*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời nói này thật làm cho người khác có chút thụ sủng nhược kinh, nghĩ lại trước kia, có khi nào Doãn Tân nhận được đãi ngộ cao như vậy từ Triệu Tiểu Tiên?

Bữa ăn dinh dưỡng đặc biệt ngoại trừ tuần lễ đầu tiên, bởi vì Triệu Tiểu Tiên tự mình xuống bếp kết quả không được như ý, mới không thể không dùng đầu bếp trong nhà làm phương án bổ sung thay thế tạm thời, sau này thì tay nghề của Triệu Tiểu Tiên dần dần có thể thay thế được.

Nói là nếu để người khác làm, cho dù có tốt đến mấy thì cũng thiếu chút tâm ý, nhưng thật ra là bản thân mình sống không có bận rộn gì, trong lòng liền có cảm giác tội lỗi, không thấy yên ổn.

Doãn Tân vô cùng cảm động, đồng thời cũng đánh giá không trái lương tâm một chút nào —— Triệu Tiểu Tiên làm đồ ăn gì đó quả thật đều ăn rất ngon, cho dù thời gian cô mang thai không muốn ăn gì còn thường xuyên muốn nôn, nhưng chỉ cần là Triệu Tiểu Tiên đưa đồ tới, cô có thể không chút miễn cưỡng đem toàn bộ thức ăn ăn hết.

Chuyện này chẳng những nằm ngoài dự kiến của Doãn Tân, ngay cả những người khác cũng thấy được, cũng cảm thấy không biết có phải là do Doãn Tân không dám làm phật lòng ý tốt của phu nhân hay không, cho nên mới miễn cưỡng bản thân.

Đối với chuyện này, Doãn Tân bày tỏ đúng thật là không phải. Nha đầu Triệu Tiểu Tiên này hiển nhiên đã tốn sức hao tâm rất nhiều, vì để có thể làm cho cô một bữa cơm dinh dưỡng vừa phong phú lại còn có thể ăn ngon, đã thực hành không ít.

Đồng thời cũng nói rõ được một vấn đề, cái người Triệu Tiểu Tiên này thật ra căn bản cũng không phải là đần độn hay là ngốc nghếch, thậm chí còn rất có thiên phú. Chính là do trước kia cuộc sống không hề có áp lực, làm cho đầu óc không có hoạt động, mới lộ ra một chút ngốc nghếch.

Doãn Tân nhìn bộ dạng nghiêm túc dọn dẹp của Triệu Tiểu Tiên, giống như là có điều bất mãn. "Chỉ là bởi vì, tôi là một thai phụ?"

Động tác của Triệu Tiểu Tiên dừng lại một chút, một lúc lâu sau mới phát hiện ra cái cách nói này hình như không quá ổn thỏa. "Ách... cũng bởi vì, thai phụ là cô." Nàng thay đổi cách nói, ngược lại bổ sung thêm một câu.

Dường như lúc này Doãn Tân mới vừa lòng, trong mắt cô tràn đầy ái mộ nhìn về hướng Triệu Tiểu Tiên đang dần thay đổi thành một hiền thê lương mẫu, mãi cho đến khi đột nhiên nhìn thấy trên mu bàn tay của đối phương dán một miếng băng keo cá nhân.

Ý cười của Doãn Tân cứng đờ, vươn tay nắm lấy tay của Triệu Tiểu Tiên. "Tại sao lại như thế này?"

Triệu Tiểu Tiên chớp chớp mắt. "Chính là, không cẩn thận bị đụng trúng một chút."

"Đụng trúng một chút?" Vì đã dán băng keo cá nhân, cho nên không nhìn thấy miệng vết thương ở bên trong, nhưng mà có thể hoàn toàn che hết như vậy thì chứng minh kích cỡ cũng không lớn.

Nhưng cho dù là như thế, Doãn Tân vẫn là không nhịn được mà đau lòng.

"Ách..." Triệu Tiểu Tiên nhìn thấy dáng vẻ không chịu buông tha của Doãn Tân, đành phải sửa lại lời nói: "Cắt trúng một chút."

"Bị dao cắt?"

"Ân..."

Doãn Tân: "Thời điểm nấu cơm cắt trúng?"

"Ai nha, chỉ là chuyện nhỏ như hạt mè."

Nói ra thì thật nhẹ nhàng, nhưng mà Triệu Tiểu Tiên bị chứng sợ máu, cảnh tượng lúc đó ở hiện trường không chừng còn hỗn loạn hơn nhiều.

Giống như là nhìn thấu được suy nghĩ của Doãn Tân, Triệu Tiểu Tiên lại vội vàng bổ sung thêm một câu: "Bây giờ tôi không còn bị chứng sợ máu nữa."

Doãn Tân:?

Đương nhiên Triệu Tiểu Tiên sẽ không nói, khoảng thời gian ban đầu khi vừa vào phòng bếp, bởi vì trên cơ bản mỗi ngày nàng đều phải chịu những vết thương nhỏ, hoặc là thời điểm nhìn thấy người khác giết gà giết cá, luôn luôn phải nhìn thấy máu, cho nên giống như cái chứng sợ máu này đã được khắc phục ở một trình độ cao.

"Sau này đừng làm nữa." Doãn Tân nói.

Nhưng mà yêu cầu này quả thật là không thể thương lượng, Triệu Tiểu Tiên lập tức thu hồi tay, không thể nghi ngờ nói: "Vậy thì không được!"

"Tại sao lại không được..."

"Chút vết thương nhỏ này có tính là cái gì, bây giờ cô là thai phụ, là vợ của tôi, tôi phải cưng chiều cô!" Rốt cuộc thì Doãn Tân đang mang thai con của hai người, Triệu Tiểu Tiên tự nhận bản thân mình là một người có ý thức gánh vác tránh nhiệm, chắc chắn không thể làm ra cái chuyện móng heo lớn.

Doãn Tân:...

Có thể là do trong nháy mắt Triệu Tiểu Tiên buột miệng thốt ra lời nói khiến cho người khác quá mức cảm động, vì thế cho nên sau khi Doãn tổng nghe xong, trong nháy mắt cũng chưa kịp phản ứng, thậm chí hoài nghi bản thân có phải là xuất hiện một loại ảo giác nghe nhầm nào đó hay không.

"Cô nói cái gì?"

Triệu Tiểu Tiên cũng không biết Doãn Tân đang rối rắm cái gì, một bộ dạng đương nhiên mở miệng lặp lại lời nói: "Tôi nói cô là vợ của tôi, tôi phải cưng chiều cô! Cho nên cái loại chuyện nhỏ như nấu cơm này, cô cũng đừng quản."

Đột nhiên Doãn Tân cảm thấy đôi mắt có hơi khô, dừng một chút lại không nhịn được liền mỉm cười, càng cười càng vui vẻ.

Cái lời nói này từ trong miệng của Triệu Tiểu Tiên nói ra, tại sao nghe vào lại có chút kỳ quái như thế, cảm giác giống như là một tiểu đại nhân, nghiêm trang vỗ ngực nói phải bảo vệ người khác.

Thế nhưng, tại sao lại dễ nghe như vậy?

"Cô cười ngây ngô cái gì vậy?"

Ý cười này của Doãn Tân muốn thu lại cũng thu không được. "Nghe được lời nói tâm tình, có chút vui vẻ."

Triệu Tiểu Tiên:...

Nàng có nói lời tâm tình sao?

Tiểu nha đầu bị cười cảm thấy thật mất mặt, bĩu môi nói: "Sau này không nói nữa."

"Đừng a." Doãn Tân nắm lấy Triệu Tiểu Tiên. "Tôi muốn nghe thật nhiều lời, nghe nhiều thì tâm tình tôi mới tốt, như vậy em bé càng có thể khỏe mạnh."

Triệu Tiểu Tiên:...Điều này cũng đúng.

Triệu Tiểu Tiên nghiêm túc lên kế hoạch, sau khi trở về lại tìm thêm nhiều lời trích dẫn về tình yêu, để mỗi ngày nói vài câu với Doãn Tân, dù sao cũng không phải là chuyện phiền toái gì.

"Cô dự định khi nào thì nghỉ thai sản a?" Sau khi suy nghĩ cân nhắc đến một việc, Triệu Tiểu Tiên lại hỏi.

Theo lý thuyết Doãn Tân đang mang thai, không nên mỗi ngày đều vất vả làm việc như vậy, nhưng mà công ty không có ai quản lý, Doãn tổng lại kiên trì nói bản thân mình hiện tại mới giai đoạn đầu mang thai cũng không có ảnh hưởng gì, cho nên tạm thời trước tiên cứ làm như vậy.

Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên vẫn là nôn nóng, sợ người kia quá mệt mỏi lại xảy ra cái chuyện rủi ro gì.

Rủi ro gì cũng đều không được!

"Đừng sốt ruột, trở về tôi sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ tôi, khoảng chừng cuối tháng này là có thể quay về, đến lúc đó tôi có thể nghỉ ngơi."

Đôi mắt to của Triệu Tiểu Tiên lấp lánh. "Hai người họ có biết chuyện cô đang mang thai chưa?"

Doãn Tân lắc lắc đầu. "Còn chưa biết."

Chính xác mà nói thì Doãn Tân cũng đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào, đoán chừng là hai vợ chồng kia cho dù có nằm mơ cũng sẽ không thể tưởng tượng được, con gái của mình đi tìm vợ, cuối cùng người sinh em bé vẫn là bản thân mình.

Điều mà Triệu Tiểu Tiên lo lắng thật ra cũng chính là chuyện này, bản thân vốn dĩ gả vào Doãn gia chính là một thiếu nãi nãi ăn chơi lêu lổng, kết quả chưa nói đến chuyện ăn không uống không, đến cuối cùng chuyện sinh em bé cũng để lại cho Doãn Tân. Chờ sau khi ba mẹ của Doãn Tân trở về, còn không biết sẽ bất mãn như thế nào đối với nàng đây.

Triệu Tiểu Tiên cứ lo lắng không yên, đem hết tất cả tâm tư đều viết ở trên mặt, Doãn Tân vươn tay xoa xoa một chút gương mặt của nàng. "Đừng có mặt ủ mày chau, ba mẹ tôi vẫn là rất dễ sống chung."

Mặc dù cô cũng không biết sau khi hai vợ chồng già biết được chuyện này sẽ có phản ứng gì, rốt cuộc chuyện này dù sao cũng vượt xa dự tính của Doãn Tân.

Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ về chuyện dễ sống chung, đó là trong những tình huống bình thường, hiện tại chuyện này của các nàng, hiển nhiên đã không còn trong phạm vi thông thường.

Bây giờ muốn cho bản thân cũng mang thai một đứa cũng không thể nào, chuyện duy nhất có thể làm được đại khái cũng chỉ có thể nỗ lực rồi lại nỗ lực nhiều hơn một chút để bù đắp lỗi lầm mà thôi.

Suy nghĩ lại tất cả những chuyện này, tuy rằng Doãn Tân mang thai là chuyện mà Triệu Tiểu Tiên rất cao hứng, nhưng mà lại hoàn toàn trái ngược với kế hoạch ban đầu của nàng. Vốn dĩ có thể yên tâm thoải mái dựa vào chuyện mang thai để hưởng thụ đãi ngộ của thiếu phu nhân, hiện tại cái bụng thì được giải phóng, còn áp lực tinh thần lại tăng gấp mấy lần.

Có thể là do chủ đề đột nhiên bị khơi lên, thì rất khó mà bình phục trở lại. Mãi cho đến khi Triệu Tiểu Tiên rời khỏi công ty, Doãn Tân vẫn có chút không yên lòng.

Doãn Tân nhìn văn kiện ở trên bàn, đột nhiên liền không còn tâm tình để tiếp tục làm việc, cân nhắc một lúc lâu sau vẫn là cầm lấy điện thoại di động, ấn mở danh bạ.

"A lô?" Điện thoại vừa được kết nối, Doãn Tân nhẹ giọng nói. Trong lòng của cô đang đánh trống, cho nên cảm giác ngay cả giọng nói cũng không có sức lực gì.

"Bảo bối a, sao vậy?" Ở đầu dây điện thoại bên kia, Lâm Thư đại khái là đang làm massage spa, giọng nói nghe qua rất thả lỏng và thư giãn.

Ngón tay của Doãn Tân khi có khi không gõ trên mặt bàn. "Mẹ..." Cô muốn nói lại thôi: "Có một chuyện này."

"Con nói đi~"

Doãn Tân mím môi dưới, cô cảm thấy đại khái là Lâm Thư thả lỏng không được bao lâu. "Con..." Cô cố gắng hết mọi khả năng khéo léo nói: "Doãn gia của chúng ta, có hậu rồi."

Lâm Thư:...

Người ở đầu dây điện thoại bên kia rõ ràng phản ứng một lúc, cứ mấy giây không có nói chuyện như vậy, rồi sau đó mới bất chợt thay đổi tốc độ và ngữ điệu: "Con nói cái gì?"

Doãn Tân sẽ không thường xuyên gọi điện thoại cho ba mẹ, một mặt là bản thân cô luôn bận rộn, một mặt khác là thời điểm hai vợ chồng kia chơi đến hưng phấn cũng sẽ không vui khi nhận được điện thoại 'quấy rầy' của cô.

Vì thế cho nên trong hai tháng nay, ước tính cũng chỉ gọi điện thoại có hai lần, kết quả là mỗi lần đều có thể ném cho đối phương một quả bom hạng nặng.

Doãn Tân khẽ cắn môi: "Con... có em bé."

"Tiểu Tiên mang thai rồi??" Lâm Thư ngay lập tức vui vẻ nói: "Nhanh như vậy sao, chuyện khi nào a?" Bởi vì hưng phấn nên bà liên tục hỏi mấy cái vấn đề: "Bảo bối a, con đúng thật là có khả năng làm vẻ vang cho Doãn gia chúng ta a!"

Suy nghĩ lại một chút, như vậy thì tặng cái tòa nhà kia đúng thật là không bị thiệt.

Doãn Tân nghe thấy giọng nói cao hứng của đối phương nên cũng không dám lên tiếng, mấu chốt là không biết nên nói như thế nào. Cô giơ tay đỡ trán, mất cả buổi mới bất đắc dĩ mở miệng: "Không phải Tiểu Tiên..."

Quả nhiên lời này vừa nói ra, đối phương lập tức liền ngừng lại, Lâm Thư hiển nhiên trầm tư trong chốc lát, sau đó cũng dần dần trầm lắng, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc khó xử: "Ơ! Vậy... vậy thì chuyện này không dễ xử lý..."

Doãn Tân:?

Cái gì không dễ xử lý?

Mang theo cái nghi vấn này, Doãn Tân nghe thấy Lâm Thư tiếp tục nói: "Con gái nhà ai vậy? Còn Tiểu Tiên phía bên này, con dự định làm sao bây giờ a? Chậc, con nói thử xem tại sao lại gây ra chuyện lớn như vậy, có phải là thời điểm xã giao con lại uống quá nhiều hay không?"

Doãn Tân: "...A?"

Lâm Thư: "Hiện tại bản thân con suy nghĩ như thế nào a? Đứa nhỏ này con muốn hay là không muốn a?..."

"Mẹ! Mẹ đang nói cái gì vậy?" Doãn Tân thật sự không thể tiếp tục chịu nổi, liền cắt ngang lời nói: "Cái gì mà con gái nhà ai, cái gì mà Tiểu Tiên làm sao bây giờ?"

"Con làm cho người khác mang thai, với cái tính tình của Tiểu Tiên còn không làm ầm ĩ đến lật trời với con a! Như vậy thì chắc chắn đều phải làm yên lòng cả hai bên nha!"

Doãn Tân sụp đổ nhắm hai mắt lại, hung hăng hít sâu mấy lần.

"Con không làm cho người khác mang thai!" Doãn Tân vô lực nói, vì tránh cho lại bị hiểu lầm, cô vẫn là thở dài nói ra tình hình thực tế: "Là con bị người khác làm cho mang thai."

"A?!" Lâm Thư không ngừng kinh ngạc. "Không phải, con và người khác có con thì coi như xong đi, tại sao đứa bé này lại mang trong bụng của con? Ai dám gài bẫy con chứ!" Nghe giọng điệu giống như là bà đã xắn tay áo lên chuẩn bị đi đánh nhau. "Con nói cho mẹ nghe là nhà nào, mẹ và ba con quay về giết chết hết tất cả bọn họ!"

"Con không phải có con cùng với người khác! Đứa bé là của con và Tiểu Tiên, nhưng mà người mang thai không phải là Tiểu Tiên, mà là con!" Doãn Tân thật sự không chịu nổi lão thái thái cứ nói hươu nói vượn, một hơi đem toàn bộ sự việc kể ra.

Lâm Thư:...

Rồi sau đó đột nhiên không khí đông cứng lại hơn nửa phút, tiếp đó lại bị một tiếng "A" đột ngột của đối phương đánh vỡ.

"Cái đó... cái đó thì tốt..." Lâm Thư suy nghĩ, ít nhất là tốt hơn so với việc Doãn Tân không cẩn thận đi ngoại tình.

Đại khái cũng là bởi vì trong cái rủi còn có cái may, so sánh một chút, ngược lại thì phản ứng của Lâm Thư thật ra bình tĩnh hơn rất nhiều so với trong dự đoán của Doãn Tân.

Doãn Tân ngưng thần tĩnh khí chờ đợi phản ứng tiếp theo của đối phương, quả nhiên kết quả vẫn là cô suy nghĩ nhiều, sự bình tĩnh của Lâm Thư chỉ là tạm thời, đại khái là qua nửa phút sau, vẫn là triệt để bùng nổ ra.

"Con nói con mang thai?!"

Doãn Tân: "..."

Cô vốn tưởng rằng tốt xấu gì bản thân mình đang mang thai, Lâm Thư thân làm mẹ có thể quan tâm hỏi thăm cô hai câu, không ngờ rằng đối phương vừa mở miệng thiếu chút nữa làm cho cô tức chết. "Con mang thai, vậy thì công ty ai sẽ quản lý?"

Doãn Tân:???

"Hai người dự định là ở nước ngoài không trở về đúng không?"

"... Cũng không phải."

Doãn Tân có chút nóng nảy. "Hai người xác định không muốn trở lại, con liền đem công ty bán đi, dù sao tiền bán cũng đủ để sống mấy đời, quay về con lại chia một nửa cho hai người."

Lâm Thư: "..."

"Đừng đừng, bảo bối con bình tĩnh một chút."



Doãn Tân mắt trợn trắng. "Dù sao thì trong tháng này, trước cuối tháng này hai người nhất định phải trở về, nếu không về con liền bán công ty! Cứ như vậy đi, tắt máy!"

"Chờ..."

Tức giận nhấn xuống phím tắt, Doãn Tân ném điện thoại di động, sau đó mới chậm rãi thong thả thở ra một hơi.

Tốt rồi, cái cửa ải cuối cùng này cũng vượt qua.

- -----------------------

Sau khi Triệu Tiểu Tiên rời khỏi công ty liền đi một chuyến đến siêu thị Mẹ & Bé lớn nhất trong thành phố, lúc đến nơi, Du Lý vừa nhận được điện thoại, vừa bước xuống xe trước.

"Cảm giác là gần đây cô ấy nói chuyện điện thoại thật nhiều a." Triệu Tiểu Tiên hướng về phía Chu Tịnh nói thầm, mỗi lần còn đi ra xa để cho người khác không nghe thấy.

Chu Tịnh: "Có thể là chuyện trong nhà đi."

Du Lý vừa đứng ở một bên nhìn xa xa thấy Triệu Tiểu Tiên cùng Chu Tịnh đi vào cửa lớn siêu thị, lại vừa cùng người ta nói gì đó trong điện thoại, sắc mặt có chút nghiêm trọng, trong lời nói tuy rằng chỉ có vài chữ đáp lời, nhưng lại không chút khó khăn nào để nhìn ra được giữa bọn họ đang trao đổi một chuyện gì đó rất quan trọng.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách..."

Ngay lúc cuộc điện thoại sắp kết thúc, Du Lý cảm nhận được bên cạnh mình hình như có thêm một người đang đứng, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn xem, ngược lại cũng không phải bởi vì sợ người khác nghe lén cái bí mật gì, đại khái là do bệnh nghề nghiệp trước đây khi làm cảnh sát lưu lại, làm cho các giác quan luôn ở mức cảnh giác, thời khắc nào cũng phải mang theo sự đề phòng đối với hoàn cảnh ở xung quanh.

Thế nhưng kết quả vừa quay mặt lại nhìn một cái thì không thấy có phần tử nguy hiểm hay là người nào có khả nghi, mà là một mỹ nữ tóc dài cùng với gương mặt xinh đẹp.

Bên trong ánh mắt là tò mò đánh giá cô.

Nhìn cách ăn mặc, chắc là thiên kim tiểu thư trong xã hội thượng lưu, bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông đi theo, có thể là vệ sĩ hoặc là trợ lý, nhưng mà tố chất nghề nghiệp của người này cũng quá ưu tú, cho dù nhìn thấy tiểu thư nhà mình làm ra cái chuyện kỳ lạ như vậy cũng có thể giữ được bình tĩnh.

Du Lý bị nhìn có chút không thể hiểu được, vừa lúc đầu dây điện thoại bên kia đã tắt, cô cũng buông điện thoại di động xuống, nhấn nút tắt màn hình.

Sau đó không nói một lời lại đem ánh mắt thu về, xoay người muốn đi.

"A, đợi một chút, đợi một chút." Đối phương lại không thuận theo mà buông tha, sau đó liền đuổi theo.

Tâm trạng ngày hôm nay của Lục Nguyệt Hi không được tốt lắm, bị trưởng bối ở trong nhà sắp xếp đến đây mua đồ cho chị dâu đang mang thai. Lại nói tiếp, chút đồ dùng mẹ và bé này, kêu ai đi mà không được, cứ cố tình muốn cô làm bộ dáng và tư thái này chạy đến đây một chuyến.

Nhưng mà vào lúc này, mặt trái của cảm xúc thật ra cũng không còn lại bao nhiêu, nguyên nhân là bởi vì, ngoài ý muốn nhìn thấy cái tiểu tỷ tỷ đẹp trai này.

Vốn dĩ là nhìn thấy bóng lưng, cô đã cảm nhận được khí chất của người này rất đặc biệt, dáng người cao lớn, lưng thẳng, phong thái tương đối thu hút người khác. Lúc ấy thì đánh giá là một người có khí thế như vậy, không biết gương mặt sẽ như thế nào, kết quả vừa nhìn thấy một cái, thật đúng là một chút cũng không phụ sự kỳ vọng.

Lục Nguyệt Hi từ trước đến nay đối với loại phụ nữ như thế này thì không có năng lực tự chủ, cho nên lúc trước cô coi trọng Doãn Tân, cũng không phải hoàn toàn là bởi vì Doãn gia có tiền.

Đương nhiên bây giờ ánh mắt của Doãn Tân không tốt, đi cưới cái loại phụ nữ như Triệu Tiểu Tiên kia, tâm tư của cô xem như không thành. Nhưng mà trời không tuyệt đường con người, lại cho cô gặp được một người hợp gu khác.

Du Lý hơi hơi nhíu mày nhìn người phụ nữ cứ luôn cản trước mặt mình, khuôn mặt lãnh đạm mơ hồ lộ ra một chút không kiên nhẫn.

Nhưng không biết là bản thân mình biểu đạt không quá rõ ràng hay là đối phương cố ý giả vờ như không thấy, cô cảm giác sự nhiệt tình của người phụ nữ này khi nhìn mình chẳng những không hề giảm bớt, ngược lại còn mãnh liệt hơn.

Lục Nguyệt Hi cảm thấy, cái vị tiểu tỷ tỷ này quả nhiên giống như cô tưởng tượng, ngầu không thể tả.

"Ách, hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi?"

Thật ra Lục Nguyệt Hi làm đại tiểu thư của Lục gia, diện mạo nổi bật, lại có rất nhiều tiền, như vậy thì rất ít khi có tình huống nào muốn cô chủ động bắt chuyện ai đó, cho nên kỹ năng bắt chuyện của cô không thật sự tốt lắm. Trong một khắc cũng chỉ có thể nghĩ ra một câu vừa nghe qua liền rõ ràng thấy được đó là một lời thoại vô cùng tầm thường đến như vậy.

Nhưng cho dù có là như vậy, vẻ mặt của Du Lý cũng không nghe ra được, thậm chí còn thật sự nhớ lại hồi ức một chút, cuối cùng đưa ra một cái kết luận chắc chắn: "Không có, cô nhớ lầm rồi."

"Là vậy sao?" Lục Nguyệt Hi tỏ vẻ xấu hổ làm lộ ra hàm răng sáng bóng của mình. "Vậy đó cũng là duyên phận, bây giờ chúng ta làm quen một chút cũng không muộn."

"..." Du Lý trực tiếp đi vòng qua Lục Nguyệt Hi. "Không có hứng thú."

"Ai!" Lục Nguyệt Hi còn muốn đuổi theo, nhưng mà đột nhiên đôi giầy cao gót lại bị kẹt giữa khe nứt ở trên mặt đường, ngược lại cũng không có bị trật chân, chỉ là hơi vấp một chút, thiếu chút nữa là bị té ngã lộn đầu.

Khi muốn đuổi theo cũng đã chậm.

Nhưng mà cũng may Lục Nguyệt Hi nhìn thấy đối phương đi vào siêu thị Mẹ & Bé, một lát nữa đi vào chắc là còn có thể gặp lại.

Ôm tâm tư như vậy, Lục Nguyệt Hi theo sau đi vào bên trong siêu thị dạo trong chốc lát, kết quả là tiểu tỷ tỷ thì không thấy, vừa đi qua một khúc cua ngược lại đúng lúc chạm mặt Triệu Tiểu Tiên.

Lục Nguyệt Hi không mong chờ gặp Triệu Tiểu Tiên, Triệu Tiểu Tiên cũng một bộ dạng thấy người này thì đôi mắt liền cay, cả hai vừa muốn giả vờ như không quen biết nhau vừa đi sát vai nhau, ai ngờ lối đi quá hẹp, mỗi người đều đẩy một cái xe, ai cũng không đi qua được.

"Chậc chậc, Doãn phu nhân cũng đến đây mua đồ sao, không phải là đã mang thai rồi chứ?"

Triệu Tiểu Tiên liếc mắt nhìn Lục Nguyệt Hi một cái. "Có quan hệ gì đến cô sao?"

Lục Nguyệt Hi cười cười. "Thật đúng là nhanh a, gấp gáp không chờ nổi muốn bảo toàn địa vị của bản thân ở Doãn gia như vậy sao?"

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Lục Nguyệt Hi nói xong lại nhìn nhìn bốn phía. "Nhưng mà cô mang thai, tại sao lại tự mình đi mua đồ vậy, Doãn tổng không đi cùng sao?"

"Doãn tổng thật sự rất bận, loại chuyện nhỏ này, cần đến lượt cô ấy ra mặt sao?"

"Cũng phải, cái loại chuyện nhỏ này, Doãn tổng đại khái sẽ không để ở trong lòng?"

Lời nói này của Lục Nguyệt Hi có chút một lời mà mang hai ý, Triệu Tiểu Tiên hừ lạnh một tiếng, nhìn vẻ mặt vô cùng đắc ý của người phụ nữ này. Cô ta đại khái là cảm thấy nàng ở Doãn gia thất sủng nên mới có thể nghĩ ra cái biện pháp như thế này, kết quả là cho dù có mang thai cũng không thể khiến Doãn Tân thương hại, cái loại chuyện mua đồ này còn phải tự vác theo cái bụng bầu mà đến đây.

Mà cho dù không phải như vậy, cũng không gây trở ngại cho Lục Nguyệt Hi vì muốn đả kích nàng, mà cố ý nói ra cái lời không xuôi tai này, muốn châm ngòi ly gián.

Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ, nếu người phụ nữ này biết được người mang thai thật ra là Doãn Tân, không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Thế nhưng Triệu Tiểu Tiên còn chưa kịp tiếp tục đọ sức cùng Lục Nguyệt Hi, thì ở phía sau lưng, Du Lý đúng lúc từ cái kệ bên kia cầm theo cái gì đi đến.

Đang bốn mắt nhìn nhau, Lục Nguyệt Hi vừa muốn mở miệng lập tức kinh ngạc một chút.

"Này, lại gặp nhau rồi!"

Vừa nhìn thấy Du Lý, Triệu Tiểu Tiên ở trước mặt giống như một chút quan trọng cũng đều không có. Trong nháy mắt Lục Nguyệt Hi chuyển đổi mục tiêu quan trọng, hướng về phía Du Lý vẫy vẫy tay một cách đầy nhiệt tình.

Kết quả bản thân mình còn chưa nhận được sự nghênh đón, liền nhìn thấy Du Lý trực tiếp đi thẳng về phía trước, Lục Nguyệt Hi không ngăn được sự mừng thầm đang nhảy nhót, sau đó mắt mở trừng trừng nhìn đối phương đem đồ ở trong tay ném vào bên trong xe đẩy của Triệu Tiểu Tiên.

Du Lý: "Chỉ còn lại một hộp này."

Lục Nguyệt Hi:...?

Nét tươi cười trên gương mặt của Lục đại tiểu thư trong nháy mắt đông cứng thành núi tuyết ở Bắc Cực.

Cùng lúc đó, Triệu Tiểu Tiên cũng hoài nghi chớp chớp mắt. "Sao vậy, hai người cũng quen biết?"

Du Lý không chút suy nghĩ nói: "Không có quen biết."

Lục Nguyệt Hi: "..."

"Mấy người đi cùng nhau?" Đây đại khái chính là tin xấu nhất mà Lục Nguyệt Hi biết được trong ngày hôm nay, lúc nãy tâm tình không được tốt, đến khi nhìn thấy Du Lý giống như trời chuyển nắng, đến thời khắc này lập tức chuyển thành mưa như trút nước... Tâm tình trong vòng một ngày mà trải qua những thay đổi lên xuống thất thường, vô cùng phức tạp như vậy.

Đặc biệt là khi nhìn thấy cái người trợ lý Chu Tịnh kia của Triệu Tiểu Tiên, tự nhiên giơ tay đặt ở trên vai Du Lý một chút giống như là theo thói quen, mà cái người phụ nữ thoạt nhìn lạnh như băng kia, vậy mà cũng không có né tránh hoặc là chán ghét.

Tại sao những người mà cô coi trọng, đều chạy hết qua đội bên kia của Triệu Tiểu Tiên chứ?!

"A." Triệu Tiểu Tiên nhướng mày. "Cô ấy là... bạn của tôi."

Từ 'vệ sĩ' sắp đến bên miệng liền thay đổi, ngược lại cũng không tính là lừa gạt, trong mắt của Triệu Tiểu Tiên, Du Lý hoặc là Chu Tịnh, đều tính là bạn bè. Huống chi Du Lý và Doãn Tân còn có giao tình quên mình xả thân.

Trên gương mặt xinh đẹp của Lục Nguyệt Hi viết đầy chữ không cam tâm, ánh mắt của cô vẫn như cũ lưu luyến đi theo Du Lý, mãi cho đến khi nhóm ba người của đối phương vui vẻ hòa thuận từ bên người của cô đi qua.

"Nhân tiện nhắc nhở một chút, người mang thai không phải là tiểu thư nhà tôi, mà là Doãn tổng." Cuối cùng Chu Tịnh còn không quên bổ sung thêm một câu, khiến cho người khác tức chết mà không cần đền mạng.

Lục Nguyệt Hi:?!!

Doãn Tân??

Lục đại tiểu thư không thể tưởng tượng được mà mở to hai mắt nhìn —— thật hay giả? Mang thai không phải là Triệu Tiểu Tiên, mà là Doãn Tân??

Doãn Tân có kế hoạch gì a?

Lục Nguyệt Hi thật sự không thể hiểu rõ, đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Doãn thị, bỏ ra nhiều tiền như vậy để cưới về một người vợ thì thôi đi, kết quả còn muốn vì cái người phụ nữ phá sản này mà sinh con dưỡng cái, đầu óc của Doãn Tân có phải là bị hư hỏng rồi hay không?

Nếu đúng sự thật là như vậy, chẳng lẽ mình không thể xử lý Triệu Tiểu Tiên hay sao?!

Lục Nguyệt Hi chán nản suy nghĩ, ngón tay của cô không tự chủ được siết chặt y phục, nghĩ tới nghĩ lui... Giống như, thật đúng là không thể xử lý.

Đầu tiên, cho dù là Triệu Tiểu Tiên hay là người của Doãn gia, cái nha đầu này cô không thể đụng vào, rốt cục trở thành kẻ địch của Doãn gia, bất kỳ kẻ nào cũng đều không có phần thắng.

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ phải chịu yếu thế?

Triệu Tiểu Tiên khi đang tính tiền vẫn còn suy nghĩ đến chuyện mới vừa rồi gặp được Lục Nguyệt Hi, nàng cảm thấy rất có ý nghĩa, phải nói là, nàng cảm thấy hình như Lục Nguyệt Hi có chút hứng thú đối với Du Lý.

"Tôi thật sự không biết cô ta." Du Lý giải thích có trình tự: "Nhưng mà cô ấy nói hình như cô ấy đã gặp tôi ở đâu rồi, tôi suy nghĩ một chút, quả thật là không có."

Triệu Tiểu Tiên nhịn không được trực tiếp cười ra tiếng. "Cô ta thật sự nói như vậy sao. Nói là hình như đã gặp qua cô ở đâu?"

"Ân."

Không hiểu sao bị Triệu Tiểu Tiên cười, Du Lý mới nghe thấy Chu Tịnh đứng ở một bên cũng cảm thấy buồn cười, giải thích nói: "Tôi nói a, Du đại vệ sĩ, EQ của cô cũng quá thấp đi, người ta muốn bắt chuyện cùng cô mà cô nghe cũng không hiểu, còn trả lời nghiêm túc như vậy."

Du Lý ngẩn người. "Bắt chuyện?"

"Đúng vậy."

"Vì sao?" Thật ra nếu không phải sau này suy nghĩ lại không có khả năng, hiện tại cô còn cảm thấy, Lục Nguyệt Hi có thể làm quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ, giống như là những người ở ven đường cầm tờ giấy quảng cáo 'Tìm hiểu bơi lội thể thao', đều mang dáng vẻ nhiệt tình kia của cô ấy.

- ------------------------------------

Ngày 20-11-2020

P/S: Phụ huynh của Doãn Tổng thật là bá đạo ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play