*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người theo người đàn ông cùng nhau đi vào bên trong. Chỉ thấy đằng sau bức bình phong ấy là một khuôn viện rộng lớn, ở giữa đặt một bàn ăn hình tròn làm bằng gỗ kiểu dáng vô cùng cổ xưa cùng với bốn chiếc ghế nhỏ, xung quanh là những chiếc đèn lồng màu xanh da trời, còn có những người nữ hầu đang bận rộn dọn món lên bàn.

Cố Tư Dạ nhìn chằm chằm chiếc bàn và bức tranh lớn treo trên tường ở cuối viện cạnh đó một chút nói.

"Đồ đạc trong nhà này hẳn rất xa xỉ?" Anh nhớ trước đây Âu Dương từng nói muốn sưu tập vài bức tranh cổ để về trang trí, thế nhưng vừa nhìn giá tiền anh ấy đã bác bỏ ngay ý nghĩ trong đầu, kiên quyết ngăn cản Bạch Thiếu Hàn, sau đó còn nói nếu có tiền như vậy không bằng đi làm từ thiện.

"Đương nhiên, những thứ này không thể đo được giá trị đâu!" Mark và Rich đồng thời mở miệng. khi nói còn ngẩng đầu, cong môi nở nụ cười đắc ý.

Cố Tư Dạ lắc đầu "Thật lãng phí!"

Mark cười cười, nói.

"Tư Tư, đây không phải lãng phí mà là tùy theo sở thích. Con người a, nếu có thể đáp ứng được nhu cầu bản thân thì tại sao phải cố gắng nhẫn nhịn để mình chịu thiệt? Trên đời, mỗi người sẽ có cách làm vui lòng mình! Người nghèo họ có thể vì kiếm được số tiền lớn mà vui mình. Nhưng còn người giàu, khi đạt đến một mức nào đó, đối với họ tiền bạc chỉ là thứ bề ngoài, kiếm tiền cũng chỉ là một thói quen mà thôi! Lão đại là một người điển hình như thế a? Tuy chị ấy lạnh lùng, hiếm khi có hứng thú với thứ gì nhưng chỉ cần cái chị ấy thích chị ấy nhất định sẽ có cho bằng được. Đó là tính cách của chị ấy."

"Làm sao tôi không biết chị hai thích mấy thứ này?" Bạch Tử Hàn cười gượng hai tiếng.

Tất cả mọi người cũng theo tiếng cười của anh mà im lặng không nói. Nhất là Lãnh Duật, vẻ mặt anh lúc này rất khó coi, liếc mắt nhìn chằm chằm Mark và Rich.

"Tiểu Bạch, cậu có nghe câu yêu người yêu cả đường đi, ghét người ghét cả tông ti họ hàng chưa? Lão đại đúng là thích những thứ này nhưng chị ấy càng thích người tặng nó cho mình hơn!" Mark cười hai tiếng đầy ẩn ý.

"Chị hai/ chị Tuyết có người yêu rồi?" Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ kinh ngạc, hai mắt mở lớn hỏi. Mà Lãnh Duật mặt đã khó chịu nay vừa nghe đến câu này sắc mặt càng âm trầm hơn, cả người đều toát ra khí lạnh nhưng được anh che dấu vô cùng tốt nên mọi người xung quanh đều không phát hiện.

"Ha ha, tiểu Bạch, cậu dễ tin người quá!" Mark và Rich cười lớn."Lão đại làm sao yêu ai được? Căn tứ hợp viện này vốn là một tòa nhà của gia đình thượng lưu, sau đó được người bạn kia ra giá cao mua lại, rồi gỡ từng viên gạch, sửa lại từng chút một. Mất hết một năm mới cải thiện thành biệt phủ Hi Tịnh như bây giờ. Tôi còn nghe nói thiết kế của cả căn tứ hợp viện này là do người bạn kia vẽ. Hơn nữa tất cả mọi trang trí trong nhà đều dựa trên sở thích của lão đại mà làm. Đặc biệt có lòng nha!"

Nói rồi không hề khách khí kéo Rich đang đứng bên cạnh ngồi vào ghế, một tay cầm đũa trên bàn lên, tay còn lại cầm muỗng chuẩn bị đánh chén hết những món ăn trên bàn.

Bất quá ngay lúc này, có một giọng nói băng lãnh vang lên phá bỏ bầu không khí ngượng ngùng hiện tại "Đến rồi à? Ngồi vào bàn đi?"

Mọi người theo phản xạ nhìn về phương hướng âm thanh vang lên. Người tới không ai khác chính là nhân vật chính trong câu chuyện, Bạch Tịnh Tuyết. Chỉ thấy cô đã thay ra bộ trang phục đen tuyền hồi sáng bằng một chiếc váy màu ngọc bích ngắn tay dài qua đầu gối, mái tóc dài luôn cột cao được cô xõa bung ra che lấp đi phần vai trần trắng bóc nhưng vẫn để lộ phần xương quai xanh tinh sảo, khuôn mặt trắng bệch mệt mỏi vì phải thức đêm nghiệm thi đã biến mất thay vào đó là dung nhan hồng hào đầy sức sống, dưới ánh nắng mặt trời từng đường nét trên khuôn mặt cô càng tỏa sáng như hoa hồng rực rỡ nở rộ. Dường như để phối hợp với tạo hình mới này đôi boot cao cũng được cô thay bằng một đôi giày cao gót màu xanh tinh tế. Trông cô lúc này giống hệt một nàng tiên nữ bước ra từ những câu chuyện cổ tích. Thế nhưng khí chất lạnh lùng, băng giá cùng gương mặt không chút biểu cảm kia của cô càng khiến người khác không dám lại gần.

Bạch Tịnh Tuyết nói xong thì tùy tiện ngồi xuống chiếc ghế gần mình nhất. Lãnh Duật thấy vậy lập tức nhanh chân đi đến vị trí ngay bên cạnh cô, mà hai anh chàng Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ vừa hoàn hồn, nhìn khung cảnh quái dị trước mặt một lúc, giả ho vài cái rồi mới ngồi vào hai chiếc ghế còn trống.

"Chị, chị cũng mặc váy sao?" Bạch Tử Hàn là người đầu tiên mở miệng. Cả sáng hôm nay anh đều gặp bất ngờ này đến bất ngờ khác. Thầm nghĩ chắc chắn cách mở cửa sáng nay của anh sai rồi, lúc còn sống thế mà có thể nhìn thấy chị hai mặc váy??? Nội tâm của Bạch Tử Hàn kêu gào, đấu tranh điên cuồng.

"Không đẹp?" Đối diện với câu hỏi của đứa em trai mình yêu thương nhất, Bạch Tịnh Tuyết không quá bất ngờ, khóe môi thoáng cong lên nhưng ngay lập tức liền trở lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày. Tay phải chống cằm, giương mắt nhìn về phía Cố Tư Dạ và Bạch Tử Hàn, tay trái nhẹ nhàng cầm đũa, hỏi lại một câu.

"Không, không,...rất đẹp. Chỉ là..." Hai người kia đồng loạt lắc đầu, ngập ngừng thốt lên. Nhưng chưa nói hết đã bị Bạch Tịnh Tuyết cắt ngang. "Được rồi! Ăn nhanh đi còn xuất phát!"

Bạch Tử Hàn có chút vô lực, muốn hỏi tiếp nhưng dưới uy áp của Bạch Tịnh Tuyết, anh đành im lặng, ngẩng đầu nhìn Cố Tư Dạ. Trùng hợp Cố Tư Dạ cũng quay đầu sang quan sát anh. Hai người ngẩng ngơ, hơi giật mình. Sau đó thức thời cầm lấy ly nước lọc trên bàn uống một ngụm, rồi cúi đầu dùng giấy ăn lau miệng, cuối cùng mới dùng đũa gắp thức ăn trên bàn. Động tác của cả hai giống nhau như đúc.

Trong chốc lát, cả bàn tiệc phong phú với sự kết hợp hài hòa các món ăn Tây - Trung đã vơi đi gần một nửa. Đĩa mì ống hải sản pho mát và một cái bánh pizza lớn bị Mark và Rich tàn phá không cho ai đụng vào. Mà Cố Tư Dạ vốn là một "cật hóa" chính hiệu, đặc biệt là có niềm đam mê vô bờ bến với hải sản nên vừa nhìn thấy tô canh hải sản bốc khói nghi ngút cùng đĩa cá sốt chua ngọt đỏ au, hai mắt liền phát sáng, bộ dáng như hổ đói nhào vào hành trình ăn uống. Vừa ăn còn vừa gật gù, nhủ thầm, tay nghề của đầu bếp nhà chị Tuyết tuyệt đối là năm sao a! Thật biết cách hưởng thụ!

Nhìn một màn này, tay Bạch Tử Hàn đang gắp một đũa cà xào Hồng Lâu liền run lên, khóe miệng cũng nhịn không được trù rút. Bất quá anh lại nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, tiếp tục hướng đũa vào đĩa cải xào dầu hào ở trước mặt. Trong lòng còn thầm khen một câu, trình độ của người nấu món này quá xuất sắc, một đĩa cải xào đơn giản cũng có thể khiến người khác kinh ngạc đến vậy, rau thì xanh mướt, dậy mùi thơm của tỏi và dầu hào, khi ăn vào lập tức cảm nhận được vị ngọt, vị thanh và độ giòn khi được xào chín tới. Sau đó, nhịn không được gắp thêm vài miếng.

Ngay cả người luôn giữ thái độ lạnh lùng như Lãnh Duật khi nhìn một bàn thức ăn này cũng khẽ cong môi, dựa theo trí nhớ mà liên tục gắp thức ăn vào chén của Bạch Tịnh Tuyết. Bất quá khi muỗng đậu phụ Tứ Xuyên chuẩn bị rơi vào trong chén mình, Bạch Tịnh Tuyết liền động tay, dời chén qua một chút, giọng nói lạnh tanh vang lên, không chút nể tình.

"Lãnh tiên sinh, tôi có thể tự ăn!"

Dứt lời, tay còn lại cũng đặt đũa lên bàn. Mà bốn người Mark, Rich, Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ lập tức cùng nhau giương mắt nhìn hai người kia, chợt nghe Lãnh Duật thâm tình nói.

"Không sao, anh muốn gắp cho em! Anh nhớ em rất thích món đậu hũ Tứ Xuyên, ăn nhiều một chút! Hình như em gầy đi rồi."

Bốn người đồng loạt chuyển hướng, ánh mắt chỉnh tề, trên trán thiếu điều hiện lên dòng chữ - Chuyện gì a? Nhầm lẫn rồi!

Bạch Tịnh Tuyết cười lạnh, tay cầm muỗng sắn xuống một miếng thịt đông pha, lạnh nhạt đáp lại "Lãnh tiên sinh, tôi và anh không hề quen biết, mong anh tự trọng! Hơn nữa, tôi đặc biệt bị dị ứng với đậu hũ. Chỉ là món này là món ăn ưa thích của Tử Hàn!"

***

Các món ăn được nhắc đến trong truyện.

- Canh hải sản:



- Bánh pizza:



- Mì ý hải sản:



- Cải xào dầu hào:



- Cá sốt chua ngọt:



- Cà xào Hồng Lâu: Món ăn truyền tải tinh thần Hồng Lâu Mộng đậm nét nhất có lẽ là món cà được Phượng Thư dọn ra mời già Lưu. Trong phim, Phượng Thư đã nói về cách chế biến món cà xào đặc biệt này như sau: "Cứ đến tháng tư tháng năm, hái cà về gọt vỏ thái hạt lựu, rán với mỡ gà, trộn cùng thịt gà phơi khô với nấm hương, măng, nấm đông cô, ngũ vị hương và các loại quả khô. Tất cả đều được thái nhỏ, lược tất cả qua nước dùng gà đun sôi, rưới thêm dầu mè, trộn đều với xì dầu. Sau đó bỏ vào trong lọ sứ bịt thật kín. Khi ăn sẽ lấy một thìa trộn với thịt gà xào mà ăn".



- Thịt kho Đông Pha: Thịt kho Đông Pha là món ăn trứ danh của ẩm thực Trung Quốc, đặt theo tên của nhà thơ, thi pháp và học giả nổi tiếng Tô Đông Pha của triều đại Bắc Tống. Ông còn được biết đến như một nhân vật có niềm đam mê nấu nướng khi trong các bài thơ ông viết đều có sự liên kết với các món ăn.

Thịt kho Đông Pha trải qua 3 giai đoạn phát triển song song với cuộc đời Tô Đông Pha: đầu tiên là ở Từ Châu, thành phố phía bắc của tỉnh Giang Tô, nơi thịt kho Đông Pha lần đầu xuất hiện với tên gọi thịt lợn Huizeng. Tiếp đó, do xáo trộn trong triều đình mà ông bị đày tới Huangzhou, nay là Hoàng Cương, tỉnh Hồ Bắc, nơi Tô Đông Pha hoàn thiện thêm phương pháp, công thức nấu ăn. Cuối cùng, ông được phục chức ở Hàng Châu, nơi món thịt Đông Pha trở nên nổi tiếng toàn Trung Quốc.



- Đậu hũ Tứ Xuyên: Đậu hũ ma bà còn có tên gọi khác là Mapo tòfu, là một trong những món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên. Đậu hũ ma bà do một người phụ nữ tên Trần Ma Bà đã sáng tạo nên món ăn ngon miệng, từ đấy dân gian đã lấy tên người phụ nữ đó đặt cho món ăn này.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play