Buổi chiều Lúc Dụ Dao chạy tới phim trường đã gần ba giờ rưỡi, vừa bước xuống xe đã thấy mấy nhân viên công tác của đoàn phim. Tuy thái độ tiếp đón cô vẫn nhiệt tình như trước, nhưng rõ ràng mang theo chút hóng chuyện. Không có ác ý, đơn thuần chỉ là cảm giác hưng phấn của quần chúng vây xem tóm được quả dưa yêu đương siêu khủng mà thôi.
“Cô Dụ, cuối cùng cô cũng tới rồi.” Phó đạo diễn vội vàng chạy tới, chỉ một ngón tay vào trong, nhỏ giọng nói: “Tiểu Lục tổng đã đến đây được nửa ngày rồi, ở ngay đó chờ cô đấy, chúng tôi cũng không dám lên tiếng.”
Một đám diễn viên hết thời vùng vẫy ở tầng lớp thấp nhất, bỗng dưng gặp được đại gia quần là áo lụa của giới tư bản mà chỉ có thể nhìn thấy trên báo. Lại không biết rõ mục đích của đối phương, khó tránh khỏi không biết làm thế nào.
Dụ Dao đè nén cơn tức giận, bước nhanh vào trong. Liếc mắt nhìn thấy chiếc xe thể thao siêu ngầu của Lục Ngạn Thời, bình thường không thấy anh ta lái, hôm nay lại cố ý lôi ra. Bản thân anh ta mặc một bộ đặt riêng cao cấp, lười nhác đứng bên cạnh xe, đang nhíu mày, tỏ vẻ rất ghét bỏ cái phim trường rách nát đơn sơ này.
Dọc đường đi toàn là những ánh nhìn chăm chú. Dụ Dao không rảnh đáp lại, vốn định túm Lục Ngạn Thời đi, nhưng anh ta lại lập tức ngồi vào ghế lái.
Dụ Dao không muốn làm ầm ĩ khó coi, đành phải ngồi vào xe. Lục Ngạn Thời đã sớm chuẩn bị rồi, không đợi cô nổi giận, anh ta nhanh tay đưa cho cô một hộp trang sức trước. Ngón cái hờ hững khẩy một cái, nắp hộp mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lóa mắt, hơn bốn năm cara.
Anh ta lại nghiêng đầu, ý bảo Dụ Dao nhìn phía sau: “Nhẫn, hoa, bánh ngọt, trong cốp xe còn có túi xách số lượng có hạn và món trang sức mới ra mắt gần đây. Anh không ngại đường xa chạy đến đây cầu hôn, Dụ Dao, em chỉ có biểu cảm đó thôi hả?”
Dụ Dao không còn lời nào nói với anh ta, trong nhất thời còn muốn cười: “Tôi nhớ nhà họ Lục nhà anh cũng đâu kém cỏi lắm đâu, sao lại sợ ông ngoại tôi đến thế? Tôi chỉ thuận miệng nói với ông ấy một câu Lục tổng không chịu chủ động. Kết quả mới qua hai ngày mà anh đã đến rồi? Anh không có tí tôn nghiêm, không biết kéo dài thời gian à?”
Lục Ngạn Thời che giấu sự thất vọng nhất thời trong mắt, nhướng mày: “Thì ra là em lấy cớ với ông ngoại cho qua? Anh đâu biết gì, em cũng không khớp lời cung trước với tôi. Anh còn cho rằng Dụ đại tiểu thư đột nhiên thông suốt với anh rồi chứ.”
“Thông suốt với anh?” Dụ Dao nhìn thấy anh ta là cảm thấy phiền: “Tôi thà làm thế với cún con còn hơn.”
Cô vốn chỉ những chú chó con lang thang ở đoàn phim. Nhưng khi nói ra hai chữ ấy, mới ý thức được “Cún con” có một ý nghĩa đặc biệt đối với cô. Cô vô thức yên lặng một lúc, lấy di động ra muốn gửi tin nhắn Wechat báo an toàn cho Nặc Nặc.
Lục Ngạn Thời không vừa lòng khi cô phân tâm, không khách khí đoạt lấy di động của cô. Dư quang liếc thấy chiếc nhẫn gỗ trên ngón tay cái của cô, nhẹ giọng cười nhạo: “Dụ Dao, không lẽ em nghèo đến điên rồi à. Mang cái thứ đồ chơi rách không đáng tiền như thế bên người, mặt mũi người nhà em đã bị em làm mất hết rồi.”
Sắc mặt xem như nhẹ nhàng của Dụ Dao hoàn toàn đóng băng.
Dường như Lục Ngạn Thời vẫn chưa đã ghiền. Một tay cầm di động của cô, một tay cầm hộp trang sức, lặng lẽ dùng sức, châm chọc: “Em xem em của mấy năm nay, nhất định phải bỏ nhà đi quay phim gì đó. Lúc trước lăn lộn được thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ đã tuột xuống đoàn làm phim rách rưới này rồi, còn bị người ta hãm hại nữa chứ. Em không giải nghệ rốt cuộc là đang đợi cái gì?”
“Anh thấy ông ngoại nói cũng không sai. Bố mẹ em quá dung túng em, nuông chiều em thành tùy hứng như bây giờ. Sau khi bọn họ mất, con người em đã hoàn toàn thay đổi, con người cố chấp.”
“Dụ Dao dịu dàng bao nhiêu của lúc trước, khi còn bé ngọt đến nỗi có thể ra ngoài chuyên trách chữa bệnh cho người khác. Em nhìn lại em của hiện tại đi, như một núi băng, có nhà mà không chịu về. Đồ ăn thức uống, quần áo trang sức bên người đều là những thứ rách rưới! Đừng nói là anh, đến cả lời của ông ngoại mình mà cũng chẳng chịu nghe nửa câu——”
“Lục tổng.” Đôi mắt hình hạnh nhân của Dụ Dao không dư thừa chút ấm áp nào: “Nói đủ chưa?”
Mặt cô không biểu cảm, ánh mắt ở không gian nhỏ hẹp bên trong xe trở nên bén nhọn sắc sảo.
Lục Ngạn Thời đột nhiên ngậm miệng, buồn phiền dựa về phía sau, gượng gạo muốn bù đắp: “… Anh xét thấy mình là thanh mai trúc mã của em nên mới nói thế, đến cầu hôn cũng là vì không muốn ông ngoại làm khó em. Mỗi ngày ông ấy đều ngủ không ngon, nghĩ cách buộc em về nhà, ngoan ngoãn gả cho người khác.”
“Ông ấy còn ngấp nghé Dung Dã nữa, chắc em cũng biết mà.” Lục Ngạn Thời “Ha” một tiếng: “Dung Dã là người thế nào, biết bao lời đồn, mà ông ấy cũng dám bám vào, còn chuyện gì không làm được nữa. Cũng tại em đắc tội Dung nhị thiếu, thiếu chút nữa đã bị đuổi tận giết tuyệt. Nếu không thì sao có thể đến lượt người dễ nói chuyện như anh chứ?”
Dụ Dao quét mắt nhìn bên ngoài một vòng. Dù thành viên trong đoàn phim khá xa, nhưng họ đều đang tò mò nhìn về bên này. Nếu bây giờ cô mở cửa bước ra ngoài, Lục Ngạn Thời sẽ không bỏ qua, sẽ đuổi theo cô, vừa lúc trở thành tư liệu tốt để bôi đen cô.
Cô giật di động lại, nhắm mắt hít thở sâu, vài hình ảnh vụn vặt kích thích không chịu khống chế vụt qua trước mắt cô.
Chuyện trong nhà, cô có thể tránh được thì tránh. Từ trước đến nay chỉ nghĩ một chút thôi cũng không muốn, sợ đau.
Mẹ cô Trình Mộng là con gái duy nhất của ông ngoại, từ nhỏ được nuôi dưỡng như kim kiều ngọc quý. Ông ngoại đã lên kế hoạch cho cả quỹ đạo cuộc đời của bà ấy từ sớm. Học cái gì, gả cho loại người nào, sinh con ra rồi nên giáo dục ra sao, đều đã được tính toán sẵn.
Trình Mộng lớn lên trong sự nuông chiều, lại không đi học nghệ thuật theo ý nguyện của ông ngoại. Ngược lại đam mê tâm lý học, lén gia đình thi đậu một trường đại học nổi tiếng, dùng cái chết uy hiếp mới có thể học đến lúc tốt nghiệp, trở thành bác sĩ tâm lý vô cùng tài giỏi.
Sau đó quen biết một bệnh nhân trầm cảm rất nghiêm trọng, Dụ Thanh Đàn nghèo khó mà anh tuấn.
Dụ Thanh Đàn yên tĩnh dịu dàng, không thích nói chuyện, trong giới chính trị là một kiểm sát trưởng trẻ tuổi xuất sắc. Trong quá trình nhờ Trình Mộng chữa bệnh đã yêu bà ấy, mối tình này cố chấp sâu sắc, lúc ban đầu cũng chỉ là yên lặng cô đơn yêu thầm thôi.
Cho đến khi ông ấy tích cực phối hợp điều trị, bệnh tình giảm bớt, đến mức gần như khỏi hẳn. Mối quan hệ với Trình Mộng cũng không phải là giữa người bệnh và bác sĩ nữa, ông mới hồi hộp đến mức run rẩy hỏi: “Bây giờ em không phải là bác sĩ của tôi, tôi có thể cầu xin em, làm vợ tôi không.”
Khi ấy Trình Mộng đang bị gia đình ép cưới, bà lấy hộ khẩu lén đi đăng ký kết hôn với Dụ Thanh Đàn. Sau khi ông ngoại biết được, ông tức giận đến mức bệnh tim suýt tái phát. Ông tốn bao nhiêu tâm huyết muốn nuôi dạy con gái mình thành đứa con ngoan hiền, tất cả đều lệch ra khỏi kế hoạch.
Trình Mộng không chùn bước, dọn ra khỏi căn nhà giàu có. Có một gia đình nhỏ với Dụ Thanh Đàn, ba năm sau sinh cô ra, hạnh phúc gắn bó bên nhau.
Lúc cô còn rất nhỏ, phòng khám tâm lý của Trình Mộng lên kế hoạch hạng mục điều trị “Thiên sứ chữa trị”. Dùng động vật nhỏ đáng yêu mềm mại hoặc các bạn nhỏ khác để sưởi ấm cho những bệnh nhân mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng.
Ngoài đám chó mèo ra thì cô là đứa bé đầu tiên tham gia kế hoạch này.
Khi ấy cô ngây thơ hoạt bát, cũng đủ kiên nhẫn, ai thấy cũng yêu, đi theo mẹ chữa bệnh cho rất nhiều người. Bỗng một hôm, mẹ nghiêm túc nói với cô: “Có một đứa trẻ rất đặc biệt, lớn cũng cỡ con, tình trạng bệnh rất nguy kịch.Nhưng cậu bé đó lại hay đánh người, con có muốn đi thử không? Mẹ đảm bảo với con, một khi thằng bé làm hại con thì mẹ sẽ đưa con đi ngay.”
Cô nghiêm túc gật đầu.
Chỉ cần có thể giúp đỡ mọi người, cô sẽ đồng ý.
Đến giờ cô đã không còn nhớ rõ lúc đó mình cụ thể đã đến nơi nào, chỉ biết đó là một nơi âm u đáng sợ, bốn kề kín mít đến một con kiến cũng không thể lọt. Bên trong căn phòng nhỏ tối mù có một bé trai ôm đầu gối ngồi trên bệ cửa sổ. Khi cô bước vào, cậu nâng mi mắt lên, ánh mắt hung ác lạnh lùng đẫm máu, giống hệt con mãnh thú sắp chết đang nổi điên.
Năm ấy cậu bảy tuổi, không có tên, người khác muốn gọi cậu đều chỉ kêu “Ê”.
Lần đầu tiên gặp mặt, cậu hung hăng ném đủ thứ đồ vào người cô, sượt rách tay cô.
Trình Mộng sợ hãi, ôm lấy cô định rời đi. Cô tự thổi vào miệng vết thương, cảm thấy không nên từ bỏ như thế, năn nỉ mẹ thả cô xuống, muốn thử thêm lần nữa.
Vậy nên một ngày, một tháng, một năm, hai năm trôi qua. Cô vô thức tiếp tục kiên trì, thường xuyên đến khu biệt thự đáng sợ này, đối diện với bé trai dường như không có nhân tính ấy.
Hai năm, cậu nói với cô tổng cộng được ba câu, lúc nào cũng xa cách. Cô biết cậu ấy rất ghét cô, cô cũng không bận tâm mấy, ngoan ngoãn ở chung với cậu đan len, chơi nhảy ô vuông, tự chơi tự vui vẻ. Mỗi lần cố gắng tiếp xúc với cậu, đều bị từ chối một cách vô cùng chán ghét.
Cô nghĩ rằng, ít nhất vẫn có một người còn sống, còn hô hấp, còn di chuyển được. Chỉ cần ở bên cạnh người đó, rồi sẽ tốt lên một chút.
Nhưng đáng tiếc là, lâu như vậy rồi mà cô vẫn không chữa trị được cho cậu ấy, cô vẫn bị cậu chán ghét như ban đầu. Sau đó chủ nhà bỏ cuộc, bảo cô sau này không cần tới nữa.
Cô ít nhiều đã chịu đả kích, không tin tưởng mấy chuyện chuyên gia trị liệu nữa. Huống chi cô bắt đầu lớn lên, bắt đầu bận học, cậu bé đó đã trở thành một sự thất bại trong sự nghiệp nho nhỏ của cuộc đời cô, hơn nữa mãi mãi không có cơ hội thành công.
Cô nhanh chóng lãng quên nó, dần dần trưởng thành. Trong cuộc sống hạnh phúc của cô, ông ngoại là hung thần ác sát duy nhất tồn tại. Sau khi thành niên, cô đi học biểu diễn, quay phim, ông ngoại không hề vừa lòng với tất cả mọi thứ.
Cho đến năm ngoái, Trình Mộng bận rộn nhiều việc, một năm có rất nhiều lúc không ở nhà, chứng trầm cảm của Dụ Thanh Đàn âm thầm tái phát. Không ai biết ông ấy đã chịu biết bao đau khổ, một mình yên lặng chết trong núi nơi kết hôn với Trình Mộng.
Trình Mộng sụp đổ hoàn toàn. Khi ấy Dụ Thanh Đàn còn đang nhận một vụ án lớn, kết quả thẩm tra hợp lý, lại bị người ta bịa đặt nói xấu. Hơn nữa sau khi ông ấy chết, nước bẩn không ngừng hắt lên người ông ấy.
Trình Mộng không màng tất cả giúp Dụ Thanh Đàn giải oan, để ông ấy có một đời thanh bạch, sau đó khóc nói với cô: “Xin lỗi Dao Dao, mẹ thật sự không chống đỡ được nữa rồi, mẹ rất nhớ bố con.”
“Ông ngoại con cũng là một người đáng thương, mẹ đã khiến ông ấy khổ sở. Nếu có thể, xin con hãy cố gắng bao dung ông ấy.”
Sau khi để lại cho cô nhiều sự bảo hộ nhất trong khả năng. Trình Mộng lựa chọn tự sát trong một buổi tối bình thường.
Cô mất bố mất mẹ, cũng mất đi sự dịu dàng trong một đêm, hoàn toàn biến thành một người khác.
Ông ngoại gần như điên rồi, sống trong sự dằn vặt kéo dài, đặt tất cả tình cảm của ông ấy lên người cô. Ông muốn đưa cô về nhà tự mình dạy dỗ nuôi nấng, giống như lúc trước đối xử với con gái mình. Muốn dạy cháu gái trở thành một bé ngoan nghe lời, không phản nghịch, đi chệch đường ray.
Ông ấy gần như cực đoan muốn cô trở thành một đại tiểu thư, ngoan ngoãn gả cho người mà ông ấy cảm thấy có lợi, có ích. Mà tuyệt đối không phải là xuất hiện trước đám đông, lăn lộn trong giới điện ảnh gì đó.
Dụ Dao biết rõ, đương nhiên Lục Ngạn Thời không biết những chuyện này. Anh ta chỉ dựa vào cách nghĩ của mình để dạy dỗ cô thôi.
Đáy lòng cô đau nhẹ từng cơn, hết sạch kiên nhẫn: “Lục Ngạn Thời, tôi nói với ông ngoại như thế không phải để anh đến đây cầu hôn, quấy rầy tôi. Mong anh thực hiện tốt chức trách của một công cụ hình người, tìm lý do cho qua là được rồi. Nếu anh không làm được, tôi cũng không phải là kiểu không phải anh thì không được.”
Lục Ngạn Thời tức tới đen mặt, cãi nói cô không biết tốt xấu.
Ngày tháng mười chưa cười đã tối, chưa bao lâu đã hoàn toàn tối đen.
Giữa chừng Dụ Dao nhận được tin nhắn của Nặc cún con, anh thích voice chat hơn gõ chữ: “Dao Dao, em về bệnh viện rồi.”
Có lẽ đằng sau còn có một chuỗi dài “Chị ở đâu thế”, “Khi nào chị mới về”, “Em rất nhớ chị”. Nhưng anh rất ngoan ngoãn chịu đựng, không nói ra.
Nghĩ đến hôm nay vốn nên ăn cơm, đi dạo phố với Nặc Nặc. Kết quả lại bị Lục Ngạn Thời làm phiền, Dụ Dao càng muốn về nhà hơn.
Chỉ khi đối mặt với Nặc Nặc, trái tim cô mới trở nên mềm yếu.
“Được rồi, anh mau cút đi, chắc anh cũng biết về nhà nên nói với ông ngoại thế nào.” Cô nói với Lục Ngạn Thời: “Nếu không hiểu thì nói sớm cho tôi biết, hai chúng ta nhanh chóng đổi một công cụ hình người mới cho đối phương.”
Sắc mặt của Lục Ngạn Thời đột nhiên thay đổi: “Vừa rồi ai gửi tin nhắn thoại cho em vậy?! Nam à?! Cái gì mà bệnh viện, bệnh viện nào, không nói rõ ràng thì anh đi mách lẻo ngay cho xem.”
“… Trợ lý của tôi! Liên quan gì đến anh?!”
Lục Ngạn Thời không tin, lập tức khởi động xe thể thao, không cho Dụ Dao cơ hội xuống xe: “Nói địa chỉ bệnh viện ra, vừa lúc tôi đi tìm bác sĩ xác nhận xem em có thật sự không bị thương hay không, trở về sẽ dễ báo cáo lại với ông ngoại. Nếu em không đồng ý, tôi sẽ nói với truyền thông em là vợ chưa cưới của tôi.”
Dụ Dao không có tâm trạng cãi nhau. Cô muốn để xe của Lục Ngạn Thời đậu cách xa bệnh viện một chút, cô sẽ tự mình đi vào mang báo cáo khám nghiệm vết thương ra để anh ta mau cút đi. Phòng bệnh của Nặc Nặc ở trên lầu, hai người sẽ không gặp nhau.
Nhưng dù thế nào cô cũng không ngờ được rằng, trong gió lạnh thấu xương, Nặc Nặc cô đơn lẻ bóng đứng trong đêm tối, không biết đã đợi bao lâu rồi.
Cô nhớ lại, cả buổi chiều chỉ vội vàng trả lời Nặc Nặc bằng một chữ đơn giản nhất: “Ừ.”
Khoảnh khắc Dụ Dao nhìn thấy Nặc Nặc qua cửa kính xe, trái tim đang đập bỗng ngừng lại. Giống như bị kim nhỏ đâm đầy, không biết là đau đớn hay chua xót, khó chịu như bị rơi vào nước đá.
Gói đồ ăn được đặt ở kế bên, ngay cả lên lầu anh cũng không lên, vẫn đứng trông ở nơi này.
Cô coi Nặc Nặc là một người bình thường dần có được năng lực hành vi, cho rằng anh có thể đi lại, có thể biểu đạt cảm xúc, có thể sử dụng điện thoại. Dù để anh lại một mình, anh cũng có thể tự giải trí, sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều khi cô đột ngột rời đi.
Thế nhưng đến bây giờ, sau khi trải qua mấy tiếng đồng hồ, cô mới giật mình nhận ra sự thật chân chính.
Trong thế giới của Nặc Nặc, chỉ có một mình cô.
Mà trong thế giới của cô lại có quá nhiều người thân, bạn bè mà Nặc Nặc chưa gặp qua, anh chỉ là một phần rất nhỏ trong đó thôi.
Đầu ngón tay Dụ Dao cắm vào lòng bàn tay.
Có Lục Ngạn Thời ở đây, dù cô có đau lòng đến mấy cũng phải nhịn, phải bảo vệ Nặc Nặc không bị quấy rối.
Dụ Dao ép mình thu lại ánh mắt, nói: “Anh chờ ở đây, đừng chạy lên phía trước nữa, tôi lấy báo cáo cho anh xem rồi anh nhanh cút đi.”
Lục Ngạn Thời nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Nặc Nặc, đột ngột giẫm chân ga xông lên phía trước, im lặng đậu gần Nặc Nặc, mới quay qua nhìn Dụ Dao: “Được, em đi đi.”
Dụ Dao hận không thể xé Lục Ngạn Thời ra làm tám mảnh.
Nặc Nặc đã chú ý tới chiếc xe, hốc mắt hồng hồng vì lạnh dần mở to. Nhìn cô qua tấm kính mờ ảo, trong phút chốc vui vẻ và hạnh phúc bùng nổ trong mắt anh. Anh cẩn thận ôm đồ vật trong ngực, đi đón cô.
Lục Ngạn Thời phảng phất cảm thấy thân hình của Nặc Nặc có chút quen thuộc. Nhìn kỹ lại khuôn mặt, quả thực là chưa thấy bao giờ.
Anh ta cười lạnh: “Quả nhiên là quen biết em, phải không. Tin nhắn thoại là do anh ta gửi à? Nhìn như thế mà em nói với tôi chỉ là một trợ lý?!”
Dụ Dao đã kiềm chế đến cực hạn, cuối cùng không nhịn được nữa, tát Lục Ngạn Thời một cái khi anh ta nghiêng đầu sang chất vấn: “Bà mẹ nó anh có thể đúng mực chút được không?! Chuyện của tôi không cần anh hỏi!”
Cô không lo được nhiều như thế, dùng lực đẩy cửa xuống xe, bước thẳng về phía Nặc Nặc.
Gió rít gào, thổi qua áo khoác ngoài của Nặc Nặc. Bó hoa và hộp bánh ngọt nhỏ mà anh trân trọng giấu đi lộ ra, phơi bày giữa đêm tối lạnh thấu xương.
Lục Ngạn Thời nhìn chăm chú, đi ra cùng một lúc, thậm chí còn quay ra hàng ghế sau, mở cánh cửa xe bên phía Nặc Nặc ra. Hoa tươi đắt tiền và món bánh ngọt hiện ra trước mắt, ánh đèn tinh xảo sáng lên, khác một trời một vực với bó hoa nhỏ xíu của anh.
Nặc Nặc cách mấy bước thì dừng lại, sững sờ nhìn Dụ Dao. Anh muốn gọi tên cô, môi hơi động đậy, lại run run rồi mím lại.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lục Ngạn Thời và Dụ Dao, tất cả cảm giác vui vẻ trướng lên trong lồng ngực lập tức vỡ vụn thành bột phấn. Dày đặc đâm chích anh, dường như khắp người anh đều đang đổ máu.
Nặc Nặc cúi đầu nhìn cơ thể mình, không có vết thương.
Vì sao lại đau đớn đến mức muốn cuộn người lại.
Dao Dao để anh lại một mình, không cho anh đi theo, thì ra là… đi gặp người này. Hai người bọn họ ở cùng nhau lâu như vậy, có biết cún con đứng đợi đến lúc bầu trời tối đen, đợi đến khi gió nổi lên, vẫn muốn nhìn thấy cô đầu tiên.
Lục Ngạn Thời không nói câu nào, chỉ thờ ơ đánh giá Nặc Nặc. Loại trai bao không tiền không thế này, anh ta gặp nhiều rồi, cơ bản là không phải tốn sức, tinh thần và giai cấp cũng đủ áp đảo.
Dụ Dao chạy tới trước mặt Nặc Nặc, nắm lấy cánh tay anh, mở miệng muốn gọi anh.
Nặc Nặc gục đầu xuống, lông mi hạ thấp, hơi nước tích tụ bên trong âm thầm kết thành giọt qua khe hở, trong bóng tối không có ai phát hiện mà rơi xuống đất.
Nơi sâu trong máu thịt có rất nhiều thứ thô bạo đang ngo ngoe rục rịch, điên cuồng nghiền nát thần kinh anh.
Nước mắt liên tục rơi xuống. Mà đằng sau sự yếu ớt này, là thứ hoàn toàn xuất phát từ bản năng, là màu tối sâu thẳm của thủy triều.
Muốn đuổi anh ta đi, muốn anh ta biến mất. Muốn ôm lấy Dao Dao, cắn lên gáy cô. Làm trên người cô toàn là hơi thở của anh, là ký hiệu chiếm hữu.
Một bàn tay trắng nõn bỗng giơ ra, lau đi nước mắt trên gương mặt anh, động tác dịu dàng từ từ cẩn thận.
Nặc Nặc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Dụ Dao từ khoảng cách gần.
… Không được, Dao Dao không thích anh đánh người. Nếu anh ra tay, Dao Dao sẽ sợ hãi, sẽ xa lánh anh, sẽ vứt bỏ anh.
Anh chính là cún con, là thú cưng của cô, không xứng tặng hoa và bánh ngọt cho cô.
Cún con không được phép… Làm mất mặt chủ nhân.
Anh không thể làm chuyện xấu được, anh muốn Dao Dao thương yêu anh.
Lục Ngạn Thời cũng bước tới đây, muốn xem tên trai bao bé nhỏ này có lí do thoái thác nào.
Nước mắt Nặc Nặc còn chưa khô, anh liều mạng nở một nụ cười. Ngay lúc Dụ Dao đang muốn chạm vào anh, anh lui về phía sau một bước nhỏ nhẹ giọng nói: “Tôi là… Trợ lý.”
Lục Ngạn Thời ngẩn ra.
Má nó? Thừa nhận mình là trợ lý?!
Dụ Dao cũng kinh ngạc đến sững sờ.
Nặc Nặc lấy bóng tối che giấu vẻ khổ sở trên gương mặt mình, đưa món quà anh mua bằng toàn bộ số tiền của mình ra phía trước: “Dụ… Dao, fan, fan cho chị, không phải em.”
Lần đầu tiên anh gọi đầy đủ cả họ lẫn tên của cô.
Vì bản thân anh không có tư cách gọi cô là “Dao Dao” trước mặt người khác.
Động tác của Nặc Nặc rất nhẹ, cọ cằm vào đóa hoa mang theo nhiệt độ cơ thể, thấp giọng nói: “Còn cái này nữa, không thể so sánh được, nếu chị không thích, em sẽ bỏ nó ngay.”
Lục Ngạn Thời lại mắng tục một câu, mắt sáng một chút là biết tên trai bao này đang bịa đặt tỏ ra yếu đuối. Đây là chiêu lấy lùi làm tiến gì thế?!
Người có trái tim sắt thép như Dụ Dao, chắc không bị dụ đâu nhỉ?
Nhưng khi anh ta tò mò quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy hốc mắt Dụ Dao đang đỏ lên.
… Mẹ nó?!
Một tay Dụ Dao cướp lấy hoa và bánh ngọt trong tay Nặc Nặc, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lục Ngạn Thời, giọng điệu không giấu được sự bực bội: “Anh có thể đừng lởn vởn ở đây nữa không?! Lôi cả chiếc xe chướng mắt của anh đi nữa! Về nhà muốn nói thế nào với ông ngoại thì nói đi!”
“Không phải anh muốn biết tôi có bị thương không à?” Dụ Dao cầm cổ tay Nặc Nặc lên: “Vậy tôi nói cho anh biết, không hề, vì anh ấy đã cứu tôi khỏi đám cháy rồi. Bây giờ tôi phải về phòng bệnh với anh ấy, nếu anh vẫn còn chưa xong, tôi sẽ gọi bảo vệ của bệnh viện. Dù sao thì tôi cũng chẳng có gì cả, nhưng chẳng lẽ Lục tổng không sợ bị dính scandal à?”
Cô không thèm quan tâm Lục Ngạn Thời nữa, tóm lấy Nặc Nặc đi vào bệnh viện.
Lục Ngạn Thời trừng mắt nhìn dáng vẻ sinh động của cô, đứng ngơ ra đó như bức tượng.
Về phòng bệnh, từ cửa sổ, Dụ Dao nhìn thấy Lục Ngạn Thời chần chừ lên xe, chiếc xe từ từ khuất bóng.
Cô không nói câu nào đi lấy một chậu nước ấm, thấm ướt khăn lông lau mặt cho Nặc Nặc. Lau sạch cả tầng tuyết vụn dính trên lông mi anh.
Nặc Nặc không dám thở, muốn chạm vào góc áo cô, ngón tay vươn ra rồi lại rụt về, siết chặt tay.
Dụ Dao mở bàn tay anh ra, mạnh mẽ nhét góc áo vào cho anh nắm.
Cả người Nặc Nặc hơi run rẩy, cuối cùng anh không nhịn được nữa, cẩn thận dựa vào người cô, đầu cọ vào bả vai cô, kêu một tiếng “Dao Dao”.
Dụ Dao nắm lấy cằm của anh: “Không phải anh kêu Dụ Dao à? Đã học đọc chữ Dụ từ lâu rồi nhỉ? Vậy từ giờ trở đi không được kêu Dao Dao nữa.”
Nặc Nặc hoảng hốt lắc đầu, sợ hãi ôm lưng cô: “Chỉ có Dao Dao và em thôi. Hai người, không, không kêu tên đầy đủ, Dao Dao chị đừng tức giận mà.”
“Đừng tức giận.” Anh nhỏ giọng cầu xin: “Em sợ lắm.”
Dụ Dao hung hăng dùng khăn xoa tóc anh hai cái. Thấy lau sạch rồi, cơ thể cũng đã ấm lên, cô mới chịu ngồi đối diện anh.
Đối diện với ánh mắt như ngọc lưu ly chỉ đâm một cái là sẽ vỡ nát của Nặc Nặc, cô hít một hơi, cởi bỏ sự lạnh nhạt, cúi đầu nói: “… Xin lỗi anh, đây là lần đầu tiên tôi gặp một chú cún con như anh. Lần đầu tiên bị ỷ lại và đòi hỏi, không biết làm thế sẽ khiến anh đau lòng, để anh cực khổ đợi cả ngày.”
Đôi mắt Nặc Nặc chớp chớp.
Dụ Dao nghiêm túc nhìn anh, nghiêng đầu sang một bên: “Trước mặt ai cũng không quan trọng, anh không cần phải tự ti. Hoa và bánh ngọt mà cún con nhà chúng ta mua còn tuyệt hơn mấy thứ đắt tiền kia. Thế nên—— tha thứ cho chủ nhân hôm nay đã thất hứa bỏ anh ở lại, có được không.”
Nặc Nặc luống cuống bước xuống giường, ngồi xổm xuống dưới chân Dụ Dao, đầu anh dựa vào đầu gối cô.
Dụ Dao mở hộp bánh ngọt ra, là bánh Red Velvet cô thích.
Cô múc một muỗng, đưa đến bên môi Nặc Nặc: “Ăn không?”
Nặc Nặc nuốt nước miếng, bối rối: “Nhưng chỉ có một cái muỗng thôi.”
Dụ Dao “Ừ” một tiếng, chuyển tay đưa muỗng bánh này vào trong miệng mình, cảm thấy rất thỏa mãn. Cô liếc nhìn ánh mắt đáng thương của Nặc Nặc, lại múc một muỗng đầy đưa qua: “Tôi đã ăn rồi, anh có chê không?”
Nặc Nặc nhìn bánh ngọt, dùng ánh mắt khó tin nhìn cô, rồi vội vàng hé môi ra, háo hức ngậm muỗng trong miệng.
Ăn ngon hơn socola mousse.
Ngon hơn tất cả mọi thứ trên thế giới này.
–
Thời gian quay lại phim < Âm hôn> là tối ngày mốt, đúng lúc Dụ Dao có một buổi chiều rảnh rỗi làm thủ tục xuất viện cho Nặc Nặc.
Buổi sáng anh còn một mũi cuối cùng phải tiêm. Dụ Dao vốn định ở cùng anh, nhưng thái độ của Nặc Nặc lại rất khác thường, giục cô quay về đoàn làm phim chuẩn bị quay phim.
Khác thường ắt có vấn đề, Dụ Dao không tỏ thái độ gì cả, thuận theo mà đồng ý với anh: “Được, tôi đi trước đây, anh phải ngoan ngoãn đấy. Buổi chiều tôi qua đón.”
Nặc Nặc không nỡ tiễn cô rời khỏi phòng bệnh. Đợi cô đi thật rồi, anh mới mất mát dụi mắt, lặng lẽ mặc áo khoác vào, một mình rời khỏi bệnh viện, đến nhà làm gốm hôm qua làm công.
Anh còn phải kiếm thêm tiền, mua cho Dao Dao món quà tốt hơn.
Nặc Nặc vừa vào cửa đã được cả cửa hàng reo hò. Mắt chủ tiệm đầy sao mang một bộ đồ chuyên để cosplay gấp gáp mượn được hôm qua ra. Là một bộ đồ đồng phục phục vụ đen tuyền, có cảm giác cấm dục lại hấp dẫn vô cùng.
Một bức tượng có sắc đẹp thần tiên đứng trong tiệm của mình, cô ấy không tin việc buôn bán không bùng nổ.
Nặc Nặc nói: “Không mặc.”
Chủ tiệm gấp đến độ tăng lương: “Một tiếng một trăm tệ! Cho cậu gấp đôi luôn!”
Nặc Nặc cúi đầu, khuôn mặt bình tĩnh: “… Có thể kiếm tiền, mặc.”
Anh ôm đồng phục, vừa mới bước vào phòng thay đồ thay quần áo thì lờ mờ nghe thấy cửa ở bên ngoài bị kéo ra. Tiếng chuông leng keng vang lên, giọng nói lạnh lẽo của Dụ Dao cách một đoạn vang lên.
“Người đâu? Trốn rồi à!”
Ngón tay nắm bộ vest của Nặc Nặc run rẩy, hoảng sợ ngẩng đầu lên.
Dao Dao… Dao Dao phát hiện ra anh rồi!
Chủ tiệm đã từng tiếp đón Dụ Dao, tất nhiên là biết cô. Trước sau hợp lại, lập tức nhớ tới cái vòng tay quen thuộc trên cổ tay Nặc Nặc, nhanh chóng hiểu được mối quan hệ giữa hai người.
Mẹ nó, tiểu tỷ tỷ này vừa nhìn là biết không dễ chọc rồi, bọn họ còn lừa bạn trai xinh đẹp của người ta tới mặc trang phục phục vụ?!
Chủ tiệm còn muốn đấu tranh một chút, Dụ Dao lạnh lùng liếc qua: “Chính mắt tôi nhìn thấy anh ấy bước vào đây!”
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên yên lặng. Năm sáu bàn tay đồng loạt giơ lên, chỉ về phía phòng thay quần áo ở phía sau.
Dụ Dao bước nhanh qua đó, cầm lấy tay nắm cửa, dùng sức kéo ra ngoài.
Cửa bị người ta kìm lại từ bên trong, kiên trì không chịu buông ra, mơ hồ còn có tiếng nức nở nhỏ xíu.
“Nặc Nặc, có phải anh học được cách nói dối tôi rồi không!”
Bộ đồng phục trên người Nặc Nặc vẫn chưa mặc xong. Thắt lưng ở quần dài đã thắt vào, cổ áo sơ mi mở toang, lỏng lẻo phóng đãng ở bên ngoài. Bộ vest bó sát ôm trọn thân trên, siết vòng eo đường ngực.
Cả xương quai xanh và phần trước ngực anh đều đỏ lên, nhất thời không biết phải làm sao.
Không nên khiến Dao Dao tức giận, phải làm cô thích.
Anh chỉ muốn… Được cô thương yêu, vượt qua người khác, cướp được vị trí thân mật nhất, quan trọng nhất ở bên cạnh cô.
Tay Nặc Nặc ấn trên cánh cửa, anh cảm giác được khí áp của Dụ Dao càng lúc càng thấp, ánh mắt bỗng dừng trong góc phòng thay đồ.
Nơi đó chất một đống đạo cụ của tiệm đồ gốm lúc trước dùng để làm hoạt động. Bên trong đó có một cái khăn quàng lông nhung trắng như tuyết, lấy lông động vật làm nên, rất dài, bóng mượt.
Giống… Đuôi của chó.
Nặc Nặc nhặt nó lên, đứng trước gương gắn nó vào đằng sau lưng của mình, lấy thắt lưng cố định lại, phần còn lại thì để rủ xuống, mềm mại đung đưa bên chân.
Biến thành một chú cún thành tinh không giống người, không biết cô có thích không.
Ngay lúc Dụ Dao không thể nhịn được nữa mà sắp phá cửa, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra từ bên trong, lộ ra một bên mặt của Nặc Nặc.
Cô vừa đau lòng vừa nghiêm khắc hỏi: “Chẳng lẽ tôi không nuôi nổi anh hả?! Sao anh lại—”
Câu tiếp theo chưa kịp nói xong, cô đã đột ngột im bặt.
Cửa mở toang, đồng phục trên người Nặc Nặc lỏng lẻo lộn xộn, nhưng vẫn phác họa ra eo hẹp chân dài, đường cong lộ ra.
Đôi mắt anh rũ xuống nhìn cô. Đuôi mắt xinh đẹp có hơi nước, chầm chậm quay lưng lại, nói đến thứ đồ lông nhung trắng tuyết phía sau lưng, xấu hổ đưa cho Dụ Dao. Sau đó quay đầu lại, lỗ tai đỏ bừng, nhẹ giọng nói với cô.
“Dao Dao, cái đuôi đáng yêu lắm, cho chị sờ.”*Tác giả có lời muốn nói:
Má, chảy máu mũi rồi QAQ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT