Dụ Dao cảm thấy lạnh, nằm trên giường cũng không nhịn được run lên bần bật. Phần da lộ ra bên ngoài không ngừng kêu gào khát vọng hơi ấm, mà người trước mặt cô đây lại nóng đến nỗi tưởng chừng có thể đốt cháy cả cô.
Cô không còn tỉnh táo nữa, tựa như rơi vào một khoảng không vô định dưới biển sâu, cô đơn không có ai để dựa vào, chỉ biết bản thân cực kỳ lưu luyến xúc cảm vừa rồi khi được Nặc Nặc cõng trên lưng. Cô không muốn buông anh ra, càng khao khát hơi ấm từ trên cơ thể anh.
Cô không thể dè dặt, cũng không thể giữ được vẻ lạnh lùng, vỏ bọc của cô đã bị xé rách đến rối tung rối mù, trở thành một con mèo nhỏ run rẩy chỉ muốn được anh ôm vào lòng.
Trước khi Nặc Nặc nghe thấy Dụ Dao nói “Ôm tôi”, thì căn bản đã không nỡ buông cô ra. Từ trước đến nay anh và Dao Dao chưa từng tiếp xúc thân mật như hôm nay.
Nếu không phải ngoài trời giá rét, sợ cô ốm, thì anh muốn cứ thế ôm cô về nhà, gãy chân cũng không được, chết lúc nửa đêm rạng sáng cũng chẳng sao. Anh chỉ muốn kéo dài thêm thời gian được quấn lấy Dao Dao.
Nhưng bây giờ…
Không khí trong phòng ngủ vừa nóng vừa dinh dính, cổ Nặc Nặc bị cô giữ lấy, tha thiết đến mức hận không thể lập tức xông lên trước hôn cô. Anh khó khăn chịu đựng, ngón tay nắm chặt lấy tấm ga trải giường, cố gắng nói: “Quần áo của em bẩn rồi.”
Không chỉ bẩn, quần áo của anh còn có vài mảnh thủy tinh vụn còn sót lại, sợ sẽ làm cô bị thương.
Giường của cô, sao anh có thể lên khi không sạch sẽ được.
Hốc mắt Nặc Nặc đỏ hoe tới mức tưởng như sắp chảy máu, giọng nói khàn khàn: “Em đi thay quần áo rồi quay lại ôm, Dao Dao đừng đổi ý nhé.”
Anh lui về phía sau, Dụ Dao vẫn không buông tay, bị kéo nửa ngồi dậy.
Ánh trăng treo ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt Nặc Nặc. Gương mặt anh vốn đã tuấn tú, khiến cho người ta hồn xiêu phách lạc. Cô lắc lắc đầu, gò má ửng hồng, khó hiểu hỏi: “Thay cái gì? Chỉ cần lột ra là được, cũng không phải chưa nhìn thấy.”
“Chủ nhân… Giúp anh vậy.”
Tinh thần Dụ Dao hoàn toàn bị cồn và kích thích thiêu đốt, chỉ một lòng muốn được sưởi ấm. Mà trong thế giới vừa trống rỗng vừa xa lạ này, cô cô đơn lạnh lẽo, chỉ có mình Nặc Nặc.
Cô bướng bỉnh đi tới muốn cởi cổ áo sơ mi của Nặc Nặc, anh ngẩn ra, hai tay run run giúp cô. Vài giây sau, khuy áo đã được cởi ra, để lộ ra nước da trắng nõn, sạch sẽ.
Quần dài cũng bẩn, thắt lưng cũng có vài mảnh thủy tinh vụn, đều bị Dụ Dao kéo xuống một cách thô lỗ. Đôi mắt cô ầng ậc nước, khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Nặc Nặc: “Không còn cớ nào đâu, mau ôm, không ôm tôi sẽ khóc đấy.”
Ánh sáng yếu ớt như tấm vải voan mỏng, mái tóc dài của cô rối tung, váy áo bay tán loạn, khuôn mặt xinh đẹp tựa như yêu nữ. Nặc Nặc gần như là ngã xuống, ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào cái cổ lạnh như băng của cô, nơi sâu nhất trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn nức nở.
Cô có lòng tốt giữ anh lại trong phòng, anh ôm cô thật chặt trong phòng ngủ, không quan tâm đến tất cả.
Không có Xoài tranh sủng, không có tiếng còi báo động của cảnh sát muốn đưa anh đi, không có ông ngoại cùng những thứ làm cô bị thương, chỉ có hai người anh và cô.
“Dao… Bọn họ nói chị không cần em nữa.” Nặc Nặc không khống chế được sức lực, tay ấn vào sống lưng chỗ eo của Dụ Dao, muốn ôm cô vào ngực mình: “Chị kết hôn, gả cho người khác, em không xứng, không xứng ở bên cạnh chị.”
Nỗi đau thấu tim lúc đó, trong khoảnh khắc ôm lấy cô lại dâng cao như nước lũ, nhấn chìm Nặc Nặc.
Anh vô thức cắn cắn vào cổ cô. Làn da nhẵn nhụi trong vòng tay anh trở nên ẩm ướt, mềm mại trong miệng anh. Anh bị mê mẩn loại cảm giác này, không nỡ dùng sức, sau khi cắn xong, anh quyến luyến cọ cọ, đè cô xuống gối.
Anh quá nóng, người Dụ Dao dần dần ấm lên, hô hấp trở nên dồn dập. Cô nắm lấy mái tóc ngắn của anh, nửa ép buộc nâng đầu anh lên.
Những giọt nước mắt lấp lánh của Nặc Nặc im lặng rơi trên mặt cô.
Dụ Dao lau nước mắt cho anh, giọng nói khàn tới mức không nghe rõ: “Cún ngoan, tôi không kết hôn, tôi muốn anh.”
Nặc Nặc không hiểu cảm xúc điên cuồng làm loạn trong ngực mình rốt cuộc là cảm xúc gì. Anh chỉ biết làm theo bản năng, cúi người hôn lên mí mắt Dụ Dao. Hôn một cái, lại nhìn cô, thấy cô không chống cự, lại tiếp tục hôn lên chóp mũi cô.
Nhưng vẫn chưa đủ, không chỉ là như thế này, anh còn muốn nhiều hơn. Khát vọng sốt sắng từ trong xương cốt như đang xé rách anh. Anh muốn làm chuyện quá giới hạn hơn cùng với Dụ Dao.
Dụ Dao bị anh đè lên, chất liệu vải của chiếc váy mỏng manh, vướng víu đến nỗi nhăn nhúm.
Những xúc cảm mát lạnh liên tiếp rơi xuống khuôn mặt cô giống như liều thuốc độc cho sự trầm luân. Lý trí của cô hoàn toàn sụp đổ, không khỏi duỗi tay bóp chặt lấy cằm Nặc Nặc, mê man hỏi anh: “Cuối cùng thì anh muốn hôn ở đâu, có phải học được thói xấu rồi không? Học ở đâu? Học trên TV, di động hay là học từ đôi tình nhân lần trước ở phòng bệnh…”
Nặc Nặc chống hai tay lên bên gối cô, ngón tay nắm chặt tấm chăn lụa như muốn xé rách nó. Dụ Dao không nhận ra trạng thái của mình, một lòng một dạ hỏi anh: “Anh muốn… Như vậy đúng không?”
Cô bóp chặt hàm dưới gầy gò của anh, kéo anh về phía trước mặt mình, mượn ánh trăng mà bình tĩnh nhìn anh trong hai giây, sau đó rướn lên, khẽ hôn vào môi anh.
Cảm giác vừa mềm mại vừa lạnh như băng này, ngay lập tức khiến cho giác quan con người như bùng nổ. Dụ Dao ngây ngốc, nhỏ giọng tố cáo: “Sao anh có thể học từ người khác chứ. Bé con, bất kể là thứ gì cũng phải do tôi dạy…”
Còn rất nhiều lời còn chưa kịp nói ra, người đang đóng băng bám trên người cô bỗng nhiên ập xuống, vừa khóc vừa thở hổn hển, ngây ngô lỗ mãng hôn lên môi cô.
Dụ Dao kêu “Ưm” một tiếng. Anh quá hung dữ, khiến cô hơi đau. Cô run run, không chế anh lại, nhìn chằm chằm vào đôi môi xinh đẹp của anh: “Nặc Nặc anh nặng quá, đau tôi.”
Nặc Nặc run rẩy nâng đầu cô lên khàn khàn van xin: “Dao, dạy em, dạy em làm như thế nào.”
Dụ Dao đỏ mặt sững sờ: “Tôi cũng không biết, nhưng mà có lẽ là…”
Cô thử hôn anh lần nữa một cách dịu dàng,
Nặc Nặc phát ra âm thanh nặng nề như chú sói con ở bên tai cô. Cô vô tri vô thức, bất giác tăng thêm chút lực như muốn chứng minh bản thân, không sợ chết nhéo nhéo gó mà anh: “Ngoan, mở môi ra.”
Dụ Dao hoàn toàn không ý thức được mình đang làm ra điều kinh hoàng hủy thiên diệt địa gì. Ham muốn hưởng thụ giây phút này lên đến cực độ, mút lấy cánh môi Nặc Nặc, tiếp đó, đầu lưỡi cô vươn ra, ướt át lướt qua anh.
Hơi thở bên tai chợt trở nên mãnh liệt. Vài giây sau, Dụ Dao đã không thể hít thở nổi, mái tóc dài rối bù, hai tay lộn xộn bị nắm chặt, cả người lăn trên gối, bị ép đến góc giường, bị môi lưỡi người bên trên xâm nhập. Thành kính yêu quý, như châu như bảo, lại căn bản như không biết chừng mực.
Dụ Dao có chút hít thở không thông. Sau đó trong nụ hôn mà cô tự trêu lấy, nhất thời quên đi những đau khổ, dứt khoát nhắm mắt lại, không nghĩ ngợi gì chìm vào giấc ngủ.
–
Một giờ sáng, trong màn đêm tĩnh mịch, người trong phòng ngủ đang quấn kín chăn ngủ say. Bên ngoài cánh cửa phòng tắm khép hờ, lộ ra ánh đèn vàng ấm áp.
Nặc Nặc ôm đầu gối ngồi ở bên tường, toàn thân ướt sũng, không chút hơi ấm, lạnh đến mức gương mặt trở nên tái nhợt. Anh trùm khăn tắm lên đầu, quấn chặt lấy mình, càng quấn càng chặt. Môi dưới vốn đã bị Dụ Dao cắn rách, nay lại bị anh cắn thêm hai vết máu nữa.
Anh hơi động một chút, cảm thấy một phần nào đó, nơi mà Dụ Dao không dám nhìn vào, nhiệt độ vẫn nóng đến đau đớn. Đã tắm qua hai lần nước lạnh cũng không thể làm nó dịu bớt.
Nặc Nặc cúi đầu vùi mặt vào đầu gối, cánh tay còn có vài dấu răng cắn rất sâu, lỗ tai và cổ đỏ như sắp chảy máu.
Anh bị bệnh rồi.
Không thể nói với Dao Dao, cún con bị bệnh nặng thì sẽ bị bỏ rơi.
Anh liều mạng khao khát có được một chút tình yêu của cô, muốn trở thành người quan trọng nhất với cô, muốn đuổi bất kỳ ai có vọng tưởng muốn dính lấy cô, muốn chiếm được vị trí không thể thay thế bên cạnh cô, cũng không muốn trơ mắt nhìn cô ở bên cạnh người khác..
Cô chỉ có thể ôm anh, chỉ có thể hôn anh.
Anh thực sự đã trở nên xấu xa mất rồi, vậy mà lại có ý nghĩ ghen ghét giống như yêu quái hại người, có dục vọng phá hoại. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể chia sẻ Dụ Dao, một chút cũng không.
Nặc Nặc đứng dậy đi tắm nước lạnh lần thứ ba. Trên hàng mi dài, nước mắt anh rơi xuống như mưa.
Anh dùng khăn tắm quấn mình thành một quả trứng khủng long sơ sài, cuộn tròn trong góc tường, dùng di động gắng sức gõ vào ô tìm kiếm.
“Làm thế nào để một con yêu tinh có thể quấn lấy người nó yêu thích.”
Câu trả lời có lượt thích nhiều nhất là hai chữ: “Quyến rũ.”
Anh vuốt đôi môi hơi sưng của mình rồi gõ: “Một con thú cưng, làm thế nào để cầu xin tình yêu của chủ nhân.”
Câu trả lời có lượt thích cao nhất vẫn như cũ, là hai chữ: “Quyến rũ.”
Anh lại hỏi: “Dùng gì để quyến rũ.”
Rất nhanh có người trêu đùa trả lời anh: “Dù bạn là mèo hay chó, đương nhiên là dùng cơ thể nhỏ bé đáng yêu của mình rồi.”
Nặc Nặc thức đến khi sắc trời vừa hửng sáng, cơ thể cuối cùng cũng lạnh đi. Anh nghĩ cuối cùng bệnh tình của mình cũng đỡ hơn rồi.
Anh thay đồ lót sạch sẽ, vội vã chạy về phòng ngủ, cẩn thận trèo lên giường, ôm cả chăn cả Dụ Dao vào lòng. Trái tim đập loạn nhịp, gần như không nghe thấy tiếng cô hít thở.
Nặc Nặc cố hết sức kiềm chế, chăm chú nhìn gương mặt đang say ngủ của cô. Nhịn vài phút, cuối cùng không chống đỡ được nữa, cúi xuống hôn lên má cô, cẩn thận liếm khóe miệng cô.
Dụ Dao đã có một giấc mơ kỳ lạ suốt đêm qua. Trong mơ cô thấy Dụ Thanh Đàn đứng một mình trên vách núi, gió núi thổi tung vạt áo mỏng manh của ông, Trình Mộng ở phía sau ôm lấy ông khóc lớn: “Thanh Đàn chưa từng làm sai điều gì, chẳng qua chỉ bị bệnh mà thôi.”
Những hình ảnh đó nhanh chóng lùi lại, cô bị đẩy xuống vực sâu. Thời điểm bóng tối sắp bao phủ lấy cô, Nặc Nặc đã nhảy xuống ôm lấy cô. Quần áo anh bị rách, máu bắn ra tung tóe, gương mặt như vẽ đầy những vết thương, nửa người ở trần ôm lấy cô, khẽ hôn cô.
Cô đáp lại theo bản năng, còn không khách khí đưa tay lên chạm hai lần, càng sờ càng cảm thấy xúc cảm quá mức chân thật, thật đến mức bên miệng cô cảm thấy ướt át đến mát lạnh.
Dụ Dao mờ mịt mở mắt, đầu tiên cô thấy trần nhà phòng ngủ của mình, ngay sau đó cảm thấy bên cạnh mình có gì đó đang đè nặng. Mái tóc mềm mại ẩm ướt đó phát hiện cô đã tỉnh lại thì càng được nước lấn tới, muốn chạm vào môi cô.
… Làm gì thế?!
Dụ Dao kinh sợ đến nỗi không có thời gian nhìn kĩ, trực tiếp né tránh, cầm gối định đánh tới. Đến lúc sắp đánh được, cô mới nheo mắt lại, nhìn kỹ đôi mắt long lanh của Nặc Nặc, vội vã thu tay lại.
Anh chỉ mặc một cái quần đùi rộng thùng thình, nửa trần nằm trên giường cô. Tóc anh hơi rối, hai má ửng hồng mê người, đôi môi mỏng vốn xinh đẹp bị sưng đỏ, có một vết rách do răng cắn.
Nhịp tim, huyết áp của Dụ Dao tăng vọt khiến đầu óc cô choáng váng. Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!
Cô chỉ nhớ tối qua cô được Nặc Nặc đưa về từ biệt thự cảnh núi. Hình như cô đã trở về nhà, sau khi nằm trên giường ký ức của cô hoàn toàn là con số không. Cô tưởng rằng mình uống say là sẽ ngủ yên không có việc gì. Hiện tại xem ra… Xảy ra vấn đề lớn rồi.
“Dao Dao…”
“Trước tiên đừng gọi tôi!” Thần kinh Dụ Dao giật liên hồi, cuống quít xốc chăn lên nhìn chính mình. Váy đã bị cởi ra, cô đang mặc quần áo ở nhà. Cô nín thở nhìn từ cổ áo vào trong, nội y đều ở đó, còn nguyên vẹn, không có dấu vết đáng ngờ và không thích hợp nào cả.
Duy nhất chỉ có ở khoang miệng, phần đầu lưỡi, khi cô nuốt nước bọt hay nói chuyện, đều sẽ nhói đau.
Hàm ý mà nó nói lên, không cần nói cũng biết.
Đầu óc Dụ Dao trống rỗng, quá trình, hình ảnh, mảnh vỡ, xúc cảm, độ ấm, ngọt hay không, con mẹ nó cô đều không nhớ, một xíu ấn tượng cũng không thể tìm thấy.
Nụ hôn đầu tiên, mất rồi?!
Cô loạng choạng bước xuống giường, muốn kéo dài khoảng cách. Cún thành tinh da trắng xinh đẹp kia lại đi theo.
Ngay khi Dụ Dao đứng vững bên mép giường, cô còn chưa kịp đi dép, một đôi tay đã vòng qua eo cô.
Nặc Nặc quỳ trên đống chăn gối toán loạn, ngẩng đầu nhìn cô, đuôi mắt ẩn chứa sắc khí hơi hồng, đôi môi bị tùy ý chà đạp rất mê người, ôm cô nói: “Chủ nhân, chị hôn lại em được không, em còn muốn nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT