Lúc Chu Kiến Quốc đi vào vừa lúc nghe thấy ông Chu nói. Vốn dĩ anh định giải thích cho bản thân nhưng lại kịp thời nghĩ, thêm một người nói anh là cẩu độc thân thì đối với anh lại càng tốt. Tuy lúc này có nhiều người nói anh độc thân cũng chả giải quyết được gì..
La Bối là bạn tốt của Chu Kiến Quốc. Cô nghe ông Chu nói tuy rất muốn cười nhưng vẫn phải nói: "Anh ấy đẹp trai thế, sao ông lại nghĩ anh ấy vẫn độc thân ạ?"
Theo La Bối thấy thì Chu Kiến Quốc là một người đàn ông ưu tú, đã đẹp trai còn có năng lực. Tính cách cũng tốt, tuổi của anh chắc cũng tầm tuổi như trong chứng minh thư khoảng 27-28 tuổi. Một người đàn ông 27-28 tuổi có điều kiện tốt như vậy mà nói chưa có mối tình nào vắt vai thì ai tin.
Ông Chu lại nghiêm túc lắc đầu: "Ông không thấy vậy, đẹp trai để làm gì, có thể ăn được sao? Hơn nữa, ông cũng không cảm thấy nó đẹp trai, ưu điểm lớn nhất của một người đàn ông là đẹp trai á? Nói ra ngoài sẽ làm người ta cười cho thối mũi, đây cũng không phải lời khen gì."
La Bối cũng không biết phản bác lại ông như thế nào.
Xã hội ngày nay đúng là đẹp trai có thể kiếm tiền...... Là do Chu Kiến Quốc không thích chứ với diện mạo, dáng người và khí chất này của anh thì chỉ cần có người nguyện ý pr cho anh thì chắc chắn anh sẽ nổi như cồn ngay.
"Tên này, tính cách chẳng ra gì, tính tình lại thối, tự kiêu ích kỉ, coi mình là trung tâm, chưa bao giờ nghe ý kiến của người khác." Ông Chu càng nói càng hăng: "Không có ai có thể chịu đựng được người như vậy, nói dễ nghe một chút là có chủ kiến, nói khó nghe thì chính là khinh thường người lớn!"
La Bối im lặng, người mà ông Chu nói thật sự là Chu Kiến Quốc sao? Tại sao cô không thấy vậy.
"Cho nên cháu nói nó có bạn gái, ông là người thứ nhất không tin." Ông Chu nhìn La Bối, sắc mặt ôn hòa hơn: "Nó gặp được cháu là do người nhà nó làm việc thiện tích đức chứ chả có quan hệ gì với nó hết."
Tuy được khen nhưng La Bối vẫn cảm thấy kì lạ nhưng cô không biết kì lạ chỗ nào.
Lúc này Chu Kiến Quốc không thể nhịn được nữa, anh nói với ông Chu: "Ông cố ý bỏ qua một người sống sờ sờ ở bên cạnh đây ạ? Với lại, cháu với ông cũng không thân lắm thì phải, ông nói như vậy về cháu thực sự là không tôn trọng cháu!"
"Tôi không nhìn thấy." Ông Chu giống như giật mình, kỹ thuật diễn này đúng là làm cay đôi mắt: "Thì ra cậu đứng ở đây, tôi tuổi lớn nên thị lực kém."
Chu Kiến Quốc: "......"
"Còn không tôn trọng?" Ông Chu cười mỉm: "Cậu thực sự muốn nói chuyện về đề tài này với tôi à?"
La Bối nhanh chóng hoà giải: "Ông ơi, hôm nay ông vẫn tới rửa xe ạ?" Rồi cô quay sang nói với Chu Kiến Quốc: "Anh đi rửa xe đi, để tôi tiếp ông Chu được rồi."
Chu Kiến Quốc hừ một tiếng, nếu không phải ông ta nạp 5000 tệ thì chả ai tình nguyện ngồi nghe ông ấy lải nhải cả ngày. Cũng đâu phải ông nội của anh.
Anh không tình nguyện đi ra, ngoan ngoãn đi rửa xe.
Ông Chu quay đầu nhìn về phía La Bối, vẻ mặt vui mừng: "May mắn nó còn nghe lời cháu, nếu không với tính cách như vậy thì ông đoán nó có mà độc thân suốt đời. Nhưng đây cũng không phải chuyện xấu, nếu ai mà kết hôn với nó mới nhận ra cái tính cách thối tha này thì khổ cả đời."
"Thật ra con người của Tiểu Chu khá tốt." La Bối đổ nước cho ông Chu: "Đợt trước bà nội cháu té ngã gãy xương phải nằm viện, may mà có anh ấy, mỗi ngày qua bệnh viện chăm sóc bà nội hộ cháu nếu không thì cháu cũng không biết làm sao."
Vẻ mặt ông Chu có chút phức tạp.
Tên nhóc này lại hiếu thuận với người lớn nhà người khác.
"Khách thuê nhà cháu lúc trước có một người ngược đãi trẻ con cũng nhờ có anh ấy hỗ trợ mới giải quyết được. Hàng xóm xung quanh có người nào cần giúp đỡ, anh ấy cũng sẵn lòng."
"Gội đầu, gọt táo cho bà nội cháu còn nấu canh, dù sao đặc biệt tận tâm, mọi người trong phòng bệnh đều khen anh ấy, anh ấy rất thật thà, nhiệt tình lại nhanh nhẹn còn tốt tính nữa."
"...... Haizzz." Ông Chu thở dài thật sâu một hơi, vẻ mặt vô cùng phiền muộn.
La Bối vừa thấy không thích hợp, vội vàng hỏi: "Có phải ông thấy không thoải mái ở đâu không?"
Ông Chu gật đầu, chỉ ngực mình: "Trong lòng ông thấy không thoải mái."
Không đợi La Bối tiếp tục hỏi thì ông đã ngồi xuống ghê tự vuốt ngực.
La Bối thấy ông không muốn nhiều lời nên thức thời không hỏi lại.
Tuy không biết vì sao ông Chu lại yêu cầu cao với Chu Kiến Quốc như vậy, khi nói chuyện cũng chưa bao giờ khách khí, có đôi khi cô cũng cảm thấy kì lạ nhưng cô có cảm giác thực ra ông lão rất quý Chu Kiến Quốc. Thời nay có ai là không bận rộn đặc biệt là người như ông Chu, mỗi giây mỗi phút của ông đều là tiền. Vậy mà cứ cách mấy ngày tới một lần còn nói nhiều với Chu Kiến Quốc như vậy, nếu không thích thậm chí chán ghét thì ai rảnh lãng phí miệng lưỡi nói anh chứ?
Càng lạ hơn là Chu Kiến Quốc. Bản chất của anh không phải một người ôn hòa, tính cách trong xương cũng rất kiêu ngạo. Tuy mỗi lần anh đều nói ông Chu rất phiền phức nhưng mỗi lần ông Chu giáo huấn anh cũng không thực sự tức giận. Mặc dù anh nói là do 5000 tệ nhưng La Bối biết không phải như vậy.
Hai người kia...... Hình như đều rất quý đối phương.
Sau khi ông Chu ngồi trên gế một lúc thì đứng dậy đi ra ngoài muốn xem Chu Kiến Quốc rửa xe. Ông nói với La Bối bây giờ hoạt động giải trí yêu thích nhất của ông là xem Chu Kiến Quốc rửa xe, câu cá, uống trà đều phải xếp hạng phía sau.
Không ngoài ý muốn, hai người lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ.
Nội dung cũng giống như mọi lần. Mỗi lần ông Chu đến đây lại sẽ trình diễn một lần.
"Mỗi rãnh hở của lốp xe cũng phải rửa sạch, tôi bỏ ra 25 tệ cũng không phải để cậu rửa qua loa."
"Có lần nào cháu không rửa sạch xe cho ông chưa? Mỗi lần rửa xe cho ông, cháu phải tăng thêm 10 phút!"
"Vậy thì do cậu làm chậm."
"Ông thêm tiền đi."
"Cậu cứ tăng tiền đi, ngày mai tôi sẽ đi Cục quản lí giá cả để khiếu nại. Xe người khác cậu thu 25 tệ, xe của tôi thì cậu thu thêm. Nhà tôi có cả đoàn luật sự, tôi chơi với cậu đến cùng."
"Cháu rửa xe, ông có thể đứng ra xa hơn không?"
"Không thể, tôi tới đây tiêu tiền, tôi thích đứng chỗ nào thì đứng đấy.".
ngôn tình hài"Cháu có thể xin ông một chuyện không? Sau khi dùng hết 5000 này, ông đừng tới tiệm của cháu nữa. Cháu sẽ giới thiệu cho ông một chỗ tốt hơn đảm bảo tốt hơn ở đây."
"Cảm ơn cậu nhắc nhở, vậy tôi sẽ tiếp tục nạp tiền."
"......"
***
"Ông chủ, đi công ty hay về nhà cũ ạ?"
Sau khi rửa xong xe, tài xế ngồi trên ghế điều khiển, cung kính hỏi.
"Về nhà cũ, ngoài ra có chuyện này, cậu phải xử lí tốt trước 12 giờ ngày mai." Lúc này, ông lão không còn ôn hòa như lúc nói chuyện với La Bối hay ngang ngược vô lí như lúc nói chuyện với Chu Kiến Quốc mà trở nên nghiêm túc: "Điều tra rõ xem người lúc nãy gây náo loạn trong tiệm là ai, mục đích của cô ta là gì."
"Vâng."
"Bất kể cô ta có mục đích gì, tôi đều không muốn thấy cô ta xuất hiện trong cuộc sống của họ. Cậu nghĩ cách xử lí đi."
"Vâng." Tài xế cũng coi như là người đi theo ông lão trong thời gian dài. Ông có chuyện băn khoăn rất lâu nhưng vẫn luôn chưa hỏi, hôm nay lấy hết can đảm, thật cẩn thận hỏi: "Vì sao ngài không......"
Tài xế chưa nói xong nhưng ông lão đã biết muốn hỏi gì.
Có thể là mắng tên nhóc kia một trận, nhìn bộ dáng nó giận mà không dám nói làm tâm trạng của ông tốt hơn. Lúc này ông cũng thoải mái nói: "Tiểu Hoàng, một người không có thân phận, không có bối cảnh, không có bằng cấp, không có tiền, cậu cảm thấy hắn có thể làm được đến trình độ nào?"
Tài xế tiểu Hoàng ngẩn người, xem như đã rõ dụng ý của ông chủ.
"Tên nhóc kia làm cũng tạm được, nếu thời gian dài như vậy mà vẫn còn đi khuân vác ở công trường thì tôi phải xem xét lại việc đem gia tộc giao cho nó."
Khi ông lão nói lời này tuy cực lực che giấu nhưng tài xế vẫn nhìn ra ông lão vô cùng kiêu ngạo khi nói đến cháu trai mình.
Đúng là nếu một người không có thân phận, không có bối cảnh, không có bằng cấp, không có tiền, không có quan hệ có thể trong khoảng thời gian ngắn mở được cửa hàng bảo dưỡng oto và kinh doanh những thứ khác nữa.Việc làm ăn cũng phát triển rất tốt, đây không phải việc người bình thường làm được.
Có bao nhiêu con nhà giàu mà không dựa vào nâng đỡ của gia tộc có thể hoàn toàn dựa vào chính mình từ hai bàn tay trắng tạo lên kì tích chứ?
Lại có mấy người từ nhỏ sống trong nhung lụa còn có thể từ tầng dưới chót từng bước một phấn đấu đi lên? Cho dù người chỉ làm tài xế như ông, đi theo ông chủ lâu như vậy nhưng ông cũng không chắc có thể chịu khổ đi công trường làm khuân vác cũng không chịu nổi nếu hai bàn tay trắng.
Chỉ có trải qua rèn luyện như vậy, về sau dù công ty và gia tộc rơi vào khốn cảnh như thế nào thì anh cũng có thể dựa vào bản thân để bắt đầu lại.
"Phó tổng giám đốc thật sự rất lợi hại."
Khóe miệng ông lão cong cong: "Cũng tạm."
***
Thôn Thành Trung ngày nào cũng rất náo nhiệt.
Nhóm các cô các dì không có việc gì tụ tập nói chuyện phiếm, nhóm các bác các chú thì chơi cờ dưới tàng cây.
Nơi này náo nhiệt lại bình dân, nhà sát nhà đặc biệt là vào mùa hè, thời tiết oi bức không thể so được với những khu chung cư được xanh hóa cũng không được sạch sẽ, gọn gàng bằng nhưng người ở nơi đây đều cố gắng gìn giữ vùng đất này.
Một chiếc Bentley ngừng trước một tòa nhà, hấp dẫn sự chú ý của bác gái quầy bán quà vặt đối diện. Tuy bà không biết nhãn hiệu xe gì nhưng ít ra bà có ánh mắt biết chiếc xe này tuyệt đối không rẻ.
Đây là xe nhà ai?
Tài xế mặc quần áo chỉnh tề đi ra cung kính vòng đến một bên, mở cửa xe, thấp giọng nói: "Tổng giám đốc Lôi, tới rồi."
Lôi Vũ Hạo từ trong xe bước xuống, giơ tay cài lại cúc áo tây trang, nhíu mày nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh.
P/s: Nghe 2 ông cháu cãi nhau mà buồn cười quá.
Baba của Thần bảo đến tìm rồi.
Vì cuối tuần mình bận nên chắc tuần sau mình mới có thời gian dịch tiếp nha.