Sau khi người kia khuất dạng, Phong Cẩn liền đưa tay lên xoa nhẹ gò má đỏ ửng của cô, xót xa:
- Chị dâu, chị bị đánh mất rồi.
Nhưng mấy lời hoa mỹ dỗ ngọt này Quân Dao đã trải đủ, dĩ nhiên sẽ không bị làm cho xao động. Cô hất tay anh ra nghiêm giọng:
- Anh... rốt cuộc là ai?
Nhận thấy sự dè chừng rõ rệt trong lời nói của thiếu nữ, nam nhân kia không hề kiêng dè mà cười thật to:
- Chị dâu, chị đâu cần như vậy? Dù sao... chị cũng biết rõ em là ai rồi mà nhỉ?
Nói đến đây, đôi mắt bồ câu lấp lánh của anh đột nhiên ánh lên tia sáng quái dị. Quân Dao thầm nuốt vào một ngụm nước bọt, đáy lòng có chút dậy sóng.
Tuy rằng cô đã đi qua sáu thế giới, gặp được không ít người máu mặt. Nhưng chỉ riêng Phong Cẩn mới cho cô cái cảm giác bị đè nén, áp lực đến khó thở.
- Anh nói thế rốt cuộc là có ý gì?
Nữ nhân đè xuống cảm giác nôn nao, vực lại tinh thần hỏi xoáy người đối diện.
Ngược lại với nữ nhân đang tung lên mấy lớp phòng bị, Phong Cẩn lại rất thoải mái:
- Không cần giả vờ nữa. Chuyện ngày hôm đó, tôi biết hết rồi!
Nghe hết câu này, lông mày của cô hơi nhíu lại nhưng rất nhanh đã trở về trạng thái cũ. Quân Dao mặt lạnh như tiền liếc nhìn người kia:
- Ờ, Mắt Đỏ láo lếu hoá ra cũng không tầm thường.
Mấy từ "Mắt Đỏ láo lếu" kia vừa lọt vào tai đã khiến trán Phong Cẩn lộ ra mấy vệt nhăn nhó. Anh ta gằn ra từng chữ:
- Chị dâu, chị đừng học theo thói xấu của thằng Sếu!
Mặc cho nam nhân kia đang mãnh liệt biểu tình, Quân Dao lại chẳng hề quan tâm. Cô xoay người, nhan nhạt bước đi. Không hề biết hành động của bản thân đã khiến cho thiếu gia phong lưu nào đó đỏ mắt vì tức.
Sảnh lớn của biệt thự được chăng đèn sáng trưng. Từng chùm pha lê nhỏ cứ vậy rủ xuống, góp phần làm tăng lên sự sang trọng của buổi tiệc muộn.
Quân Dao đứng dựa người vào một góc tốt, mắt ngọc lơ đễnh nhìn xung quanh. Thật lâu sau, khoé môi của cô hơi cong lên nụ cười:
- Đến rồi!
Sau câu nói của nữ nhân, phần lớn đèn điện đột nhiên vụt tắt, chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo phát ra từ đèn chiếu sân khấu và âm thanh nhạc trầm điệu.
Một MC mặc bộ vest sang trọng bước ra, lịch thiệp giới thiệu:
- Chào mừng các quý ông, quý bà, các tiểu thư và thiếu gia đại tài của thành phố. Chào mừng mọi người đã đến với buổi tiệc mừng thọ của Minh lão gia!
- Vì Minh lão gia không thích ồn ào nên mọi người hãy trao tấm lòng của bản thân ngay bây giờ!
MC kia nói tiếp. Sau đó, anh ta bước lui về phía sau, nhường đường cho nhân vật chính của buổi tiệc - Minh Hiên Hành bước đến.
- Cảm ơn tất cả mọi người đã đến tham dự buổi mình thọ của lão già ta.
Minh Hiên Hành nói. Sau đó, ông chầm chậm ngồi vào ghế, tiếp nhận những món quà của khách khứa.
Món quà đầu tiên là của Minh Thành, chính là rễ sâm một trăm năm, rễ to và dày, là một món quà rất thông minh.
Món quà thứ hai đến từ Minh Nhạc là mũ vành thập niên bảy mươi. Tuy không phải quá đắt tiền nhưng lại khiến cho Minh lão gia dâng lên nhiều hoài niệm xưa cũ.
Cứ như vậy, các món quà lần lượt được trao đến tay của ông. Thoắt cái đã đến người cuối cùng. Diễm Oá đoan trang cầm theo hộp đồng hồ JACOB & CO ASTRONOMIA SOLAR, loại đắt tiền bậc nhất:
- Minh lão gia, con không biết nên chọn gì. Đây là một chút lòng thành của con, mong ông không chê.
Món quà đắt giá vừa được mở ra đã khiến bao nhiêu người ở khán phòng ngưỡng mộ, Minh Hiên Hành tất nhiên cũng rất vui vẻ:
- Ta rất thích.
Ngay vào lúc màn tặng quà tưởng chừng kết thúc, Diễm Oá đột nhiên đập tay vào nhau, biểu cảm như vừa nhận ra một điều gì đó:
- Quân Dao, hình như cậu còn chưa tặng quà cho ông?
Sau câu nói của thiếu nữ, mấy trăm con mắt ngay lập tức đổ dồn vào thân hình mảnh mai đang dựa vào bức tường cách đó không xa. Đôi mắt xinh đẹp của Quân Dao hơi ánh lên tia cười cổ quái, cô bước đến bên đám người:
- Ồ, Oá Oá, thật may vì cậu còn nhớ đến mình. Bản thân mình là cháu dâu của ông, tất nhiên cũng có chút lòng thành.
Nói đoạn, cô lại liếc nhìn lên trên tầng hai, nói:
- Mở quà!
Lời vừa dứt, tấm màn che liền bị kéo ra, để lộ một bức tranh sơn dầu rất lớn. Bức tranh được chạm bút rất tỉ mỉ, sinh động như thật, phác hoạ lên hình ảnh gia đình họ Minh quây quần một cách tuyệt mĩ nhất.
- Đây là món quà mà con và Minh Viễn nhọc công chuẩn bị, mong ông không chê.
Một câu nói ngắn ngủi này hoàn toàn đủ khiến cho mấy trăm vị khách trở nên náo loạn, thậm chí đối với món quà đắt tiền của Diễm Oá còn có phần hơn.
- Này, cô ấy vẽ cũng quá tài đi!
- Bản thân là một hoạ sĩ, tôi thậm chí còn chưa thấy một bức tranh nào đẹp đến thế này!
- Cô ấy thực sự rất giỏi!
- Mấy người không nghe thấy sao? Là cô ấy và nhị thiếu làm! Là nhị thiếu mắc bệnh về não.
- Cậu thiếu gia ấy cũng có chút tài năng!
Trước làn sóng lời khen đổ dồn về cặp vợ chồng nhà họ Minh, Diễm Oá bên ngoài mỉm cười hoà nhã nhưng nội tâm bên trong sớm đã vị vò đến nhàu nát.
Cô ta đã chuẩn bị rất kĩ món quà của bản thân, vậy mà lại thua một thứ tác phẩm rẻ tiền của vợ chồng nhà ngốc? Nhưng dù sao, đây vẫn chỉ là lời khen từ công chúng, quan trọng nhất vẫn là lão Minh.
Thực tế tàn nhẫn, suy nghĩ đầy mong chờ của Diễm Oá nhanh chóng bị Minh Hiên Hành đánh đổ. Ông nhìn lên bức tranh, từ khoé mắt trào ra một giọt nước.
- Đối với ta... đây là món quà vô giá.
Đây là món quà tuyệt nhất ông từng thấy. Bởi nó có cả người mà ông yêu, Minh lão phu nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT