Sau khi Khương Oái trở về từ cửa hàng bảo dưỡng ô tô vẫn luôn ngồi yên trên ghế. Cả người cô ta không khống chế được mà lạnh run. Cô ta ôm gối, trong đầu nhớ lại cốt truyện. Đúng là Chu Kiến Quốc sẽ nhanh chóng nhớ lại, người thúc đẩy anh khôi phục ký ức đã xuất hiện. Cô ta có thể không sợ La Bối cũng có thể lớn mật đi uy hiếp Chu Kiến Quốc nhưng cô ta rất sợ ông lão kia. Trong truyện, sở dĩ La Bối và Chu Kiến Quốc không gặp ngăn cách do giai tầng, cảm tình vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, nguyên nhân rất lớn là do ông lão đó rất thích La Bối.
Ông ta là người đứng đầu một gia tộc. Cha mẹ Chu Kiến Quốc không có tiếng nói nào, tất nhiên bọn họ vốn dĩ ai chơi người đó, chưa bao giờ quan tâm đến tình cảm của con trai họ.Chỉ cần ông lão gật đầu thì bọn họ nào dám dám phản đối, thậm chí sau khi ông ta giao lại gia tộc và công ty cho Chu Kiến Quốc thì bắt đầu cầm tay chỉ giáo La Bối làm buôn bán. Lúc cô ta đọc đến tình tiết này thì vô cùng bất mãn với tác giả, có cần thiết phải cho nữ chính bàn tay vàng lớn như vậy không?
Nhưng tác giả chưa bao giờ phản hồi lại cô ta, có lẽ bởi vì cô ta luôn nói nữ chính không xứng với nam chính còn đánh điểm thấp nên bị tác giả ghét.
Nhưng dựa theo thực tế, tình tiết này không hợp lý. Cứ coi như ông nội hy vọng cháu trai nhanh chóng kết hôn nhưng xã hội thượng lưu nhiều thiên kim tiểu thư chưa gả như vậy, tại sao lại coi trọng La Bối chứ? Hơn nữa ông ta còn dạy La Bối làm buôn bán, giúp cô ta nghĩ biện pháp buôn bán, đây là việc một người ông nội sẽ làm sao? Chẳng lẽ không phải làm La Bối nhanh chóng thích ứng với cuộc sống trong xã hội thượng lưu rồi học quy củ cùng lễ nghi sao?
Bất kể Khương Oái có oán giận ông lão như thế nào nhưng khi cô ta tận mắt nhìn thấy rồi nghe ông nói chuyện thì cô ta cũng phải cố gắng lắm mới bình tĩnh được.
Đây là thế giới của tiểu thuyết. Trong truyện cô ta cũng không phải trong gia đình có quyền thế gì, muốn chống lại ông lão không khác gì tìm đường chết. Bây giờ, ông lão đã biết tên cô ta, dựa theo tính cách các nhân vật được thiết lập thì chắc chắn ông lão sẽ sai người điều tra cô ta...... Nếu cô ta còn tiếp tục tạo mâu thuẫn cho Chu Kiến Quốc và La Bối thì ông ta sẽ không ngồi yên. Cô ta có thể chịu được thủ đoạn của người cầm quyền một gia tộc lớn không?
Vốn dĩ Khương Oái còn tưởng bất chấp tất cả, dù sao cùng lắm thì lại trở lại thế giới của cô ta nhưng cô ta cũng không xác định có thể trở về không.
Khương Oái nhắm mắt lại suy nghĩ. Cô ta vẫn nên dọn đi, chỉ cần không nhìn thấy Chu Kiến Quốc, cô ta sẽ không cố chấp với việc muốn thay đổi cốt truyện nữa.
Một người bình thường chẳng có ai dám nói sẽ chịu được sự trả thù của một ông lão như vậy.
Có trách chỉ trách cô ta xuyên lại đây không đúng thời cơ. Bây giờ, cô ta cũng không có cách nào thay đổi mọi chuyện nữa. Vậy thì cô ta cũng không nên gây chuyện làm hại bản thân. Nhân lúc còn có thể cứu vãn, cô ta nên chạy thôi.
Dù trong truyện hay ngoài đời thì cô ta vẫn chỉ là một người ngoài cuộc.
***
Đợt này Chu Kiến Quốc đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở cửa hàng bảo dưỡng ô tô. Bởi vì vậy nên càng ngày kinh doanh càng tốt. Nhưng anh làm việc và nghỉ ngơi không còn quy luật như trước kia. Hôm nay, ông lão mới vừa đi, cách thời gian ăn cơm trưa còn một lúc, anh lên gác mái trở lại văn phòng, còn chưa ngồi xuống đã cảm thấy trước mắt tối sầm, choáng váng đầu giống như thiếu oxy lên não. Anh ngồi trên ghế, nhắm mắt lại chờ cảm giác khó chịu qua đi nhưng trong đầu anh giống như hiện lên một thước phim đang quay chậm ——
"Miếng đất kia về sau nhất định sẽ trở thành nơi mọi người tranh đoạt. Ông nói giao công ty cho cháu nhưng vì sao cứ quyết sách quan trọng thì ông lại cản cháu? Cháu phí rất nhiều tâm tư mới làm xong kế hoạch này, công ty cũng không phải không đấu thầu được miếng đất đó! Ông rõ hơn ai hết, việc lưu thông của công ty đã không giống mấy năm trước, nếu còn không đổi mới thì chúng ta sẽ là công ty bị thị trường ngày nay vứt bỏ! Ông không nên mãi bảo thù, thời đại ngày nay đã khác xưa rồi!"
"Cháu vẫn còn trẻ người non dạ lắm, cháu muốn mảnh đất này, chẳng lẽ người khác không muốn sao? Gia tộc chúng ta tuy lớn nhưng bây giờ chính sách thay đổi trong nháy mắt, chỉ cần hơi vô ý, toàn bộ tập đoàn sẽ đi theo chịu ảnh hưởng. Tập đoàn cũng không phải của một mình cháu, nó còn có cổ đông và mấy nghìn công nhân. Cháu phải suy xét tất cả các mặt, nhiều người cần bát cơm này, khi nào cháu mới có thể thành thục hơn một chút, có thể suy nghĩ mọi việc một cách toàn diện đây? Cháu là người cầm quyền, dù cháu đề ra bất cứ quyết định nào cũng đều phải suy nghĩ cặn kẽ, suy đi nghĩ lại, không được để xảy ra lỗi."
Anh không nhìn thấy người nói chuyện nhưng anh biết trong đó có một người là anh.
Hình ảnh thay đổi, anh không quan tâm người kia nổi giận mà cầm lấy hồ sơ đi ra ngoài.
"Anh bị làm sao vậy? Thấy không thoải mái ở đâu à?" Lúc anh đang cố gắng nhớ lại thì một giọng nữ vang lên, anh mở to mắt, trước mắt không còn là một mảnh đen nhánh, La Bối quan tâm nhìn anh, trong mắt chứa đựng lo lắng.
Chu Kiến Quốc cười lắc đầu, chỉ vào huyệt thái dương của mình: "Có lẽ tụt huyết áp, tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi nhưng rất kì lạ, vừa rồi trong đầu tôi hiện lên một vài hình ảnh, có lẽ có liên quan đến quá khứ của tôi."
La Bối sửng sốt, vội vàng ngồi xuống đối mặt với anh, thật cẩn thận hỏi: "Vậy anh có nhớ lại gì không?"
"Còn không có." Chu Kiến Quốc chớp mắt: "Nhưng có lẽ tôi là công tử nhà giàu thật, thấy mơ hồ liên quan đến gia tộc, tập đoàn lớn."
La Bối buồn rầu.
Chu Kiến Quốc vỗ bả vai của cô: "Được rồi, đây không phải một khởi đầu tốt sao? Có lẽ về sau tôi sẽ nhớ ra càng nhiều hơn, sao nào, có muốn nịnh bợ tôi luôn không, nói không chừng tôi đứng đầu một tập đoàn lớn nào đó thì sao?"
La Bối yên lặng: "Không phải tôi vẫn luôn nịnh bợ anh sao?"
Chu Kiến Quốc cười to: "Nếu tôi nhớ lại sẽ cho cô 500 vạn để tiêu vặt."
"...... Trước viết chi phiếu đi."
Chu Kiến Quốc cũng là vì muốn trêu La Bối để phân tán lực chú ý của cô. Anh biết cô rất để ý việc anh khôi phục trí nhớ.
Anh cầm tờ giấy tiện lợi trên bàn, nghiêm túc viết: "Chờ tôi khôi phục ký ức, sẽ vô điều kiện tặng La Bối 500 vạn, nếu tôi rất nghèo thì tờ giấy này sẽ trở thành phế thải còn nếu tôi là phú khả địch quốc thì hiệp nghị này có quyền hạn vĩnh viễn."
Anh còn nghiêm túc chấm tay vào lọ mực để ấn dấu tay.
Sau khi trịnh trọng đưa cho La Bối còn dặn dò: "Cô phải giữ cẩn thận đây, đây là tờ giấy tiện lợi trị giá 500 vạn đó."
***
Lôi Vũ Hạo đứng trước cửa phòng 202 nhưng không có cách nào lấy hết can đảm để gõ cửa.
Ảnh chụp trong tư liệu điều tra cho thấy mấy năm nay, cô ấy đều ở nơi này, không chỉ có như thế, cô còn sinh con của bọn họ. Lúc trước, mẹ hắn nói với hắn, cô cầm chi phiếu 500 vạn rồi đi, có thể thấy ngay từ đầu cô ở bên hắn là vì tiền. Lúc ấy hắn còn rất nghi hoặc, hắn không phải một người đàn ông keo kiệt, mấy năm ở cùng Triệu Phiên Phiên kia, nhiều lần hắn muốn tặng cô lễ vật có giá trị còn muốn mua cho cô một tòa biệt thự nhưng cô đều uyển chuyển từ chối, muốn mua xe cho cô cũng bị cô cự tuyệt. Bị cự tuyệt nhiều lần mà thấy cô cũng không cao hứng nên hắn cũng bực bội.
Nếu cô thật sự vì tiền thì mấy năm kia những vật hắn muốn cho cô, chỉ cần tùy tiện một bộ biệt thự cũng đáng giá hơn 500 vạn, tại sao cô lại không lấy chứ?
Lôi Vũ Hạo luôn cảm thấy chính mình đủ hiểu biết người phụ nữ này nhưng có đôi khi hắn cũng nhìn không thấu được cô, hắn không rõ, vì sao cô lại rời đi. Nếu là bởi vì hắn muốn đính hôn với người khác thì cô chỉ cần nói với hắn nhưng cô lại không nói gì cả.
Lúc nhìn thấy ảnh chụp, hắn mới biết vì sao cô lại lấy 500 vạn.
"Chú này, có phải chú đến tìm Phiên Phiên không?"
Trong tay Phương Cảnh Châu ôm món đồ chơi, từ trên lầu xuống dưới, nhìn thấy trước cửa phòng 202 đứng một người đàn ông nên không khỏi tò mò hỏi.
Lôi Vũ Hạo cúi đầu nhìn thấy một nhóc con, biểu tình của hắn cứng đờ, không biết là nên gật đầu hay lắc đầu.
Phương Cảnh Châu đã lẻn đến bên cạnh hắn, gõ gõ cửa còn gọi lớn tiếng: "Phiên Phiên, có người tìm chị! Là một chú!"
Phòng ở cách âm không được tốt lắm, Lôi Vũ Hạo có thể nghe thấy âm thanh cô đi dép lê chạy chậm tới mở cửa. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không khỏi nín thở, ngón tay cũng bắt đầu hơi hơi phát run lên.
Giây tiếp theo, cửa mở ra.
Triệu Phiên Phiên mặc quần áo ở nhà, tóc cũng tùy ý búi lên. Lúc này trong tay cô cầm một bình sữa, ngay lúc va chạm với ánh mắt của Lôi Vũ Hạo, cô ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mắt.
***
Phương Cảnh Châu bị Triệu Phiên Phiên dỗ lên lầu về nhà. Tuy bé chỉ là một đứa trẻ nhưng bé cũng cảm thấy không khí xấu hổ xung quanh Triệu Phiên Phiên và chú đẹp trai kia. Lúc này bé cũng suy đoán liệu đó có phải ba của Thần bảo bối không nhỉ?
Bé lập tức gọi điện thoại cho La Bối, giọng nói không che giấu được sự hưng phấn: "Bối Bối, vừa rồi có một chú tới tìm Phiên Phiên, vừa lúc em thấy được! Phiên Phiên bảo em lên lầu! Bối Bối, em cảm thấy đó là ba của Thần bảo bối!"
La Bối sửng sốt, dựa theo cốt truyện, đúng là đến lúc Lôi Vũ Hạo xuất hiện nhưng hình như không phải trong hoàn cảnh này?
Ở trong tiểu thuyết, là Triệu Phiên Phiên chủ động tới tìm Lôi Vũ Hạo bởi vì Thần bảo bối mắc một loại bệnh cần đến Lôi Vũ Hạo. Bởi vì thế La Bối luôn chú ý đến sức khỏe của Thần bảo bối nhưng lúc này bé vẫn rất khỏe mạnh cũng không sinh bệnh, tại sao Lôi Vũ Hạo lại xuất hiện? Có phải do một chi tiết nào đó bị sai lệch nhưng như vậy cũng tốt. Cô là mẹ nuôi của bé nên tất nhiên hy vọng bé vẫn luôn khỏe mạnh, vĩnh viễn không sinh bệnh.
La Bối không dám chậm trễ, cô phải về nhà xem. Chu Kiến Quốc nghe nói ba ruột Thần bảo bối xuất hiện cũng buông xuống công việc trong tay để đi về xem sao. Nếu người này có ý đồ xấu thì ít ra anh là một người đàn ông có thể còn giúp được Triệu Phiên Phiên.
Hai người vội vội vàng vàng trở về, mới vừa dừng xe thì gặp Lôi Vũ Hạo đang đi xuống lầu.
La Bối không biết nên nói gì với hắn, rốt cuộc bọn họ là người xa lạ. Lôi Vũ Hạo cũng vẫn duy trì bộ dáng lạnh nhạt.
Lôi Vũ Hạo nhìn La Bối, hắn đã điều tra tất cả sinh hoạt thời gian qua của Phiên Phiên. Hắn cũng thừa nhận nếu không có cô gái này thì cuộc sống của Phiên Phiên sẽ khổ hơn rất nhiều, nghĩ đến đây, Lôi Vũ Hạo gật đầu chào La Bối, lễ phép mà nói: "Cô La, cảm ơn cô đã chăm sóc mẹ con Phiên Phiên."
La Bối nghĩ lúc này cô hẳn là không biết Lôi Vũ Hạo là ai nên tốt nhất không nên nói chuyện chỉ cần biểu hiện bộ dạng không hiểu gì là được.
Trước khi Lôi Vũ Hạo rời đi lại liếc mắt nhìn Chu Kiến Quốc một cái. Lúc trở lại trên xe, càng nghĩ càng cảm thấy người này rất quen mắt nhưng lại không nhớ nổi đã gặp anh ở đâu.
Hắn suy nghĩ rồi quyết định để trợ lý điều tra vì dù sao đây cũng là người quen của Phiên Phiên. Nếu hắn cảm thấy có gì lạ thì nhất định phải điều tra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT