*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cái gì vì cái gì?" Chu Tịnh bất đắc dĩ nói: "Bởi vì cô anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, cho nên người ta mới nhìn trúng cô chứ."

Du Lý: "..."

Không hiểu.

"Đúng rồi." Cái đề tài này diễn ra không được bao lâu, Triệu Tiểu Tiên lại nghĩ đến một vấn đề khác. "Cô quen biết Doãn Tân lâu như vậy, vậy cô có từng gặp qua ba mẹ của cô ấy hay không?"

"Không có." Du Lý hầu như là không suy nghĩ. "Lúc trước tôi chưa từng đi qua nhà cô ấy."

Triệu Tiểu Tiên nghe xong thoạt nhìn có chút mất mát.

Du Lý lại nói tiếp: "Nhưng mà, ba mẹ của cô ấy chắc là rất tốt."

"Làm sao cô biết được?"

Du Lý nhìn Triệu Tiểu Tiên, vẻ mặt nghiêm túc nói ra hai chữ: "Cảm giác."

Triệu Tiểu Tiên: "..." Nói vậy cũng như chưa nói.

Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên vẫn là có chút không cam lòng, vì thế lại suy nghĩ rồi hỏi: "Tốt đến nỗi cho dù tôi làm cho bụng của Doãn Tân lớn lên cũng không có vấn đề gì?"

Tuy rằng Du Lý một bộ dạng 'hỏi tôi cũng vô dụng', nhưng có thể là do xuất phát từ phép lịch sự, cô vẫn là cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng vừa lắc lắc đầu vừa đưa ra một kết luận khách quan: "Tôi cảm thấy, khả năng cũng không có tốt đến vậy."

Trái tim của Triệu Tiểu Tiên trầm xuống, cảm giác bản thân mình sắp xong đời lại mãnh liệt hơn mấy lần.

Đừng nói là Doãn Tân, lúc này nàng cũng có chút xúc động muốn đẩy Tôn Ngang ra ngoài để đánh một trận.

Mặc dù Doãn Tân vẫn như cũ mỗi ngày đều chạy về hướng công ty, nhưng xuất phát từ việc Triệu Tiểu Tiên một lần nữa thúc giục và tạo áp lực, cho nên ít nhất là cắt giảm đi phân đoạn tăng ca, mỗi ngày khoảng bảy giờ tối là ngoan ngoãn về nhà ngồi trước bàn ăn, giống như là một bảo bảo giỏi đang chờ đợi ăn cơm.

Triệu Tiểu Tiên cũng không biết có phải là gặp ảo giác hay không, nàng cảm giác là gần đây số người thường ăn cơm chung hình như đang giảm dần theo từng ngày, tuy rằng vốn dĩ cũng không có bao nhiêu người, nhưng mà mấy ngày nay, một người cũng không còn, ngay cả một người ăn cơm như người máy là Tôn Ngang cũng thà rằng chịu đói chờ Triệu Tiểu Tiên cùng Doãn Tân từ phòng ăn đi ra thì mới dám xuất hiện.

Đại khái là sợ bị đánh đi.

Nhưng mà còn Chu Tịnh, tại sao cũng như vậy?

Đang nghĩ đến chuyện này, Triệu Tiểu Tiên liền nhìn thấy bên khóe miệng của Doãn Tân không biết từ khi nào đã bị dính một chút đồ ăn, ngay lập tức liền nhíu mày. "Ai nha, cô nhìn cô xem, tại sao lại giống như con nít vậy, làm cho dính đầy miệng."

Doãn Tân giật mình một cái, tuy rằng chỉ cần liếm khóe miệng một chút là có thể giải quyết được vấn đề, nhưng mà cô vẫn cứ trơ mắt nhìn Triệu Tiểu Tiên lấy tờ khăn giấy, sau đó nghiêng người qua rồi thật cẩn thận lau lau ở trên khóe miệng của cô.

Doãn Tân không nhúc nhích để cho Triệu Tiểu Tiên lau, tròng mắt giống như là phóng lớn gương mặt của Triệu Tiểu Tiên.

Thuận tiện được chăm sóc lại giống như thực tủy biết vị, rõ ràng chỉ cần vươn tay ra là có thể lấy được đồ ăn, nhưng mà ngược lại cứ nhất định phải dùng đôi mắt tràn đầy mong đợi hướng về Triệu Tiểu Tiên nói: "Tôi muốn ăn cái kia."

Toàn thân của Triệu Tiểu Tiên hoàn toàn giống như là một người mẹ, đối với bảo bảo nhà mình hoàn toàn không có lựa chọn từ chối, Doãn Tân vừa nói một cái, không quan tâm là có hợp lý hay không, chăm sóc là được rồi.

"Cái nào?" Triệu Tiểu Tiên cầm lấy đôi đũa. "Cái này sao?"

Doãn Tân ngoan ngoãn gật gật đầu.

Triệu Tiểu Tiên chọn một miếng sườn non nhỏ, gắp lên rồi thổi thổi, một tay thì để ở bên dưới, sau đó chậm rãi đưa vào bên trong miệng đã sớm chuẩn bị xong của Doãn Tân.

"Mang thai sẽ làm cho tay bị tàn tật sao?"

Doãn Tân mới vừa thỏa mãn nhai hai cái, liền nghe thấy ở bên cạnh phát ra một âm thanh không lạnh không nhạt.

Thật ra Du Lý đã đến được một lúc, cô vô cùng nghi hoặc mà nhìn hai người phụ nữ có hành vi kỳ lạ ở bàn ăn bên kia, thậm chí đối phương vô cùng tập trung đến mức không nhận ra từ khi nào ở bên trong phòng ăn lại có thêm một người.

Xuất phát từ tâm lý thật sự không thể hiểu được những chuyện ở trước mắt, Du Lý sau một lúc chịu đựng, cuối cùng vẫn là vô cùng ham học hỏi nên nói ra.

Thiếu chút nữa trực tiếp làm cho Doãn tổng bị đau sốc hông.

Cô bị sự xuất hiện của Du Lý làm cho hết hồn, bầu không khí màu hồng tràn đầy dịu dàng và mãn nguyện ở một giây trước liền bị đánh vỡ không còn sót lại một chút gì, miếng thịt ở trong miệng trong nháy mắt giống như không còn mùi vị gì.

Du Lý vẫn là một bộ dạng không hiểu rõ nguyên nhân, lại hỏi một câu: "Tay cô bị làm sao vậy?"

Doãn Tân nhịn không được trợn trắng mắt nhìn Du Lý. "Cô có chuyện gì hay không?"

Du Lý bình tĩnh nhìn Doãn Tân. "Không có."

Doãn Tân: "..."

Du Lý: "Tôi chính là đến ăn cơm."

Thật ra thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Du Lý có chút không giống như những người khác, bao gồm cả thời gian một ngày ba bữa cơm cũng không quá giống nhau, hôm nay xem như là một trường hợp đặc biệt, có hơi sớm một chút.

Nguyên nhân là bởi vì tò mò, không biết tại sao Chu Tịnh và Tôn Ngang đều đói đến mức không thể chịu nổi nhưng lại không chịu đi ra ăn cơm, còn mạnh mẽ thuyết phục cô tạm thời đừng có đi.

Nhưng mà Du Lý vẫn cứ đi ra, nhân tiện nghi hoặc cũng không có lời giải đáp, cô cảm thấy phòng ăn vẫn rất an toàn, chỉ là không khí có chút cổ quái.

Du Lý nói xong, đang tựa trên mặt tường liền đứng thẳng dậy, cô tự lấy cơm cho mình, thuận tiện tự mình ngồi xuống bên cạnh hai vợ chồng của Doãn gia.

Giơ tay cũng gắp lên một miếng thịt, nếm nếm hương vị, chính xác còn rất không tồi, hình như là so với ngày thường còn tốt hơn một chút.

Người dám ăn món ăn đầy tình yêu của Doãn tổng, ngoại trừ Du Lý, chắc cũng không có người thứ hai.

Bữa tối mà phòng bếp chuẩn bị vẫn còn ở trong nồi, không ai đến ăn nên cũng chưa có dọn lên. Đồ ăn ở trên bàn đều là do Triệu Tiểu Tiên đặc biệt làm ra vì thai phụ Doãn Tân, cho nên khẩu phần ăn cũng không nhiều, kết quả chớp mắt một cái liền bị Du Lý ăn hết một nửa.

Triệu Tiểu Tiên:...

Doãn Tân:...

Giống như là vì phục thù, Triệu Tiểu Tiên khẽ cắn môi, đột nhiên âm dương quái khí hỏi một câu: "Đúng rồi, bạn gái cũ của cô thế nào rồi?"

Du Lý dừng một chút, tựa hồ không biết vì sao đột nhiên lại nói về cái đề tài này. "Cái gì thế nào?"

"Hôn lễ ngày đó không phải hai người có tham dự sao, sau này cô ta còn đến tìm cô hay không?"

Du Lý suy nghĩ một chút. "Có tìm."

"Nói cái gì?"

"Hỏi một chút vấn đề kỳ kỳ quái quái." Du Lý nói: "Tôi cảm thấy hình như cô ấy trở nên lắm lời hơn so với trước kia, sau đó liền không để ý đến cô ấy nữa."

"...Vậy hỏi cái gì?"

Du Lý nói đúng sự thật: "Đại khái chính là, sau khi cô ấy bỏ đi thì tôi sống thế nào, gần đây phát triển ở đâu, phát triển như thế nào..."

"A, phụ nữ." Tám phần là nhìn thấy Doãn Tân giữ thể diện cho Du Lý, từ trên xuống dưới là xe xịn hàng hiệu, mắt nhìn thẳng, bắt đầu hối hận rồi.

Ngược lại Du Lý cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, nhíu nhíu mày lại rồi nói: "Cô ấy còn nói, sau khi cùng tôi chia tay, thật ra cô ấy sống cũng không tốt lắm, nói là cái đối tượng bây giờ không có lòng cầu tiến..."

"Đừng nhắc về cô ta nữa." Doãn Tân có chút nghe không nổi nữa. "Không cầu tiến vậy thì cô ta kết hôn sớm làm cái gì, có người ép buộc cô ta sao?"

Doãn Tân tức giận nói: "Tôi đã nói cái người phụ nữ giống như Tôn Viện không phải là người tốt gì, cũng chỉ những người ngu ngốc giống như cô mới bị cô ta lừa."

Du Lý tựa hồ đối với cái loại xưng hô 'ngu ngốc' này có chút bất mãn. "Hiện tại tôi đã không còn thích cô ta."

"Chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến chuyện cô tiếp tục bị cô ta gạt." Doãn Tân nói: "Cô ta nói cô ta sống không tốt cô liền tin, cô cho rằng tại sao cô ta lại nói như vậy, hối hận rồi sao. Cô có tin hay không, nếu như cô cứ tiếp tục nói chuyện với cô ta, cô ta sẽ xúi giục cô chia tay với tôi, sau đó tiến hành từng bước muốn cùng cô tái hợp lại."

Du Lý cảm thấy chuyện này không có khả năng. "Chắc là sẽ không, cô ta biết cô đang mang thai con của tôi."

Triệu Tiểu Tiên:???

"Cái... thứ gì?"

Doãn Tân:...

Doãn Tân dần dần đối diện với gương mặt không thể tin nổi kia của Triệu Tiểu Tiên, nhất thời trong đầu liền ong lên một tiếng. "Không không không, cô đừng có hiểu lầm."

Khuôn mặt của Triệu Tiểu Tiên đầy đau khổ. "Đứa bé trong bụng cô rốt cục là của ai?!" Đã nói là không phải của Du Lý mà?

Doãn Tân đau khổ và cay đắng che mặt. "Không phải như cô đã tưởng tượng." Cô vội vàng giải thích nói: "Cái ngày đó không phải tôi ở trước mặt cô dâu nôn khan hay sao, Du Lý ở chỗ đó liền phát huy một chút, nói là tôi đang mang thai, để tránh cho xấu hổ."

Triệu Tiểu Tiên nửa tin nửa ngờ. "Thật sao?"

"Đương nhiên là sự thật!"

Du Lý cũng gật gật đầu. "Ân, tôi cũng có thể làm chứng."

Triệu Tiểu Tiên: "...Cô cũng là người trong cuộc còn làm chứng cái gì?"

Du Lý nói: "Chủ yếu là, cô ấy cũng không phải là mẫu người mà tôi thích."

Triệu Tiểu Tiên nghe xong lời này còn rất vui mừng. "Nhưng mà nói tiếp, tôi thật sự rất tò mò, người có thể được cô thích, rốt cuộc là kiểu người nào?" Nàng nói xong nhìn về phía Doãn Tân. "Cô đã thấy qua cô dâu rồi, bộ dạng có xinh đẹp không?"

Doãn Tân rối rắm một chút. "Cũng tạm được, chắc chắn là không thể so được với cô."

"Vậy thì kỳ quái, bộ dạng thì bình thường, tính cách, nhân phẩm còn bị hai người miêu tả tệ hại như vậy." Triệu Tiểu Tiên lại nhìn về phía Du Lý. "Cho nên cô coi trọng cô ta ở điểm nào?"

Du Lý: "..."

Doãn Tân cười cười. "Đại khái là trà xanh am hiểu ngụy trang thành bạch liên hoa, đều dễ dàng khiến cho người khác yêu thích. Đặc biệt là cái loại người mới vào đời, tiểu tỷ tỷ đơn thuần lương thiện, lừa một cái liền trúng."

Nếu nói như vậy, Triệu Tiểu Tiên hình như có chút hiểu hiểu, đồng thời trong đầu liền lóe lên linh quang. "Vậy chắc là cô sẽ thích cái kiểu như Lục Nguyệt Hi a!"

"..." Du Lý yên lặng buông đôi đũa xuống, đột nhiên cô đã có chút hiểu được, vì sao Chu Tịnh và Tôn Ngang đều khuyên cô không nên đến đây ăn cơm vào thời điểm này.

Nói đến người phụ nữ Lục Nguyệt Hi này, có đôi khi suy nghĩ của cô ta đến ngay cả cái loại đầu óc siêu cấp như Triệu Tiểu Tiên cũng đều không đoán được.

Liền giống như Triệu Tiểu Tiên đã nói, cho dù như thế nào cũng không bao giờ nghĩ đến, một ngày kia Lục Nguyệt Hi sẽ tìm đến cửa nhà Doãn gia.

Thời điểm quản gia đi mở cửa, Triệu Tiểu Tiên đúng lúc đi ngang qua, ở xa xa nhìn thấy có người đứng ngoài cửa, đồng thời vô cùng kinh ngạc khi thấy đối phương hướng mắt về nàng, mỉm cười vẫy vẫy tay.

Người này bị ai nhập hồn sao? Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ.

Nàng không khỏi đi qua đó. "Sao cô lại đến đây?" Trong giọng nói mang theo nghi ngờ như có như không còn lộ ra một chút ghét bỏ, nhưng mà hình như đối phương không hề để ý, đối mặt với biểu tình thân thiện mà xưa nay Triệu Tiểu Tiên chưa từng thấy... Có chút ôn hòa?

Vẻ mặt của Triệu Tiểu Tiên vô cùng đề phòng. "Doãn tổng không có ở nhà."

Lục Nguyệt Hi lắc đầu một chút, một bộ dáng thật thà vô hại. "Tôi không tìm Doãn tổng."

Triệu Tiểu Tiên nghi hoặc nhìn Lục Nguyệt Hi, nhíu mày nói: "Vậy có phải là cô đi nhầm chỗ rồi hay không?"

"Tôi đến tìm cô." Lục Nguyệt Hi nói.

Triệu Tiểu Tiên:...

Triệu Tiểu Tiên theo bản năng lui về phía sau một bước, cảm giác không biết từ đâu có một cơn gió lạnh thổi qua từ phía sau lưng mình, nàng cảm thấy bản thân mình đứng ở cái nơi này hình như rất không an toàn.

Nhìn hai bên trái phải, tầm mắt có thể chạm đến nơi có không ít người hầu ở trong nhà, lúc này mới thoáng có chút tự tin.

"Tôi cảnh cáo cô nha, nơi này là Doãn gia, cô đừng có nghĩ đến chuyện hành động mờ ám gì. Nếu không người xui xẻo chính là cô..."

"Ai nha, Tiểu Tiên, cô suy nghĩ cái gì vậy?" Lục Nguyệt Hi chớp chớp mắt. "Hôm nay tôi đến đây thật ra là vì..."

Triệu Tiểu Tiên: "Là vì cái gì?"

"Là muốn nhận lỗi cùng với cô."

Triệu Tiểu Tiên:?

Nàng không có nghe lầm chứ?

Lục Nguyệt Hi nói: "Trước kia là tôi không đúng, tôi không nên nhắm vào cô như vậy, nhưng mà thật ra cũng chỉ là bởi vì tôi đặc biệt hâm mộ cô, sau đó tôi lại đặc biệt sùng bái Doãn tổng."

Triệu Tiểu Tiên nửa tin nửa ngờ nhìn đối phương, giọng nói tràn đầy tình cảm phong phú.

"Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, thật ra thì giữa chúng ta cũng không có chuyện đặc biệt gì không thoải mái mà không thể bỏ qua, có đúng hay không?" Lục Nguyệt Hi trong lúc nói chuyện còn muốn nắm lấy tay của Triệu Tiểu Tiên, nhưng mà lại bị đối phương vô tình né tránh. "Cho nên tôi cảm thấy chúng ta thật sự không cần thiết phải trở thành như thế này."

Triệu Tiểu Tiên hai tay ôm ngực. "Thế nhưng cho đến bây giờ không phải là tôi không muốn bỏ qua cho cô, mà là một mình cô cứ luôn gây phiền toái cho tôi."

"Đúng đúng đúng, đều là do tôi không tốt, bây giờ tôi đã biết sai rồi, cũng hạ quyết tâm muốn sửa đổi? Cho nên cô xem..."

Triệu Tiểu Tiên vươn ra một đầu ngón tay, gãi gãi lỗ mũi, tuy rằng bộ dạng của người phụ nữ này cũng giống như là đang nói thật, nhưng mà xem xét lại các tiền án trước đây, nàng vẫn là rất khó tin tưởng Lục Nguyệt Hi.

Cho nên nghĩ tới nghĩ lui càng muốn tìm một lời giải thích nào đó hợp lý một chút, không ngờ rằng thật sự để cho nàng tìm được rồi —— Du Lý.

Lục Nguyệt Hi này thật đúng là coi trọng Du Lý? Không tiếc trả giả lớn như vậy để đến đây tìm nàng hòa giải?

Thấy đối phương đang do dự, Lục Nguyệt Hi lại đột nhiên nhớ đến cái gì. "A, đúng rồi, cái này là lễ vật tôi đặc biệt đem tặng cô."

Lục Nguyệt Hi nói xong liền giơ tay đưa ra một cái hộp lớn, Triệu Tiểu Tiên cúi đầu nhìn thoáng qua, ở bên trên hộp không có nhãn hiệu hay logo gì, trong một lúc thật đúng là không nhìn ra được đây là thứ gì.

Nhưng mà cũng không cần suy đoán quá kỹ càng, tiếp theo đó Triệu Tiểu Tiên liền hơi hơi nghe được một tiếng nức nở thầm thì, lập tức hai mắt nàng sáng lên. "Cái này là...?"

"Quần áo hay là túi xách gì đó chắc là không cần tôi tặng, nghĩ tới nghĩ lui thật sự cũng không biết nên tặng cái gì, đúng lúc con chó ở trong nhà sinh chó con, vì vậy liền đem một con qua đây cho cô, xem như thay cho thành ý."

Triệu Tiểu Tiên cũng không nghe vào câu tiếp theo, vừa nghe thấy là một chú chó con, lập tức liền không có tinh thần so đo hiềm khích trước đây.

Ngay lập tức Triệu Tiểu Tiên vươn tay nhận lấy cái hộp trong tay của Lục Nguyệt Hi, cúi người đặt ở trên mặt đất, sau đó trong lòng tràn đầy chờ mong mở cái hộp ra —— là một con tiểu Corgi.

Ẳng ẳng ẳng!



Triệu Tiểu Tiên bị đôi mắt long lanh như nước lại rụt rè nhút nhát nhìn một cái, cả người đều bị tan chảy.

Thật ra từ nhỏ Triệu Tiểu Tiên đã muốn nuôi thú cưng, thế nhưng hai vị trưởng bối ở trong nhà đều không đồng ý, dây dưa bao nhiêu năm cũng chưa từng thành công. Lúc đầu nghĩ là vào Doãn gia, chờ sau này thì có thể hoàn thành cái ý niệm này, không ngờ nàng còn chưa kịp bắt tay thực hiện kế hoạch, thì Lục Nguyệt Hi ngay lập tức liền đưa đến cho nàng.

Tuy nói là đưa đến đây chưa chắc chính là con mà vốn dĩ nàng muốn nhất, nhưng cái này gọi là gì, đại khái gọi là duyên phận. Nhìn con chó nhỏ này, trong lúc nhất thời còn có cái gì mà hài lòng hay không hài lòng, chính là nó!

"Tiểu Corgi, ây da, thật là đáng yêu..." Trong mắt của Triệu Tiểu Tiên tràn đầy những ngôi sao nhỏ lấp lánh và tình yêu, trong lúc nhất thời cũng không còn nhớ rõ lúc trước đã đối chọi gay gắt như thế nào với Lục Nguyệt Hi, giọng nói ngay lập tức liền hòa nhã không biết bao nhiêu lần. "Đây là tiểu ca ca hay là tiểu tỷ tỷ."

"Tiểu tỷ tỷ được hai tháng."

Triệu Tiểu Tiên vươn tay sờ sờ đầu chó con, không biết có phải là bởi vì sợ hãi hay không, một đống nho nhỏ run lên một cái, bị sờ cũng không dám nhúc nhích, nhưng thật ra cái đuôi nhỏ vẫn luôn không ngừng lắc qua lắc lại.

Không thể không nói, rốt cuộc Lục gia cũng là một gia đình giàu có, ngay cả giống chó cũng không có chỗ nào để bắt bẻ, nếu đem ra bên ngoài không chừng còn có thể đưa đi thi đấu tranh giải.

"Ai da, đừng sợ đừng sợ, không có ai ức hiếp con đâu." Triệu Tiểu Tiên vừa dỗ dành vừa ôm chó con từ trong hộp ra ngoài. "Nó tên là gì vậy?"

"Còn chưa có đặt tên, nếu như cô thích thì có thể đặt cho nó một cái."

Triệu Tiểu Tiên ôm một cái ở trên tay liền không muốn bỏ xuống, không nghĩ đến bản thân mình cũng không cần tốn nhiều sức để bế nó lên như vậy.

Lục Nguyệt Hi đột nhiên đến đây đương nhiên không phải là do đầu óc trở nên đơn thuần muốn hòa giải cùng Triệu Tiểu Tiên, mà chính là giống như Triệu Tiểu Tiên đã dự đoán, ngoại trừ không muốn khiến cho quan hệ với Doãn gia hỏng bét như vậy, còn có một phần nguyên nhân xác thật là bởi vì Du Lý.

Lục Nguyệt Hi đối với cái tiểu tỷ tỷ mới gặp mặt một lần kia luôn luôn nhớ nhung, cho nên ngày đó sau khi chạm mặt, liền vẫn luôn muốn gặp lại.

Quả nhiên Triệu Tiểu Tiên này vừa mới bị mắc câu, Lục Nguyệt Hi liền vội vàng không ngừng muốn truy vấn, chẳng qua là vừa muốn mở miệng thì đột nhiên bị một bóng dáng từ phía sau đi đến cắt ngang.

Du Lý vốn dĩ đang tập căng cơ ở trong vườn hoa, xa xa nhìn thấy có một người phụ nữ hình như đã gặp qua ở đâu đang bị chặn ở trước cửa, xuất phát từ tò mò liền đi đến để nhìn một chút.

Du Lý từ phía sau Lục Nguyệt Hi đi qua, sau đó dừng lại ở bên người Triệu Tiểu Tiên, sau khi liếc mắt một cái đánh giá đối phương, bỗng nhiên liền nhớ ra. "Là cô?"

Lục Nguyệt Hi nhìn cái gương mặt mà bản thân luôn tâm tâm niệm niệm, đột nhiên liền rơi vào mê mang.

Vốn dĩ Lục Nguyệt Hi đến tìm Triệu Tiểu Tiên là để lấy tình báo, không ngờ ở đây lại có thể gặp mặt được Du Lý.

Cho nên...

"Không phải là cô, cũng ở chỗ này chứ?" Lục Nguyệt Hi kinh ngạc nói.

Du Lý mặt vô biểu tình nhìn Lục Nguyệt Hi một cái, có thể là do lòng hiếu kỳ đã được thỏa mãn, cho nên ngay lập tức liền mất đi hứng thú. Cô "Ân" một tiếng cho có lệ, sau đó liền cúi đầu nhìn về phía Triệu Tiểu Tiên, vẻ mặt ngoan ngoãn đang lấy lòng chó con ôm ở trong ngực.

"Cô muốn nuôi nó?"

Triệu Tiểu Tiên yếu ớt nói: "Không được sao?"

"Doãn Tân đang mang thai." Du Lý nhắc nhở nói.

"Vậy chắc là, cũng không có vấn đề gì đâu?" Tuy rằng Triệu Tiểu Tiên chưa từng nuôi qua chó hay mèo, thế nhưng từ nhỏ đến lớn quan tâm rất nhiều đến thú cưng, bình thường mà nói nuôi dưỡng thú cưng và chuyện sinh em bé tất nhiên là không có quan hệ gì, đặc biệt là cái loại chó con nuôi trong nhà này.

Du Lý nói một chút rồi thôi, rốt cuộc không phải là nhà của mình, cô nói xem như nhắc nhở là được rồi.

"Ách... Chuyện này thật sự nên trách tôi, do tôi không suy nghĩ chu đáo, đã quên mất việc Doãn tổng đang mang thai." Lục Nguyệt Hi lúng túng nói: "Vậy nếu không, tôi đem chó con trở về?"

Lục Nguyệt Hi vươn tay ra đón, nhưng Triệu Tiểu Tiên lại hoàn toàn không có ý tứ đưa lại, đôi tay ôm thật chặt, thoạt nhìn là cho dù muốn cướp thì cũng cướp không được.

Nhưng mà Lục Nguyệt Hi cũng chưa kịp đoạt lại, mắt thấy Du Lý muốn đi ra ngoài, sự chú ý của cô trong nháy mắt cũng bị dời đi. "A, cô chờ một chút."

Du Lý vừa đi được hai bước thì cảm giác ở phía sau giống như có một cái đuôi nhỏ đi theo, lúc này mới ý thức được Lục Nguyệt Hi vừa nói câu nói kia có thể là nói với mình.

Du Lý bước chân cũng không ngừng, vừa đi vừa nghi hoặc quay đầu lại nhìn thoáng qua, thì nhìn thấy người phụ nữ kia giẫm lên giầy cao gót đang rất nỗ lực để đuổi theo.

"Chờ một chút." Lục Nguyệt Hi lại nói một lần nữa, bước chân nhanh hơn, sau đó rất nhanh liền gọi được Du Lý đang đi ở phía trước.

Bị bắt phải dừng lại, Du Lý một tay bỏ vào trong túi, một tay cầm một cây côn lò xo giống như cây côn nhị khúc, ánh mắt nhìn Lục Nguyệt Hi. "Có việc gì sao?"

Ngược lại cũng không có việc gì, Lục Nguyệt Hi mở to đôi mắt, vẻ mặt đầy ấm áp và đáng yêu. "Cái kia, xin chào, tôi tên là Lục Nguyệt Hi."

"Tôi biết."

"Cô biết?" Lục đại tiểu thư nghe xong thụ sủng nhược kinh, vô cùng kinh ngạc nói, lại nhịn không được truy vấn hỏi: "Tại sao cô lại biết tôi?"

Du Lý không thể hiểu được nhìn Lục Nguyệt Hi. "Phu nhân có nói qua."

"Nha..." Cũng phải, lúc trước ở siêu thị có gặp qua, Triệu Tiểu Tiên có nhắc đến tên cô cũng là chuyện bình thường. Lục Nguyệt Hi suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô tên là Du Lý phải không?"

"Ân."

Lục Nguyệt Hi: "Vậy, tôi có thể làm quen với cô một chút được không?"

Biểu tình trên mặt của Du Lý cũng không thay đổi, vẫn như cũ là một bộ dáng không thể hiểu được. "Không phải đã quen rồi hay sao?"

"Không đúng không đúng, không phải là loại quen biết này." Lục Nguyệt Hi giải thích nói: "Ách... Là cái loại quen biết thêm Wechat."

Du Lý đột nhiên nâng tay lên một chút, cây côn lò xo ở trong tay xẹt qua thành một hình vòng cung ở trong không khí, vừa vặn lướt qua trước mặt của Lục Nguyệt Hi.

Giống như là không tiếng động cảnh cáo, Du Lý nói: "Tôi không có WeChat."

Lục Nguyệt Hi bất ngờ bị một cơn gió mạnh lướt qua ở trên mặt làm cho hoảng sợ, cô cảm giác có thứ gì đó kêu vù vù ở trên mặt của mình, nhưng mà sau khi ngơ ngác và sửng sốt một lúc lâu, lại phát hiện thật ra cái gì cũng không có.

Ngược lại thời điểm lấy lại được tinh thần, Du Lý ở trước mặt đã lui lại thêm một khoảng cách.

Đối phương vừa đi vừa tiện tay chơi đùa cây côn lò xo, bóng dáng cao gầy lộ ra khí tức cấm dục không cho phép xâm phạm.

Quả thật là soái đến không thể khép chân lại được!

Lục Nguyệt Hi chớp chớp một đôi mắt lấp lánh, trong lúc nhất thời Doãn Tân gì gì đó đều không sánh bằng một góc, cô tự hỏi có tiền thì có ích lợi gì, bàn về cảm giác thì vẫn là Du Lý tương đối có cảm giác hơn.

Triệu Tiểu Tiên ôm chó con đứng ở cửa, vươn cái cổ ra nhìn một lúc lâu, mặc dù cách một khoảng rất xa, nhưng mà nàng vẫn như cũ có thể cảm nhận rõ ràng được cái loại tâm tình Du Lý sắp bị ép điên lên.

Không thể không nói, cái người Lục Nguyệt Hi này đúng là rất được, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, Triệu Tiểu Tiên thật đúng là không thể tin được cô ấy sẽ vì một người phụ nữ mới vừa gặp qua có một lần mà lại truy đuổi xa đến như vậy.

Triệu Tiểu Tiên nhìn nhìn liền nhịn không được cười một tiếng, thầm nghĩ lần này Du Lý cũng coi như là gặp được đối thủ.

Bận rộn cả một ngày, thời điểm Doãn tổng về đến nhà còn chưa ý thức được trong nhà đã xảy ra biến hóa gì, đơn thuần là thời điểm đi ở trong sân thì đụng phải Du Lý, cảm thấy đối phương giống như là không còn chút sức lực gì, cảm giác là đang bị cái vấn đề chết người gì làm cho vô cùng bối rối.

"Biểu tình gì vậy, dẫm phải phân?"

"..." Du Lý nghe thấy âm thanh, tầm mắt cũng không thèm liếc qua nhìn Doãn Tân một chút nào, yên lặng thở dài, khẽ nói thầm: "Còn không bằng dẫm phải phân."

Đầu óc của Doãn Tân mơ hồ nhìn bộ dạng khác thường từ đầu đến chân của người phụ nữ này, nhưng sau đó vẫn là bị Triệu Tiểu Tiên nghênh đón ở cửa vô cùng gấp gáp và lo lắng kéo vào trong nhà.

"Du Lý làm sao vậy?" Doãn Tân vừa bị lôi kéo đi, vừa không nhịn được liền hỏi.

"Đại khái là, khốn khổ bởi vì tình."

Doãn Tân:?

Triệu Tiểu Tiên sốt ruột và luống cuống chính là muốn nói chuyện khác, cho nên chuyện kia của Du Lý chỉ là nói sơ lược.

Triệu Tiểu Tiên ấn Doãn Tân ngồi xuống ở trên sôpha, sau đó vẻ mặt đầy mong chờ nhìn Doãn Tân. "Có chuyện này."

Doãn Tân nghi hoặc nhìn dáng vẻ khác thường của một người rồi đến hai người, đặc biệt là đôi mắt của Triệu Tiểu Tiên lúc này lóe sáng nhanh đến mức muốn tạo thành kim cương.

Nhưng mà càng như vậy, theo như phân tích thì càng không phải là chuyện tốt lành gì.

Đã rất có kinh nghiệm, lần này Doãn Tân rất khôn ngoan, không có lập tức đáp lại lời của Triệu Tiểu Tiên, cô giống như đang suy tư hướng về chỗ lưng ghế sôpha tựa một chút. "Trước tiên nói nghe thử một chút."

Triệu Tiểu Tiên mím môi một cái, uyển chuyển đi qua mười tám con đường núi ngoằn ngoèo, nói: "Cô có còn nhớ lúc trước, thời điểm chúng ta đi hái quả đào, có một con chó lông vàng hay không."

"Ân." Doãn Tân gật gật đầu. "Nhớ rõ."

"Cô có cảm thấy là con chó lông vàng kia đặc biệt ngoan, đặc biệt đáng yêu hay không?"

"Cũng tạm được." Doãn Tân nhướng mày nói: "Chính là có hơi bẩn một chút."

"Bẩn là bởi vì mỗi ngày đều chạy ở trên mặt đất." Triệu Tiểu Tiên nhấn mạnh nói: "Nhưng mà nó rất thông minh có đúng không, hơn nữa còn rất điềm đạm, bộ dạng giữ nhà cũng rất giỏi."

Doãn Tân cũng không phủ nhận, nói: "Chính xác." Cô nói xong tựa hồ hơi hơi ý thức được cái gì. "Cô không phải là muốn..." Doãn Tân nhìn vẻ mặt tràn đầy mong chờ của Triệu Tiểu Tiên. "Lén trộm con chó kia về đây chứ?"

- ---------------

Ngày 25-11-2020

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play