Cô không nói thêm nữa, gật đầu rồi chuyên chú ăn đồ ăn anh mang đến. Lại là tổ yến chưng với đông trùng hạ thảo, khoảng thời gian này cô đã ăn rất nhiều thứ này, tuy nhiên vì được nấu theo kiểu khác nhau nên không có cảm giác chán ngấy.
Anh thật là có tâm.
“Lần này phải hơn một tháng nữa anh mới về thăm em được, anh phải đi công tác. Anh cũng đã dặn nhà bếp nấu cho em mỗi ngày, phải ăn uống đầy đủ, huấn luyện đừng ráng sức quá. Phải tự biết chăm sóc bản thân nghe chưa?”
“Dạ, anh làm việc nghỉ ngơi đúng giờ đúng giấc đi á, không lại đổ bệnh đó.”
“Ừm, anh đi nha.”
“Dạ.”
Cả hai đều trao cho nhau ánh mắt lưu luyến, nhưng không còn cách khác.
Chờ em, mấy tháng nữa em sẽ quay về.
Buổi chiều, có thể nói là buổi học nhẹ nhàng nhất của mọi người, đó là đọc bản đồ. Mỗi người được phát một bản đồ thời xưa, chủ yếu là núi non điệp trùng, trên đó có thêm những ký hiệu như sương mù, hướng gió,... Yêu cầu phải đọc hiểu được những chi tiết trên đó, không được bỏ sót bất kỳ một cái gì, sau đó vẽ lại y chang.
Chỉ ghi nhớ và vẽ thôi thì đúng là dễ, nhưng phải vẽ đúng vị trí tọa độ, hình dạng thì lại là một vấn đề khác.
Hạ An không có thiên phú về vẽ, nên xung quanh cô bây giờ là một mớ giấy rất hỗn độn. Chính mình còn không thể nhìn nổi, sao mà huấn luyện nhìn được.
Khi liếc mắt sang Tuệ Tâm đang ngồi kế bên chuyên chú từng nét vẽ, chưa phải dùng đến tờ giấy thứ hai thì bội phục. Miệng cô mở ngoác ra khi thấy tấm bản đồ của cô ấy, như được in ra vậy.
Thật là trâu bò.
Ngay khi cô nhìn sang thì cô ấy cũng nhìn lại. Nãy giờ thấy Hạ An xoay xoay với mớ giấy cô đã buồn cười rồi, khi cầm một trong đống giấy được vò nát kia mở ra thì cô cười đến sặc sụa, Hạ An đang vẽ giun vẽ dế gì thế này?
“Chị còn cười được nữa sao?”
“Em đúng là bàn tay vàng trong làng phá hoại đó.”
“Chị chỉ cho em một vài chiêu đi, em thật sự không biết vẽ nó lại khó khăn như vậy.”
“Được rồi, dịch gần lại đây.”
Cô chuyên chú ngồi xem Tuệ Tâm vẽ từng nét, thật là uyển chuyển và điêu luyện.
Ngồi ngắm lâu cũng chán, cô quyết định tiếp tục vẽ.
Lần này phải đổi chiến thuật, không tập trung vẽ một chỗ nữa mà vẽ những điểm chính trước, rồi sau đó lần lượt từng điểm nhỏ, điểm phụ vẽ sau.
Cứ như thế mà nhìn cũng đỡ mắc ói hơn nhiều.
Haiza.
Đúng là không thể bắt con lợn leo cây được.
Gần đến giờ nộp bài, Tuệ Tâm vẽ xong bài của mình sau đó đổi tờ giấy cho Hạ An, để cô cầm bài cô ấy, còn cô ấy cầm bài của cô. Thấy cô ấy vẽ vẽ thêm mấy nét, tẩy tẩy, rồi lại vẽ lại. Thế mà đến giờ nộp bài, cô chợt nhận ra đây là bài ban đầu mình đã vẽ sao?
Sao có thể đẹp như vậy được?
Giơ ngón cái lên với Tuệ Tâm.
Cô ấy thì đá lông nheo lại với cô.
Khi huấn luyện bắt nộp bài, mọi người cơ bản cũng đã xong. Mọi người được về nghỉ ngơi. Cứ tưởng chiều nay dễ ăn, ai ngờ lại rối não vậy chứ, thật là không có gì hay ho.
Cho đến mấy hôm sau, huấn luyện thông báo còn một tháng rưỡi nữa là đến kỳ thi cuối khóa, ai không đạt tiêu chuẩn về thể lực sẽ bị loại, khiến ai nấy đều lo lắng, sợ thời gian gian nan vừa rồi đổ sông đổ bể, ai nấy đều hạ quyết tâm phải cố gắng tập luyện thêm.
Tối đó Hạ An lên giường nghỉ ngơi sớm, cô nhắm mắt lại, vắt tay lên trán suy nghĩ làm sao để tăng thể lực. Nếu cứ như thế này sẽ không ổn, nguy cơ bị loại rất cao. Dạo này cô thấy thể lực của mình tăng lên đáng kể vì tập luyện đều đặn cùng với thức ăn bổ dưỡng Trần Thanh Phong gửi vào. Nhưng mà vẫn ở mức bình thường, không có bước đột phá nào.
Sáng hôm sau, bốn giờ, Hạ An tỉnh dậy, thay quần áo, mở cửa ra thật nhẹ nhàng, không muốn đánh thức mọi người.
Sau khi buộc chặt hai thanh chì hôm qua mượn của Quốc Trường vào hai cổ chân cô bắt đầu chạy. Vì buộc thêm hai thanh chì nên tốc độ của cô giảm đi gần một nửa so với lúc bình thường. Sáng nay cô đã chạy năm kilomet mà mất hơn nửa tiếng đồng hồ, thực sự quá tệ hại, nhưng thể lực thì không thể vội vàng được. Cái này thì bằng với kết quả ngày đầu tiên chạy rồi còn gì?
Vậy hơn một tháng tập luyện đều là công cốc sao?
Tuy nghĩ vậy nhưng cô vẫn duy trì tập luyện, sau gần một tuần thức dậy sớm chạy đều đặn cộng với huấn luyện thể lực ban ngày, Hạ An cảm giác đôi chân của mình đã quen với hai thanh chì, và từng bước chân cũng vì thế mà thanh thoát hơn.
Ban đầu khi mới buộc hai thanh chì, chạy thể dục buổi sáng vốn dĩ đã đội sổ, nay lại càng tệ hại hơn. Vừa thêm hai cân, vừa chạy nguyên cả một tiếng trước đó, cô rất đuối, nhưng nếu không có bước đột phá thì sẽ bị cuốn gói ra đi nhanh thôi, cứ nghĩ như vậy nên ý chí cũng tăng lên đáng kể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT