"Hôn sự của nhi nữ vốn phải nghe theo lệnh cha mẹ, Cẩm Nhi mẫu thân làm vậy cũng là muốn tốt cho ngươi" Lý thị ra vẻ mẫu tử tình thâm nói.
"Mẫu thân? Mẫu thân ta đã chết, ngươi muốn làm mẫu thân ta? Vậy cũng được a! Ngươi xuống hỏi mẫu thân ta, bà ấy có bằng lòng hay không?" Lý thị kích thích Sở Cẩm. Sở Cẩm âm trầm nhìn chằm chằm Lý thị.
Nàng hận Lý thị thấy xương, hận đến nỗi không thể gặm thịt Lý thị, uống máu Lý thị. Đưa Lý thị xuống địa ngục, để vong hồn bà ta bồi tội với mẫu thân.
"Im miệng!" Sở lão gia dùng sức đập mạnh bàn, loảng xoảng một tiếng, chén rượu đổ làm rượu trong ly chảy xuống góc bàn, bàn tay Sở lão gia vừa tê vừa đau, ông tức giận Sở Cẩm không hiểu chuyện làm trò trước mắt mặt người ngoài nguyền rủa Lý thị.
Hiện tại Lý thị phu nhân của ông, thân phận giống như mẹ đẻ Sở Cẩm.
Ngón tay Sở lão gia run rẩy chỉ vào Sở Cẩm: "Ngươi nghe rõ cho ta, đừng nhắc tới mẫu thân ác độc kia trước mặt ta, hiện tại Lý thị chính là mẫu thân ngươi, nàng nói ngươi gả cho ai? Ngươi phải gả cho người đó"
Lý thị trong lòng đắc ý, lại khuyên Sở lão gia: "Lão gia ngài đừng tức giận, Cẩm Nhi còn nhỏ, mẫu thân lại vừa mới chết, dù nó có hận thiếp, thiếp cũng sẽ không trách nó, lúc trước không phải lớn lên bên cạnh thiếp.."
Sở lão gia phẫn nộ nói: "Nó hai mươi rồi còn nhỏ sao? Nếu mẫu thân nó có một phần lương thiện của ngươi, đã không phải chết. Ngươi gả nó gả ra ngoài là muốn tốt cho nó, nhưng nó lại không hiểu chuyện, cần phải có trượng phu giáo huấn nó làm sao làm người"
Sở Uyển Nhược nhìn khuôn mặt trắng bệch của Sở Cẩm, ả ta vô cùng sảng khoái.
Vẫn là mẫu thân lợi hại, gả Sở Cẩm cho tên Lưu viên ngoại háo sắc, so với giết Sở Cẩm còn sảng khoái hơn.
Sự việc biến thành như hiện tại, Vân Dật Phong hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện, cho dù hắn muốn cầu tình thay Sở Cẩm, nhưng Sở lão gia đang nổi nóng cho dù hắn có khuyên cũng sẽ không nghe.
Vân Dật Phong nhíu nhíu mày, trong lòng không buông được Sở Cẩm, rồi lại không có cách nào khác.
Lưu viên ngoại vui vẻ ra mặt, lập tức sửa lời nói: "Vậy tiểu tế phải đa tạ nhạc phụ, nhạc mẫu đã thành toàn."
Sở Cẩm nắm chặt ngón tay, cho dù móng tay đã tâm sâu vào lòng bàn tay, nàng vẫn cảm thấy không đau, cánh tay và toàn bộ cơ thể đều đang run rẩy, nàng sợ không khống chế được, sẽ cầm lấy mâm trên bàn, đập vào người mà bấy lâu nàng vẫn kêu là cha.
Là người nam nhân này thị phi bất phân, dung túng Lý thị ác độc hại chết mẫu thân nàng.
Ông ta không có quyền nói mẫu thân ác độc, cũng không có tư cách áp đặt nàng phải làm bất cứ điều gì.
Lòng Sở Cẩm rất đau, đau đớn co rút lại từng đợt, giống như lấy máu, nàng ngẩng mặt không cho nước mắt chảy ra, âm thanh nàng nghẹn ngào nói: "Sở Trung, ông sẽ hối hận, một ngày nào đó ông sẽ hối hận đã về những chuyện mình đã làm"
Sở Uyển Nhược sắc bén kêu lên: "Ngươi là nữ nhi bất hiếu dám nhục mạ phụ thân?"
Sở lão gia vừa nghe đã bị Sở Uyển Nhược kéo tư tưởng, lập tức cầm chung rượu trên bàn ném vào đầu Sở Cẩm.
Lưu viên ngoại vừa nhìn liền hoảng sợ, nếu Sở lão gia làm Sở Cẩm hủy dung, vậy không phải người chịu thiệt là ông sao?
Nữ nhân hủy dung rồi sẽ xấu xí, ở trên giường ông muốn nhấc cũng nhấc không nổi.
Vân Dật Phong gần Sở Cẩm nhất, hắn muốn kéo Sở Cẩm ra, nhưng bàn tay vừa dư ra đã vội rụt trở về.
Sở lão gia đã chính miệng giao Sở Cẩm cho Lưu viên ngoại, nếu hắn chỉ vì giúp Sở Cẩm đắc tội Sở Uyển Nhược, vậy mất nhiều hơn được.
Sở Uyển Nhược gả vào Phượng vương phủ, cũng nữ nhân đầu tiên của Mộc Vương. Lúc hắn đến đây, phụ thân đã nói qua với hắn phải làm cho Sở Uyển Nhược và Lý thị vui vẻ, về sau còn có thể trông cậy vào Sở Uyển Nhược, trước mặt Mộc Vương nói tốt cho hắn vài câu.
Mộc Vương là thiên lân chiến thần, chỉ cần một câu của Mộc Vương, hắn sẽ có vị trí trong triều đình.
Hiện tại Vân gia có rất nhiều tiền, chỉ thiếu quyền thế.
Vân Dật Phong trong lòng có hơi tiếc hận Sở Cẩm.
Sở Uyển Nhược lại mắt lạnh đắc ý nhìn.
Thời điểm chung rượu hướng đến đầu Sở Cẩm, một con thú màu lông xù trắng bay tới, dùng móng vuốt đánh về phía chung rượu, chung rượu liền bị bắn ngược trở về, Sở lão gia không đoán tới sẽ có một màn như vậy, chờ ông phản ứng được chung rượu đã nệ vào ngực.
Đau! Đau xuyên tim!
Sở lão gia lảo đảo hít một hơi, sắc mặt trắng bệch ra. Lý thị cũng vì thế bị dọa, bà ta lập tức lấy tay che ngực Sở lão gia, giọng đầy quan tâm nói: "Lão gia, ngươi thế nào? Ngực rất đau sao?"
Sở lão gia nhấp miệng không nói lời nào, biểu tình rất thống khổ.
Lý thị vội vàng quát nha hoàn bên cạnh: "Còn không mau đi mời Viên y sư lại đây?"
Nha hoàn bị dọa trắng bệch cả mặt, liền nói hai tiếng vâng, chạy nhanh ra ngoài.
Bùi Thủy rơi xuống được Sở Cẩm tiếp được, lúc bàn chân chạm vào cánh tay Sở Cẩm, trực tiếp mềm mại bò vào trong lòng nàng.
Lúc nãy, nàng dùng hết sức đánh chung rượu không cảm thấy gì, nhưng sao khi đánh xong mới phát hiện ra lòng bàn chân đã không còn cảm giác, nàng cảm nhận được chân phải đang dần sưng to.
Nàng nâng đâu màu trắng lên, ánh mắt đen nhánh nhìn Sở Cẩm, trong ánh mắt đó hàm chứa tức giận, trách cứ nàng. Sở lão gia ném đến Sở Cẩm cũng không biết trốn.
Sở Cẩm kinh ngạc nhìn ánh mắt kia, nàng có cảm giác đang đối diện với một người, nhìn nó trách cứ Sở Cẩm có chút chột dạ, tầm mắt nàng dừng ở chân phải của nó, nhẹ nhàng cầm lấy cẩn thận lật qua liền nhìn thấy lòng bàn chân đã sưng to.
Nước mắt Sở Cẩm rơi xuống, lúc thất vọng và đau đớn vì Sở lão gia cũng không rơi nước mắt, nhưng giờ phút này lại không nhịn được ánh mắt chứa đầy lệ.
Nàng khóc lóc nói: "A Thủy, ngươi vì sao dại dột như vậy? Ngươi vì sao phải đối tốt với ta như vậy? Không đáng, không đáng.."
Bùi Thủy sợ Sở Cẩm rơi nước mắt, nàng chịu đựng đau đớn nâng chân lên lau nước mắt cho Sở Cẩm, còn nhe răng cười với nàng, tỏ vẻ chính mình không sao.
Kỳ thật là đau muốn chết.
A Thủ nhíu mày trong lòng đau đớn, nhịn không được nói: "Tiểu Thủy, ngươi có thể đừng như vậy nữa không? Nàng ta rơi vài giọt nước mắt cũng không thiếu khối thịt nào."
Lưu viên ngoại và Vân Dật Phong đều ngạc nhiên nhìn tiểu thú trong lòng Sở Cẩm, từ trước đến nay bọn họ chưa từng thấy con thú nào lợi hại như vậy, bay lên tới chụp đồ vật còn rất chuẩn nữa, sức lực lớn như thế Sở lão gia chịu tội không nhẹ.
Trên mặt Sở Uyển Nhược mang nụ cười cứng ngắc, nhìn thấy tiểu thú ả hận đến nỗi chết, nếu không phải mẫu thân ngăn cản ả, cường điệu các chủ Thiên Tiên Các thủ đoạn tàn nhẫn, ả đã sớm đem con súc sinh kia lột da, rút gân.
Ánh mắt Sở Uyển Nhược chuyển động, chợt nghĩ ea một kế, mẫu thân nói ả không thể động súc sinh kia, nhưng không nói người khác không thể động a!
Sở Uyển Nhược tính kế, tầm mắt nhìn về phía Vân Dật Phong, nghĩ đến mỗi năm Vân Dật Phong đều đưa đến trang sức quý giá, nàng không bỏ qua được, nhưng trong lòng lại lắc lắc đầu, mắt đẹp nhìn về phía Lưu viên ngoại tai to mặt lớn, ả cười âm hiểm.
"Lưu viên ngoại, súc sinh kia làm cha ta bị thương, cũng là nhạc phụ tương lai của ngươi, sao ngươi có thể thờ ơ như thế? Ngươi có phải thấy không hài lòng cha ta đã gả Sở Cẩm cho ngươi không?"
Thực sự, Lưu viên ngoại rất cảm kích tiểu thú không để Sở Cẩm bị hủy dung.
Sở Uyển Nhược vừa nói, nếu ông không thể hiện qua điểm gì với tiểu thú, cưới không được Sở Cẩm chỉ là nhỏ, nhưng sẽ đắc tội vị nhạc phụ này.
Vị này nhạc phụ này có muội muội là Lam Quý Phi, một nữ nhi khác lại là Mộc Vương phu nhân. Có cho Lưu viên ngoại mười lá gan cũng không dám đắc tội.
Lưu viên ngoại giả vờ tức giận khởi động tay áo, chỉ vào tiểu thú trong lòng Sở Cẩm, ngón tay run rẩy mắng: "Súc sinh như ngươi mà cũng dám động thủ với nhạc phụ của ta? Xem ta không giết ngươi, ta chỉ bắt ngươi hầm canh cho nhạc phụ của ta bồi bổ thân thể."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT