Người nhất định phải xử trí trước tiên chính là tên nghiệt chủng Phượng Vũ, có ý định hại Hi Nhi của cô nên mới nuôi hung thú trong hoàng cung.

Sở Ngọc Quỳnh phái người mời Hoàng Thượng qua, bắt Phượng Vũ.

Phượng Vũ bị bắt, thân thể gầy yếu bị đè quỳ xuống trước mặt Sở Ngọc Quỳnh.

Phượng Vũ không hề phản kháng cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn dưới đất, không giống với gạch đất xơ xài trong phòng cậu. Ở đây được phủ lên một tấm thảm hoa văn khổng tước màu lam hết sức hoa lệ, cho dù quỳ xuống cũng không cảm thấy đau, so với giường ngủ của cậu còn mềm mại thoải mái hơn.

Phượng Vũ muốn không đi để ý đến, nhưng trong lòng vẫn có hơi chua xót, đều là cốt nhục của phụ hoàng. Cậu sống trong gian khổ, Phượng Hi Hi với các hoàng tử hoàng nữ khác lại được hưởng thụ hết vinh hoa phú quý, bọn họ tùy tiện giẫm lên thảm, nhưng họ đâu biết rằng, với cậu nó so với một cái kiện quần áo còn trân quý hơn cả trăm ngàn lần.

Cậu không dám ngẩng đầu không phải cậu sợ Sở Quý Phi, là sợ những thứ trân bảo muôn màu rực rỡ kia làm chói lòa đôi mắt cậu. Trong thân thể cậu cũng chảy máu hoàng thất, nhưng cậu không cầu mong có cuộc sống phú quý, chỉ cầu bình yên, ấm no là được.

Nhưng thế nhân lại có ai biết, cậu đường là Tứ hoàng tử, một ngày ba bữa chỉ có hai cái bánh bao, ngay cả ấm no đều không có, chỉ có thể cẩu thả sống ở nơi hoàng cung trang hoàng lộng lẫy.

"Hoàng Thượng giá lâm."

Bên ngoài truyền đến âm thanh của thái giám, đôi mắt ảm đạm của Phượng Vũ hiện lên một tia sáng, thân thể nhỏ bé cạu run rẩy lên. Nghe thấy bước chân trầm ổn dần dần đi vào, hô hấp cậu ngừng lại từ từ ngẩng đầu, nhìn thoáng về phía sau.

Nam nhân trên người mặc long bào tôn quý xuất hiện trong mắt, thân thể gầy yếu của Phượng Vũ bỗng nhiên căng thẳng, đôi tay cậu dần dần nắm chặt hóc vải thô, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Hoàng Thượng lập tức đi đến bên cạnh Sở Ngọc Quỳnh, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ Phượng Hi Hi tái nhợt sụt sùi trong lòng ngực Linh Lung, nhìn thấy y cũng không kêu một tiếng "phụ hoàng", mày kiếm y nhăn lại.

"Ái phi, đã xảy ra chuyện gì? Sao Hi Nhi lại dọa thành như vậy?" Hoàng Thượng không hề trách cứ Phượng Hi Hi thất lễ, quan tâm hỏi.

Sở Ngọc Quỳnh đôi mắt lập tức đỏ lên, trong mắt ngậm nước mắt, dung mạo như hoa, đau lòng nói: "Là thần thiếp sai, là thần thiếp hại Hi Nhi!"

Hoàng Thượng nghe xong liền hồ đồ, biết Sở Ngọc Quỳnh đang mang long chủng, y duỗi tay ôm Sở Ngọc Quỳnh đanh khóc vào trong lòng, an ủi nói: "Ái phi, nàng có việc gì cứ từ từ nói, trẫm không trách nàng."

Hoàng Thượng giơ tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt Sở Ngọc Quỳnh.

Y từ đầu tới cuối chưa từng nhìn qua Phượng Vũ đang quỳ, cho đến khi Sở Ngọc Quỳnh nghẹn ngào nhắc tới Phượng Vũ.

Sở Ngọc Quỳnh lặp lại lời Phượng Hi Hi đã nói, cô không thêm mắm thêm muối, không nhắc tớ chi tiết nhỏ, sau khi nói xong, mới tự trách nói: "Đều là thần thiếp sai, lúc trước nhìn thấy đứa nhỏ này đáng thương để Hoàng Thượng lưu lại nó, lại không có thể dạy dỗ tốt cho thằng bé. Hiện tại, Phượng Vũ phạm phải sai lầm, làm Tam công chúa sợ hãi thần thiếp cũng có một nửa trách nhiệm, thỉnh Hoàng Thượng nghiêm trị thần thiếp."

Hoàng Thượng lộ ra gương mặt giận dữ, ánh mắt sắc bén giống như dao nhỏ dừng trên người gầy yếu của Phượng Vũ: "Phượng Vũ, ngươi còn lời gì muốn nói hay không?"

Phượng Vũ nghe vậy đáy mắt cuối cùng có một tia ánh sáng liền biến thành u ám, cười tự giễu. Cậu là người câm, muốn nói cũng không thể nói.

Hoàng Thượng hỏi xong, liền nhớ tới hài tử là người câm, một màn hoang đường lúc trước lại lần nữa hiện lên trước mắt. Hoàng Thượng cực kỳ chán ghét Phượng Vũ, đây là vết nhơ cả đời của y.

Hiện giờ, vết nhơ này còn chưa trưởng thành đã ác độc như vậy, dám nuôi hung thú hại tỷ tỷ của mình.

Sau này, vết nhơ đó không chừng sẽ biến thành sài lang dã thú không có nhân tính, ngay cả thân huynh đệ thân sinh đều không buông tha, thậm chí sẽ cướp đi giang sơn của y.

Càng nghĩ càng đáng sợ.

Càng thêm thúc đẩy quyết tâm diệt trừ Phượng Vũ của hoàng thượng.

Hoàng Thượng đáy mắt hiện lên sát ý, híp mắt lành lạnh nói: "Nếu ngươi không có lời gì đã nói, cung không nên trách trẫm."

Đây chính là kết quả mà Sở Ngọc Quỳnh muốn, cô hiểu tính tình Hoàng Thượng, biết rõ nếu mình nói như vậy sẽ làm Hoàng Thượng nghĩ đến lúc việc xảy ra lúc trước. Hoàng Thượng cảm thấy Phượng Vũ hôm nay dọa Tam công chúa, chỉ là bắt đầu, sau này sẽ tiếp tục phạm thêm sai lầm lớn hơn nữa.

Hoàng Thượng có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, đôi tay y đã dính đầy máu tươi. Lúc trước huynh đệ thân sinh biến thành kẻ địch tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, một khi Phượng Vũ làm Hoàng Thượng cảm thấy ác độc và nguy hiểm, Hoàng Thượng liền sẽ không chút do dự diệt trừ Phượng Vũ.

Sở Ngọc Quỳnh trong lòng đắc ý cười, mặt ngoài giả mù sa mưa cầu tình thay Phượng Vũ: "Hoàng Thượng, ngài tha Phượng Vũ đi! Là thần thiếp không quản giáo tốt Phượng Vũ, chờ thần thiếp sinh hạ long tử, nhất định sẽ dùng thời gian gian trả giá, quản giáo tốt Phượng Vũ."

Tiểu thú trốn ở góc phòng tức giận dùng móng vuốt cào cào, Sở Quý Phi này quá giả nhân giả nghĩa, nói những lời đó rõ ràng chính là muốn Hoàng Thượng nghiêm trị Phượng Vũ, còn dối trá cầu tình.

Nói câu không dễ nghe chính là.

Sở Quý Phi chính là làm kỹ nữ, còn muốn lập đền thờ.

Hoàng Thượng nghe Sở Ngọc Quỳnh nói, càng không thể buông tha Phượng Vũ, y cảm thán Sở Quý Phi thật thiện lương, đau lòng nói với Sở Quý Phi: "Ái phi, nàng là nữ tử thiện lương nhất trong hậu cung trẫm, nhưng thiện lương của nàng cảm hóa không được người có nội tâm sài lang ác độc, nghiệt chủng này chính là sài lang, y trộm nuôi hung thú trong cung, tuyệt đối không phải là người ngoài mặt đơn giản như vậy. Ngươi không cần cầu tình cho tên này, hôm nay ai cũng không cứu được nó."

Phượng Vũ thân thể gầy yếu lẳng lặng quỳ, cậu buông xuống đôi mắt một mảnh tĩnh mịch, giống như một khúc cây không còn sức sống, lẳng lặng chờ đợi Hoàng Thượng.. Nam nhân và cậu trong thân thể chảy chung dòng máu cao quý, xử quyết cậu.

Động vật đối với hơi thở nguy hiểm rất nhạy bén. Tiểu thú cảm nhận được sát ý Hoàng Thượng đối với Phượng Vũ.

Bùi Thủy cũng cảm nhận được Phượng Vũ sống không còn gì luyến tiếc qua hơi thở bi ai, loại hơi thở này giống nàng khi bị Phượng Cửu Mộc nhốt trong lồng sắt chờ chết.

Bùi Thủy ghét cảm giác vạn mệnh bị người khác sắp đặt, nàng tức giận, cực kỳ tức giận, nàng muốn cào chết tên Hoàng thượng không phân biệt thị phi kia.

Y là cha ruột Phượng Vũ đó! Sao có thể nghe lời phiến diện từ một phía của Sở Quý Phi, tàn nhẫn giết hại nhi tử thân sinh chính mình?

Y thật mẹ nó chính là súc sinh.

Nói Hoàng Thượng là súc sinh, quả thực chính là vũ nhục súc sinh, súc sinh còn biết bảo vệ con mình, y ngay cả súc sinh cũng không bằng.

Thời điểm Hoàng thượng hạ chỉ xử quyết Phượng Vũ, Bùi Thủy bỗng nhiên từ trong một góc chạy trốn ra che trước người Phượng Vũ, mắt thú phẫn nộ trừng mắt nhìn Hoàng Thượng, bộ dáng bảo vệ Phượng Vũ.

Hoàng Thượng nhìn thấy tiểu thú, giật mình cảm thấy quen mắt.

"Phụ hoàng, mẫu phi, chính là tiểu hung thú này thiếu chút nữa cắn Hi Nhi, Hi Nhi rất sợ.." Phượng Hi Hi sợ hãi tiểu thú không phải giả, cô thật sự sợ tiểu thú, cô tận mắt nhìn thấy đến nó cắn nhi tử hoàng thượng thư và nhạc lang trung.

Linh Lung ôm chặt Phượng Hi Hi trong lòng ngực, Linh Lung lớn tiếng quát đám cung nữ và thái giám trong cung: "Các ngươi còn thất thần làm gì? Không thấy Tam công chúa bị dọa khóc sao? Các ngươi còn không mau bắt lấy tiểu súc sinh này, đem nó làm thịt hầm canh?"

Đôi mắt tĩnh mịch của Phượng Vũ trong nháy mắt nhìn thấy tiểu thú hiện lên kinh ngạc, cậu dường như không tin được, tiểu thú gặp chuyện bất bình lại xuất hiện trước mặt cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play