Bùi Thủy còn chưa thoát khỏi ác mộng hoảng sợ lắc đầu, vô số bọt nước bay lên trên mặt Thanh Loan, có bọt nước còn bay vào trong mắt Thanh Loan, cô nhắm mắt lại, lòng bàn tay lại bị trợt.

Tiểu thú dẫm lên tay cô, leo lên bả vai sau đó bả vai lại nhẹ đi.

Sắc mặt Thanh Loan biến sắc, chịu đựng khó chịu mở mắt ra, cô sợ kia tiểu tổ tông kia nhân cơ hội lại chạy mất.

Tiểu tổ tông đứng trên mặt đất lắc nước trên lông ra.

Trái tim đang treo của Thanh Loan, từ từ hạ xuống.

Đến lúc Phượng Cửu Mộc ra, đã thay đổi một thân áo bào trắng, dáng người thon dài, da thịt "trắng nõn" giống như trứng gà vừa nở, còn non mềm hơn so với trẻ con mới sinh, mắt hắn thanh lãnh tựa băng tinh, vô cùng trong suốt nhưng lại cất dấu vạn vật, tóc đen xỏa ra sau người người như thác nước, hắn giống như một tiên nhân không dính bụi trần, khói lửa phàm tục.

Thanh Loan nhìn thoáng qua ngay lập tức liền cúi đầu, gương mặt đỏ lên.

Bùi Thủy không giống cô, nàng ngửa đầu dùng đôi mắt đen nhánh nhìn vào thịnh thế mỹ nhan của Phượng Cửu Mộc.

Sao trước kia nàng lại không phát hiện, Phượng Cửu Mộc lại đẹp như vậy!

Giống như "tiên nữ" bước ra từ trong tranh.

Trích tiên càng đến gần, đường nét trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng, sống mũi thẳng cao kia giống như ngọc trụ, đôi môi ẩm ướt kia giống như một đóa hoa đào tươi mát.

Đến đây, để tiểu tỷ tỷ hôn một cái.

Bùi Thủy hưng phấn nhảy nhảy, hắn vừa cong lưng vươn tay ra, nó đã nhảy vào trong lòng hắn, lúc chu miệng ra muốn hôn lại nhìn thấy dôi mắt lạnh lùng của hắn giống như biến thành hồ băng lạnh lẽ. Đôi mắt nàng đảo qua, xoay phương hướng, cắm vào trong lòng ngực hắn.

Nàng nhìn qua giống như bình tĩnh, thật ra trái tim nhỏ đang bùm bùm nhảy không ngừng.

Mẹ nó!

Thiếu chút nữa đã bị sắc đẹp của nam nhân này mê hoặc làm chuyện ngu xuẩn.

Hừ!

Nhưng vì sao khi hôn hắn nó lại có loại cảm giác quen thuộc?

Bùi Thủy đang miên man suy nghĩ, chân trước lại cảm thấy có chút lạnh, leng keng, âm thanh lục lạc liền vang lên.

Nhìn thấy Phượng Cửu Mộc đang đeo vào chân nó một cái chuông bạc.

Chân vừa động, chuông bạc đã vang lên.

Bùi Thủy rất không vui, sạn phân làm như vậy đơn giản chính là không tín nhiệm nàng, đặt vào chân nàng một cái chuông bạc đồng nghĩa với việc nàng chạy đến đâu, nơi đó sẽ vang lên âm thanh. Về sau nàng không còn cơ hội nào chạy ra khỏi phương phủ.

"Tiểu gia hỏa, thích không?"

Nhón tay Phượng Cửu Mộc nâng chân mó lên, quơ quơ trước mắt nó, lục lạc lay động phát ra tiếng vang.

Thích em gái ngươi.

Khó coi chết đi được.

Chuông bạc không khó coi còn trông rất tinh xảo, vừa vặn trên chân của tiểu thú, giống như được làm làm riêng cho nó. Nhưng đối với Bùi Thủy nó chính là dụng cụ giám sát mọi hành tung của nàng, cho dù đẹp, Bùi Thủy cũng thích không nổi.

Bùi Thủy trên mặt viết rõ không hài lòng, Phượng Cửu Mộc thấy được nhẹ nhàng lmaang chân nó lên, nghe âm thanh dễ nghe vang lên, khẽ cười nói.

"Đây là khóa hồn linh, là thánh vật do quốc sư mang trong tay người tu đạo ở Bồng Lai về, trước lúc lâm chung quốc sư có cầu xin với bổn vương, đem nó đưa cho bổn vương, nói nó chính là bảo vật giá trị liên thành, bổn vương đem nó tặng cho ngươi, ngươi còn ghét bỏ?"

Bùi Thủy nghi ngờ liếc mắt nhìn hắn lại xem xét khóa hồn linh trên chân nó.

Thật hay giả?

Sạn phân lại đem bảo bối trân quý như vậy đưa cho nó sao?

Sạn phân chắc chắn đang lừa nó!

"Ngươi không muốn lấy vậy bổn vương sẽ lấy lại!" Phượng Cửu Mộc động thủ, muốn lấy khóa hồn linh từ trong tay nó ra.

Bùi Thủy từ trong tay Phượng Cửu Mộc rút chân về, cúi người giấu xuống dưới bụng.

Thú Nhãn bất mãn nhìn Phượng Cửu Mộc, ánh mắt kia giống như đang nói: Đồ đã tặng rồi, sao có thể lấy lại?

Thanh Loan giật mình nhìn chăm chú, thứ Vương gia đeo cho tiểu thú chính xác là thánh vật lúc trước quốc sư mang về.. Khóa hồn linh, ngay cả Hoàng Thượng muốn Vương gia cũng không cho.

Vương gia thế mà đem nó cho tiểu thú?

Cho dù tiểu thú là địa linh, đối với Vương gia vô cùng quan trọng, nhưng nó ở vương phủ cũng không thể chạy thoát được, cho dù chạy mất cô vàThanh Dật cũng sẽ tập hợp nhân lực đi tìm nó về.

Nếu khóa hồn linh ở trên chân tiểu thú, tiểu thú không chạy ra vương phủ thì không sao, nhưng một khi chạy ra vương phủ sẽ bị nhận ra trên chân đang đeo khóa hồn linh, điều này sẽ rước lấy phiền toái lớn.

Tiểu thú sẽ bị chém đứt chân trước, khóa hồn linh cũng sẽ bị người khác cướp đi.

Thanh Loan âm thầm lo lắng, cô không nghĩ ra, Vương gia vì sao phải làm như vậy?

Lúc Phượng Cửu Mộc ôm tiểu thú rời khỏi, Bùi Thủy đem biểu tình của Thanh Loan thu hết vào trong mắt, tròng mắt đen như quả nho xoay chuyển, cúi người móng vuốt vuốt khóa hồn linh, khóe miệng trộm nhếch lên.

Xem ra, bảo bối sạn phân cho nó là thật.

Ngay cả Thanh Loan cũng đang khẩn trương, lo lắng kìa!

Buổi tối, Bùi Thủy đột nhiên ngứa đuôi, nàng đang ngủ ngon lành, cái đuôi lại búng ra, cái đuôi bị va mạnh vào lồng sắt, đau đớn kêu "chi" một tiếng.

Lần đó trong hoàng cung chạy trốn không thành bị té gãy chân sau, tiểu thú liền mất đi đãi ngộ ngủ trên giường với hắn, nàng lại bị đánh trở về lồng sắt.

Sạn phân đúng là nam nhân vô tình.

Mùa hè nóng bức, Bùi Thủy cũng không muốn cùng hắn ngủ trên giường, khăn trải giường trước sau mềm mại nhưng lại không có điều hòa và quạt, dường như hắn không sợ nóng, ban đêm còn mặc quần áo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play