Trong phòng chỉ còn lại Bạch Tử Hàn, Cố Tư Dạ và Lãnh Duật.
Ngoài ra còn có hai người mới mở cửa bước vào là Mark và Rich. Hình như mới ngủ dậy nên mặt hai người họ đều ngáy ngủ, đôi mắt mơ màng, cả người đều toát lên vẻ lười biếng.
"Đi nơi nào?" Nhìn khuôn mặt đáng ghét của họ, Bạch Tử Hàn mất hứng lên tiếng.
"Muốn biết không?" Mark mỉm cười, giọng nói mang theo vài tia đùa cợt, "Bí mật."
Rồi cả Mark và Rich nhanh chóng bước ra ngoài, để Bạch Tử Hàn tức giận đứng ngây người trong gió. Nói cũng hay, ngày thường Bạch Tử Hàn luôn bình tĩnh, cẩn trọng, chỉ có hai người kia mới dễ dàng làm cho anh nổi nóng đến như vậy.
...
Nơi mà Mark và Rich mang mọi người đến na ná salon trang điểm, nhưng cách bài trí trong phòng lại giống hệt một căn nhà ma. Khắp nơi ngoài gương treo là bình thường thì đâu đâu cũng có mấy con vật hình thù quái dị. Hơn nữa, hộp trang điểm được mô phỏng theo hình xương người, những hộp sọ trắng bóc kia không biết là thật hay giả mà được trưng dụng thành hộp đựng cọ. Đi sâu vào bên trong là hàng loạt tủ đồ đựng rất nhiều trang phục kiểu dáng khác nhau.
Tiếp đón bọn họ là một người đàn ông tuổi còn rất trẻ, hình như là con lai nên từng đường nét trên khuôn mặt của anh ta đều sắc sảo hơn người Trung, tóc đen mắt xanh da trắng, trên người khoác lên bộ y phục thời dân quốc. Càng nhìn càng cảm thấy anh ta giống một thầy giáo nho nhã.
Rich giới thiệu: "Đây là John, mọi người hay gọi anh ta là Gia Ý, một nhà tạo mẫu rất nổi tiếng."
Bạch Tử Hàn khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Mang bọn tôi tới đây làm gì?" hơn nữa, cái tên Gia Ý này không phải của con gái hay sao, một người nam nhân như anh ta lấy tên Gia Ý làm gì.
Gia Ý quan sát mọi người một chút, không khỏi tán thán: "Mấy cậu tìm đâu ra nhiều mỹ nam như vậy, còn có chút quen quen nữa! Không phải muốn tạo thành nhóm nhạc chứ? Tôi nhớ Alice đâu có đầu tư lĩnh vực này hay là chuẩn bị mở rộng thị trường rồi?"
Vừa nói anh ta vừa đảo mắt nhìn chằm chằm từng người.
Mark và Rich đứng bên cạnh cười một hồi, quay đầu nhìn mặt Bạch Tử Hàn và Lãnh Duật đang dần đen lại, không khỏi mở miệng: "Đúng là có lão đại ra mặt cho các cậu thì không cần lo nữa, nhưng muốn đến những nơi như cuộc triển lãm kia, nên hóa trang một chút. Dù sao nhìn khí chất của mấy cậu, bọn họ sẽ bài xích."
Lãnh Duật là người tiên gật đầu, vừa nghe anh đã minh bạch. Tuy rằng những nơi như đấu giá ngầm anh chưa từng đến, bất quá là người đứng đầu Lãnh gia, anh không thể không biết vấn đề cơ bản này. Vì thế, thời điểm Tịnh Tuyết nhắc đến hai chữ "đấu giá" hai mày anh mới không khỏi nhíu lại.
Mà Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ là người thông minh, tự nhiên sẽ hiểu được ý đồ của Mark, nhưng hiểu là một chuyện tò mò là chuyện khác: "Khí chất? Khí chất thế nào mới không bị bài xích?"
"Đương nhiên là ăn chơi trác táng a." Mark nở nụ cười bí hiểm." Nhìn các cậu đi, một người là Bạch tam thiếu, cậu út của Bạch gia, một người là người thừa kế duy nhất của Cố gia, còn vị kia, cái người mặt không chút cảm xúc đó đường đường là Lãnh đại gia chủ mà chẳng có tí thường thức cuộc sống nào, cả người toàn là chính khí. Vừa liếc mắt một cái cũng có thể đoán mấy người là cảnh sát rồi!"
"Có khi nào hóa trang rồi vẫn bị bài xích không?" Bạch Tử Hàn hỏi.
Gia Ý lại mỉm cười, giải thích sơ qua nguyên lí trang điểm cho mọi người: "Con người là một loài động vật vô cùng phức tạp và nguy hiểm. Trước kẻ mạnh, họ có thể yếu mềm tỏ ra đáng thương vì họ biết bản thân không địch lại người kia, nhưng đối mặt với kẻ yếu thế hơn họ lại biến thành hung thần. Tương tự như vậy hóa trang bất quá chỉ là cải biến tạo hình mà thôi, một người đã được biến đổi tạo hình hoàn hảo, sẽ làm cho người khác nhìn vào cảm thấy khác lạ mà chẳng cần trang điểm quá nhiều, gắn râu giả hay tóc giả các loại. Nói đơn giản là dùng một khía cạnh chưa được khai thác để đánh lừa thị giác." Nói xong, đưa tay ý bảo Lãnh Duật, Bạch Tử Hàn và Cố Tư Duật ngồi xuống ghế, quay gương lại bắt đầu hóa trang.
Vừa bước vào vấn đề chuyên môn của mình, thái độ của John lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ. Ánh mắt lười nhác nhìn thấy mỹ nam liền bậc sáng lúc trước đã biến mất, thay vào đó là cái nhìn nghiêm túc, mãnh liệt, cả người đều toát lên sức hút khó cưỡng, đôi tay thon dài thoăn thoắt hoạt động. Lúc này trông anh ta giống một đại công tử văn nhã được người người theo đuổi.
Người may mắn đầu tiên bị khai đao là Lãnh Duật, nói theo cách của Gia Ý, khí chất trên người anh quá ác liệt, muốn hóa trang phải tốn không ít thời gian, hai tiếng thì không đủ, vì thế chỉ còn cách duy nhất, biến phức tạp thành đơn giản, không thể biến anh thành thiếu gia thì biến thành lão đại xã hội đen.
Thời điểm Gia Ý nói ra lời này, Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ lập tức mỉm cười, mà hai tên đang ngồi trên ghế sofa chơi oẳn tù tì kia càng trực tiếp hơn, ôm bụng cười lăn ra cả ghế, Rich còn không may bị Mark hưng phấn quá độ đập mấy cái vào đầu.
Gia Ý vuốt một bên tóc của Lãnh Duật ra đằng sau, chọn cho anh một chiếc đồng hồ màu đen không biết của nhãn hiệu nào, đem ba cúc áo trên cùng cởi ra để lộ lồng ngực vạm vỡ cùng làn da màu lúa mạch, lại khoác thêm vào một cái áo vest đen. Cuối cùng còn đeo cho anh một chiếc khuyên tai đỏ rực như máu, bên trên khắc một viên kim cương nhỏ. Thoạt nhìn, vẫn là bộ âu phục ban nãy, vẫn lạnh lùng nhưng thêm vào vài phần hoang dã, nhiều lên vài phần tà mị cùng khát máu. Đặc biệt là đôi mắt huyết sắc tựa hồng ngọc kia, khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi không thôi.
Người thứ hai là Cố Tư Dạ, Gia Ý lột chiếc áo phông trắng trên người anh ra, thay vào một chiếc áo sơ mi đỏ thẫm ôm sát người kết hợp với quần tây màu xám dài chưa tới mắt cá chân để lộ ra ưu điểm vai rộng eo thon, đôi chân thẳng tắp cùng làn da trắng không tì vết, nhìn qua không có chút nào giống một tiến sĩ tâm lý mà càng giống một thiếu gia lười biếng, đặc biệt đôi len màu hổ phách kia... Vừa liếc mắt đã thấy người này là điển hình công tử thế gia, lớn lên trong sự cưng chiều của người khác.
Bạch Tử Hàn khẽ nhíu mày, bước lên vài bước, nghĩ muốn lau lớp phấn trên mặt người yêu nhà mình đi, nhưng còn chưa để anh thực hiện ý đồ đã bị Gia Ý kéo xuống ghế trực tiếp một tay làm rối mái tóc anh lên, tay còn lại cầm lọ keo xịt xịt vài cái, tỉa gọn phần gáy rồi đánh phồng chân tóc lên, còn phần mái dài lại được uốn cong chạm tới mi. Vốn là một người mắc chứng OCD nhẹ cùng chứng ưa sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, Bạch Tử Hàn rất khó chịu khi bị người khác động chạm vào tóc mình. Hơn nữa, Gia Ý còn đưa cho anh một cái áo vest đỏ chói khoác bên ngoài, kèm theo là quần tây cùng màu.
Lúc Bạch Tử Hàn nhìn thấy chiếc áo thun trắng liền cảm thấy bản thân thật may mắn, nhưng đến khi đưa mắt đảo đến bộ đồ đỏ rực trên tay Gia Ý, khuôn mặt tức khắc tối sầm, huyệt thái dương giật giật không thôi... Bất quá trước sức ép của nhà tạo hình tài năng Gia Ý và ánh mắt nóng rực của người yêu nhà mình, Bạch Tử Hàn đành phải bước vào phòng thay đồ.
Thực ra, anh không phải không thể mặc những màu khác chỉ là tưởng tượng đến bộ dáng lúc đó của mình liền cảm thấy giống xác chết đầy máu, khiến cả người bứt rứt như bị con gì cắn.
Bất quá đó chỉ là suy nghĩ của Bạch Tử Hàn, còn mấy người Cố Tư Dạ lại cảm thấy thật thuận mắt. Tướng mạo của Bạch Tử Hàn bình thường vốn đã đẹp trai đè ép các giống đực khác bên cạnh, ngay cả khi khoác lên mình màu đen u ám cũng mang đến cảm giác thu hút, bá đạo, lại có chút gì đó trải đời, đây cũng là loại hình thu hút phái nữ nhất. Mà khi mặc vào áo vest đỏ, thoạt nhìn khí chất cả người liền thay đổi, tuy vẫn mang đến chút cảm giác bá đạo, nhưng dẫn theo vài phần lãng tử, đậm chất thiếu gia hoa tâm chuyên đi gây hại cho con gái nhà lành. Nhìn anh bây giờ, ai có thể liên tưởng đến đây là Đội trưởng uy phong người người khiếp sợ của Khu 7, thậm chí để anh đứng trước mặt các đội viên khác, có khi mọi người còn nhầm lẫn đây là em trai song sinh của sếp.
Nhưng trong khi mọi người đang hưng phấn với tạo hình mới của Bạch Tử Hàn thì anh chỉ nhíu mày, đi đến cái gương gần mình nhất, hỏi một câu làm Mark đang chuẩn bị huýt sáo khen ngợi câm nín: " Mấy cái dính dính bết bết này gội sạch được chứ?"
Vừa nói vừa chỉ vào mái tóc bồng bềnh của mình, cảm thấy thật khó chịu.
"Yên tâm, uốn giả, sau một ngày là hết!" Gia Ý cố gắng đè lại khóe môi giật giật trả lời.
Lúc này, Bạch Tử Hàn mới yên tâm, gật đầu, quay sang nhìn cặp oan gia dẫn bọn họ tới.
Chỉ thấy, mái tóc của Rich được chải thẳng từ bao giờ, mà Mark lại không khác gì hết.
"Hai cậu??" Cố Tư Dạ buông một câu không đầu không đuôi.
"Không cần nha tiểu Dạ, tụi tôi như vậy là được rồi! Rất đẹp trai nha!" Rich dùng giọng điệu làm người khác nổi gia gà đáp lại.
Cố Tư Dạ bị trêu, không tức giận chỉ mỉm cười nhẹ: "Đúng thật, rất giống!"
"Giống cái gì?" Cả Mark và Rich đều đồng thanh.
"Nhị thế tổ tiêu tiền như nước!" Chưa đợi Cố Tư Dạ trả lời Bạch Tử Hàn đã giành trước phán một câu khiến hai người kia tức đến giậm chân, hét lớn: "Hai người,... hai người phu xướng phụ tùy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT