Edit: Nhím

Beta: Yam

Dụ Dao vẫn còn ở phim trường, tối nay là cảnh đóng máy của cô, đến lượt cô quay phim rồi. Nhưng xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, những tin tức khiến người ta nghẹn họng trân trối kia đang xuất hiện trên các trang nhất, ai cũng không đành lòng lên tiếng gọi cô trong tình huống này. 

Dụ Dao chủ động đứng dậy khỏi ghế, cởi khăn choàng ra, xoa xoa cánh tay lạnh lẽo, chuẩn bị đi quay cho xong. 

Tống Lam mới khôi phục tinh thần sau lời nói của Dụ Dao, cô ấy không ngờ tới những người khác đều phẫn nộ, nhưng người trong cuộc lại không nghi ngờ Dung Dã một chút nào, ngay cả một chút dao động cũng không có sao? Làm sao có thể?

Cô ấy không khỏi đuổi theo hai bước: “Dụ Dao, cô tin Dung Dã như vậy sao? Bây giờ bằng chứng đã rõ như ban ngày thế rồi!”

Dụ Dao dừng bước, trong đôi mắt hạnh nhân tràn đầy những gợn sóng, quay đầu hỏi ngược lại cô ấy:”Trước buổi tối hôm nay, trong mắt toàn bộ cộng đồng mạng, chuyện bố em sợ tội tự sát, không phải cũng có chứng cứ rõ như ban ngày sao?”

Tống Lam ngẩn ra, nhất thời câm nín.

“Em quen Dung Dã, không phải qua tin tức thời sự hay là qua miệng lưỡi của những người khác. Em tự mình cảm nhận qua một khoảng thời gian lâu như vậy, em có mắt, có trái tim, cũng có sự phán đoán tối thiểu giữa những người yêu nhau, thế là đủ rồi.”

Dụ Dao nhẹ giọng nói: “Nếu Dung Dã là thủ phạm gây tội, cho dù lúc anh ấy là Nặc Nặc không còn ký ức, nhưng một khi anh ấy khôi phục lại, nhớ ra mình là ai thì sẽ không thể nào đến gần em thêm chút nào nữa. Anh ấy hiểu rõ hơn bất cứ ai, tính mạng của bố mẹ, là mối thù mà em mãi mãi không thể vượt qua được.”

Hàng mi của cô run rẩy: “Nếu thực sự là anh ấy, với cái tác phong cực đoan của mình, có lẽ anh ấy thà tình nguyện tự sát chứ không làm em tổn thương thêm lần thứ hai. Nếu anh ấy muốn chuộc tội với em, anh ấy sẽ không sử dụng vật chất và tình cảm để bù đắp, mà anh ấy sẽ lấy tính mạng của mình ra để chuộc tội.”

“Dù bên ngoài có náo loạn thế nào đi chăng nữa, thì với em, sự thật thực sự rất rõ ràng…”

“Dung Dã không những không như vậy, anh ấy còn đang gánh chịu gánh nặng này thay cho em, mà em không hề hay biết, anh ấy càng không làm bất kỳ điều trái pháp luật.” Giọng điệu Dụ Dao thong thả mà kiên định: “Cho nên dù khó khăn đến đâu, anh ấy cũng dám tìm tới em hết lần này đến lần khác, dám bảo em đợi anh ấy, cầu xin em yêu anh ấy, cũng bởi vì anh ấy là người không thẹn với lương tâm.”

Mà cũng không đúng. 

Có thể là anh có hổ thẹn.

Anh ôm hết tất cả trách nhiệm về mình, cảm thấy mình đã không bảo vệ được bố mẹ cô cho thật tốt. 

Tống Lam vẫn không thể tin được, dưới sự đả kích đột ngột như vậy, Dụ Dao còn có thể duy trì tư duy bình tĩnh và sự tín nhiệm như vậy. Nếu đổi thành những người khác, không chừng đã sụp đổ đến mức lạc mất phương hướng. 

Cô ấy không thể nhịn được mà hỏi đến tận cùng: “Nhưng nhỡ đâu thì sao? Cô cũng dựa vào cảm giác mà suy đoán, không thể hoàn toàn đảm bảo rằng mình đúng. Ngộ nhỡ Dung Dã chính là một kẻ tội ác tày trời thì sao?”

Dụ Dao cong môi, cuối cùng nơi khóe mắt lộ ra một mảng đỏ mờ mịt: “Lần trước ở trong câu lạc bộ, những sự tấn công dành cho em lúc ấy cũng chẳng khác gì bây giờ, em tin anh ấy và rồi thắng cược.”

“Lần này cũng vậy, có lẽ bản chất của em là một con bạc.” Cô đứng dưới ánh đèn của phim trường và ánh trăng, mặt mày sảng khoái: “Em vẫn sẵn sàng đặt cược bản thân mình vào trận này, em vẫn tin rằng anh ấy sẽ không để em thua.”

Bầu không khí ở phim trường vừa nghiêm túc vừa đau buồn, Dụ Dao không nói nhiều lời, cô tận lực dùng trạng thái tốt nhất để quay nốt cảnh quay cuối cùng của mình. Khi đạo diễn vừa vỗ tay hô một tiếng “Cắt” thì đám truyền thông và paparazzi từ bên ngoài xông vào, có vẻ như đang chuẩn bị bao vây cô lại.

Dụ Dao nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, đi về phía phòng trang điểm dưới sự che chở của Tống Lam và trợ lý, tâm trí không nhàn rỗi mà liên tục nghĩ đến tình trạng hiện tại của Dung Dã.

Những tin tức giật gân trên internet làm người ta kinh sợ, càng giống như một sản phẩm trong ván cờ của nhà họ Dung. Có thể sử dụng Weibo official đăng bài thì nhất định là có bút tích của Dung Thiệu Lương.

Dung Thiệu Lương muốn lợi dụng chuyện của bố mẹ cô để khiến cô thất thố, dùng nó để kiểm soát Dung Dã. Rõ ràng là ông ta không đạt được mục đích, vậy nên lập tức thay đổi con đường khác. Lợi dụng độ hot của hai ngày trước làm bước đệm rồi bất ngờ tuyên bố với bên ngoài rằng Dung Dã mới là kẻ sát nhân thật sự, trực tiếp đẩy anh đến đầu sóng ngọn gió, để mặt trái của dư luận trở nên lớn nhất có thể. 

Còn công khai bằng chứng phạm tội ra bên ngoài, chứng tỏ rằng những thứ này không phải lừa người, thực sự có tồn tại. Vậy thì bước tiếp theo là gì? 

Dung Thiệu Lương không ngại làm tổn hại toàn bộ hình ảnh và độ tín nhiệm của tập đoàn, nhất định phải làm việc này, là muốn cùng lúc phá hủy Dung Dã cùng với những thứ đáng kinh tởm kia à?!

Trong quá khứ, rất nhiều vụ án Dụ Dao tò mò nghe được từ chỗ Dụ Thanh Đàn đều trở về trong tâm trí của cô. Cách vừa có thể giải quyết cuộc đấu tranh gia tộc, lại có thể xóa bỏ những hành vi phạm tội, chính 

là để người có sự uy hiếp đó phải chịu tội oan chí mạng rồi chết đi.

Chỉ cần người đó không còn nữa thì mọi thứ đều có thể bị chôn vùi.

Dụ Dao không ngăn được cái rét run trong xương cốt, cắn chặt răng, cố gắng hết sức để nuốt sự đau khổ và cay đắng đang dâng lên. 

Nếu cô đặt cược đúng, thì những vụ bê bối của nhà họ Dung đều là sự thật. Nhưng mà người làm ra chuyện đó không phải là Dung Dã, mà là Dung Thiệu Lương muốn anh gánh chuyện này, ngậm miệng mãi mãi. 

Đi đến bước này, có phải bây giờ Dung Dã đang gặp nguy hiểm đúng không. 

Dụ Dao đứng ở trong phòng trang điểm, tay chống lên mép bàn, liên tục hít thở sâu, tự ra lệnh cho chính mình không được gây rối. Dung Dã đã chờ đợi cô nhiều năm như thế mà không nói một lời, như vậy thì tại sao cô không thể bình tĩnh kiên trì, tiếp tục chờ anh thêm vài giờ hay vài ngày?!

Nhưng tính mạng của Dung Dã lại đang treo trên lưỡi dao vô hình, trái tim của Dụ Dao bị thắt chặt bằng một mớ dây mây đầy gai nhọn, sắp không thể tiếp tục hô hấp được nữa.

Cánh cửa phía sau cô bỗng vang lên.

Bỗng nhiên Dụ Dao quay đầu lại, thấp giọng hỏi: “… Ai đó?”

Nếu đó là đám người Tống Lam, hay là các đồng nghiệp của đoàn làm phim thì mọi người sẽ chủ động nói tên khi gõ cửa luôn, ít nhất cũng sẽ nói gì đó để cô biết là ai, nhưng bây giờ thì không đúng lắm.

Không trả lời cũng không được, cánh cửa cũng không khóa, nếu đối phương muốn xông vào thì cô cũng chẳng còn cách nào. 

Người bên ngoài cửa nhanh chóng lên tiếng, nhỏ giọng nói: “ Dụ tiểu thư, nhị thiếu sai tôi đến tìm cô!”

Dụ Dao giật nảy mình, chưa kịp nói lời nào thì người đàn ông ở bên ngoài đã vặn cửa bước vào, vẻ mặt cấp bách, trên trán lấm tấm mồ hôi: “Nhị thiếu sai tôi tới đây để đón cô đi, cô ở bên này nguy hiểm. Anh ấy nói, về chân tướng của bố mẹ cô, anh ấy sẽ trực tiếp đối mặt giải thích với cô!”

Dường như sợ rằng Dụ Dao không tin, người đàn ông còn lấy ra thứ gì đó, mở ra cho cô xem: “Anh ấy bảo tôi đưa cô xem cái này thì cô có thể yên tâm.”

Là một chiếc vòng tay.

Móc hình con chó thủ công bằng gốm với dây đỏ buộc hai bên.

Là tự tay cô làm cho Nặc Nặc.

Trái tim Dụ Dao bị ép mạnh, cô theo phản xạ định cầm lấy nó, bước chân đã theo bản năng mà bước ra bên ngoài. Nhưng người đàn ông đã lùi lại và thu tay về, nhanh chóng nói: “Chúng ta hãy ra ngoài trước, lên xe rồi thì cô từ từ xem, kẻo muộn lại không kịp mất!”

Có đến năm, sáu người đàn ông cao lớn ngang nhau đứng ngoài cửa, đều đang nhìn Dụ Dao chằm chằm.

Dụ Dao đột nhiên dừng lại, bước lùi về phía sau, ánh mắt nóng rực trong phút chốc trở nên lạnh lùng.

Chiếc móc khóa được làm vô cùng giống, nhưng vừa rồi khi người đàn ông giật về thì cô đã nhìn thấy mặt sau, không hề có tên của Nặc Nặc mà cô đã khắc lên be bé. Chắc là họ đã đào ra một bức ảnh trước đây đã từng bị lộ ra của Nặc Nặc, có một bức ảnh anh đeo vòng tay, rồi lại tìm đến cùng một cửa hàng gốm phục chế lại.

Tất cả đều là giả, vòng đeo tay là giả, người cũng là giả!

Người như Dung Dã sẽ không đánh lạc hướng mọi người xung quanh mà đưa cô đi một mình!

Dụ Dao lùi về sau, lập tức lấy di động để gọi điện thoại. Ánh mắt của người đàn ông đã thay đổi, đưa tay ra cướp lấy, một đám người bên ngoài cũng xông đến như hổ rình mồi.

Là Dung Thiệu Lương! Muốn đưa cô đi để uy hiếp Dung Dã đúng không!

Vậy thì chứng minh được trước mắt Dung Dã không có gì nguy hiểm, anh vẫn còn sống tốt! Thậm chí là phản công dữ dội, mới có thể ép cho Dung Thiệu Lương phải làm như vậy!

Dụ Dao cầm lấy bình nước trên bàn rồi ném vào mặt người đàn ông, nhân cơ hội chạy ra ngoài, lại bị một hàng người với khuôn mặt dữ tợn như chó săn ngăn cản lại, vừa tiến lên đã vặn lấy cánh tay của cô. 

Khi cô không còn đường nào để chạy thì từ bên ngoài đã được dọn dẹp sạch sẽ, bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập vang lên trong hành lang trống vắng. 

Vài giây sau, cánh cửa phòng trang điểm đang khép hờ bỗng bị một cây gậy quật vào thật mạnh làm cho mở ra, đập “Rầm” vào bức tường. Trình Hoài Sâm dẫn theo mười mấy người hùng hồn đứng ở cửa, trừng mắt lạnh lùng nhìn vào cảnh tượng trong phòng, thấp giọng nói: “Cho dù nhà họ Trình của chúng tôi có nhỏ bé đến đâu, cũng không đến mức để cho con cháu mình bị ngược đãi như vậy!”

Dụ Dao ngạc nhiên khi thấy ông, nhất thời quên mất phải hành động.

Cây gậy của Trình Hoài Sâm đập mạnh trên mặt đất với một tiếng “Cốp”, những người đứng sau chờ lệnh nhanh chóng bước lên phía trước vây quanh ông. Họ được đào tạo bài bản, khống chế những thứ chó má thô bạo trong phòng trang điểm, trực tiếp lôi ra ngoài.

Trình Hoài Sâm cười lạnh: “Không biết bây giờ là thời đại nào rồi sà? Cho rằng không có vương pháp phải không? Tất cả cút đến cục cảnh sát ngoan ngoãn ngồi trong tù cho tôi. Tôi thấy ông chủ của các anh cũng sẽ không thoi thóp thêm được mấy ngày nữa đâu.”

Trong vòng vài phút mà hiện trường đã được kiểm soát, một nửa số người rời đi, nửa còn lại vẫn đứng lại giữ ở đó, cổ họng Dụ Dao di chuyển vài lần, mím chặt môi.

Giọng điệu của Trình Hoài Sâm không tốt: “Không cần biết chuyện lớn đến mức nào, không gọi một cuộc gọi điện về nhà, đúng không? Ông chỉ ép con kết hôn, nhưng mà không phải ép con tìm chết!”

Ngập ngừng một chút, dường như ông không muốn mang ơn, cũng không điều chỉnh tốt biểu cảm của chính mình, nhăn nhó: “Là Dung Dã đã thông báo cho ông đến, nhưng may là vẫn kịp. Con quay phim xong rồi đúng không, đừng đi đâu nữa, đi về với ông! Ông không tin, cả đời ông đã lăn lộn bên ngoài, mà lại không thể bảo vệ nổi cháu ngoại của mình.”

Cảm xúc mãnh liệt của Dụ Dao nhanh chóng thay đổi, kẽ răng truyền ra một âm thanh yếu ớt rất nhỏ. Cô lập tức chịu đựng, nắm chặt hai tay hỏi: “Là Dung Dã?”

“Là Dung Dã.” Trình Hoài Sâm liếc nhìn cô một cái: “Nhưng nếu cậu ta thực sự làm những điều đó thì chờ chuẩn bị ăn đạn đi, nằm mơ cũng đừng nghĩ đến có quan hệ với con!”

Dụ Dao quay người, nhanh chóng lau hai mắt, đôi môi bất giác nhếch lên, rồi lại cắn chặt một cách run rẩy.

Dung Dã không sao, anh còn sống! Anh có thể làm những điều này, tức là đang báo cho cô yên tâm! Lại liên hệ với Trình Hoài Sâm, việc này cũng cho thấy anh vẫn luôn là người trong sạch, không hề sợ hãi.

Trình Hoài Sâm không để cho Dụ Dao phải lộ diện nữa, sau khi giải quyết hậu sự ở đoàn làm phim xong xuôi, lo rằng trên đường phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn nên đã dứt khoát tìm một căn nhà gần đó rồi thay khóa ngay trong đêm. Sau đó, ông cụ ngồi lù lù bất động trong phòng khách, liếc nhìn Dụ Dao: “Vào căn phòng không có cửa sổ kia ngủ đi, ông canh giữ ở ngoài này, xem xem ai còn dám đến.” 

“Mẹ nó chứ.” Ông không thể giữ cái sự uy nghiêm cao cao tại thượng lúc trước được nữa, thấp giọng hùng hùng hổ hổ: “Chẳng trách không muốn gả vào hào môn, thế gia vọng tộc đều có nhiều chuyện rắc rối như vậy. Xích mích nội bộ trong gia tộc, cứ muốn lôi một người phụ nữ vào làm con bài mặc cả là thế nào. Cái thằng già Dung Thiệu Lương sẽ không được chết một cách tử tế.”

Dụ Dao nằm trong phòng ngủ tăm tối, một đêm không ngủ, sáng sớm còn ôm chặt điện thoại di động, giống như nắm chặt như vậy mới có thể giúp cô hít thở. Ánh mặt trời vừa hửng sáng, điện thoại di động của cô không hề báo trước mà réo lên, một tin nhắn hiện ra.

Tin nhắn gửi đến từ một số lạ, nội dung trống.

Nhưng khoảnh khắc mà Dụ Dao nhìn thấy tin nhắn đó, nước mắt vốn đã giấu ở một nơi rất sâu bỗng nhiên trào ra. 

Cô nhớ đến hồi Nặc Nặc mới vừa học cách sử dụng điện thoại di động, còn không biết nhiều về những chức năng đó, tin nhắn đầu tiên gửi đến cho cô chính là một tin nhắn trống mà không có bất kỳ câu chữ hay ký hiệu nào cả.

Lúc đó cô có hỏi: “Tại sao lại gửi cái này?”

Nặc Nặc cười đến mức không thấy mặt trời, ngoan ngoãn nhìn cô, trong con ngươi lưu ly đều là hình bóng của cô: “Cái này không phải là trống, là do sự nhớ nhung của cún con đầy quá, cái màn hình nhỏ này không thể chứa hết được.”

Dụ Dao không trả lời, cũng chẳng gọi điện lại. Giọng nói của cô rất nhỏ, hỏi chính cái màn hình đen ngúm của điện thoại: “Anh đã trốn thoát rồi đúng không?”

Cô chống người dậy trong bóng tối, nhìn khắp xung quanh, không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa chính duy nhất. Trình Hoài Sâm mang theo nhiều người canh giữ, cũng báo cảnh sát từ trước, không ai có thể lợi dụng cô để đe dọa đến Dung Dã, mà bây giờ cô không kiềm chế được, muốn làm một điều gì đó.

Dụ Dao mở Weibo lên, chuyển đến phần nhập tin mới, viết từng chữ từng chữ cho đến khi được hai dòng, rồi nhấn đăng lên một cách kiên định. 

“Những người em yêu trong sạch nhất, bố mẹ em thế, anh cũng vậy.”

“Anh là ai, anh biết mà.”

Cô chơi trò Hải Hậu trong mấy tháng nay, tất cả các loại tin đồn đều xôn xao ồn ào, thế nhưng cô chưa từng đăng tin lên Weibo để thừa nhận hay đính chính, cho dù có nhiều người hỏi cô đi chăng nữa, cô cũng nói là đang chờ đợi tình yêu.

Tình yêu đã cắm rễ từ lâu, từ đầu đến cuối, đều là người ấy.

Cô không biết bản thân mình còn có thể làm điều gì khác, nhưng có một giọng nói trong trái tim không ngừng thúc giục.

Cô muốn rũ bỏ sự trói buộc khi mùa xuân còn chưa đến, khi màn đêm còn mịt mù, chủ động giơ tay với người ở phía xa kia. Để cho dù anh có đang ở trong xoáy nước, cũng có thể nhìn thấy một cành cây, một ngọn hải đăng bất tử, soi sáng một con đường về nhà cho anh. 

Nói với anh rằng anh không cô đơn một mình, anh còn có nơi để trở về.



Rạng sáng 4:30, tòa văn phòng lớn nhất của tập đoàn nhà họ Dung đèn đuốc sáng trưng, những xe cảnh sát ngang nhiên xếp hàng. Những ánh đèn màu đỏ nhấp nháy, cảnh sát tổ trọng án kéo dải băng cảnh báo, cầm súng thủ vệ, các đội truyền thông chen chúc ở bên ngoài, tất cả trừng đôi mắt đỏ ngầu chờ đợi diễn biến mới nhất của vụ án gây sốc này.

Trong cánh cửa xoay tròn bằng kính khổng lồ ở tầng một của tòa nhà, mơ hồ có mấy bóng người xuất hiện, bước ra ngoài cánh cửa. Vị cảnh sát áp giải một người nào đó đi phía trước, còn bị còng tay. Cảnh này vừa xuất hiện, lập tức nhuốm một màu xanh kích động, một tràng ánh đèn flash lóe lên. 

Khi thiên chi kiêu tử* rơi xuống địa ngục, loại tin tức như thế này sẽ luôn khiến adrenaline của con người tăng vọt. Chỉ cần hình ảnh Dung Dã bị áp giải được đăng lên mạng, thì đảm bảo sẽ tồn tại trên trang nhất trong vòng một tuần!

(*Con cưng của trời)

Đám truyền thông chen nhau xô lấn, ống kính kéo dài ra, đè ép và va chạm để xông về phía trước. Thế mà khi bóng dáng người kia đến gần, khoảnh khắc gương mặt xuất hiện, đám người ồn ào náo động đột nhiên ngừng lại, đứng dại ra trong màn đêm vắng lặng. 

Đâu phải Dung Dã chứ.

Người bị cảnh sát còng tay áp giải trước mặt, rõ ràng là anh trai của Dung Dã! Là một người cháu trai khác của nhà họ Dung. Khoảng thời gian trước khi Dung Dã chưa xuất hiện, chính anh ta là người to mồm quản lý nhà họ Dung, nở mày nở mặt biết bao chứ.

Người xuất hiện sau đó là bố của anh ta.

Lúc đó không ai bì nổi hai bố con này, là người thừa kế xứng đáng nhất của tập đoàn. Lúc này lại bị mấy người cảnh sát mặt không biểu cảm khống chế, trực tiếp nhét vào trong xe cảnh sát. 

Đến lúc này, đám truyền thông mới phản ứng lại, nhanh chóng ngắm ống kính lại một lần nữa, ngay giây tiếp theo lại đón một sự việc bất ngờ hơn nữa. 

Xe cứu thương gào thét đi vào từ lối chuyên biệt, bỗng nhiên dừng lại trước dải cảnh báo. Tiếp theo đó là hai sĩ quan cảnh sát đi ra từ cổng lớn, nâng một cái mặt bàn thay cho cái cáng. Ở trên đó là Dung Thiệu Lương với dáng vẻ tiều tụy, người mà cả đời đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, bây giờ không còn lấy chút khí thế nào, lồng ngực giống như bị gió xé nát, hai tay cũng bị còng lại, không thể tìm được chút tôn nghiêm nào nữa. 

Ngón tay chụp ảnh của đám truyền thông đã tê rần, điên cuồng cướp lấy những khung cảnh quan trọng. Có người vì quá kích động, cả gan chạy đến hỏi cảnh sát: “Dung Dã đâu? Không phải Dung Dã là phạm nhân à?!”

Người cảnh sát liếc xéo anh ta một cái, phá lệ mà nói thêm hai câu, giọng điệu trịnh trọng: “Đừng tự tiện nói những lời phỉ báng, Dung Dã đã hợp tác với phía cảnh sát từ lâu rồi. Lần này có thể phá được vụ án lớn, anh ấy là người có công đầu tiên.”  

Lời vừa dứt, phía sau tất cả các cảnh sát phá án và những kẻ tình nghi, có một người cuối cùng bước ra khỏi tòa nhà. 

Dáng rất cao, thon gầy, mạnh mẽ sắc bén, giống như một lưỡi kiếm.

Tốc độ của anh không hề vội vàng mà còn chậm rãi thư thả, quần tây vẫn ngay ngắn như cũ, áo sơ mi đắt tiền trên người, phát ra ánh hào quang. Vạt áo bị gió đêm thổi hất lên, dính vào ngực, eo và bụng, tạo ra một đường cong mảnh khảnh và sắc nét.  

Tuy nhiên, trên chiếc áo sơ mi vốn hoàn mỹ kia lại dính đầy những vết bẩn và vết máu, cổ tay áo của anh buộc chặt, cũng không che được một vết thương mới dài đến cổ tay. 

Thật dữ tợn đáng sợ, đông trên làn da trắng lạnh, khuôn mặt như một bức tranh vẽ, vừa ương bướng lại vừa quyến rũ.

Người vốn bị cho là có tội, phải bị còng tay mang đi trước mặt mọi người thì rõ ràng lại ung dung mà đứng ở đây. Ánh sáng cắt trên người anh, một nửa vẫn còn trong bóng tối, một nửa còn lại phản chiếu ánh ban mai từ từ sáng lên, khó mà phân được cái thiện và cái ác.

Người phóng viên đã hỏi cảnh sát kia hoàn toàn sững sờ, vô thức đưa micro về phía anh, buột miệng nói: “Sao lại thế? Vì sao?”

Vì sao không phải là anh bị bắt?

Lời nói vừa dứt, người phóng viên mới cảm thấy sợ hãi.

Con mẹ nó Dung Dã không bị sao cả! Cái này gọi là gì, có thể gọi là một pha đảo ngược kinh hoàng, toàn bộ nhà họ Dung đều bị anh tự tay tiêu diệt! Người đáng ra nên bị ăn đạn, vậy mà lại là người cầm súng ngắm vào đầu con cháu ba đời nhà họ Dung!

Một đại sát khí như vậy, anh ta hỏi như thế không phải tự đi tìm chết sao.

Nhưng Dung Dã nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói vô cùng dịu dàng.

“Bởi vì cô gái nhỏ đã nói với tôi, trong cuộc sống này, phải nỗ lực để trở thành một người tốt.”

“Cô ấy đặt cược tất cả mọi thứ lên người tôi, tôi chắc chắn không thể để cô ấy thua được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play