Đào Anh Thy cùng Tư Hải Minh rời khỏi đại sảnh. Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh đứng ở cửa tiễn hai người. Đào Sơ Tâm đi đằng sau trơ mắt nhìn Đào Anh Thy và Tư Hải Minh bước vào chiếc Rolls-Royce đắt đỏ nhất thế giới. Chiếc xe màu đen tao nhã tự phụ, chung quanh đầy vệ sĩ, thể hiện địa vị cao quý.

Tại sao Đào Anh Thy lại có thể bước vào chiếc xe đó? Cô ta xứng sao? Chẳng qua chỉ là một con bé ở nông thôn, cũng như Đào Hải Trạch, cho dù vào nhà giàu thì cũng chỉ là loại người hạ đẳng ăn nhờ ở đậu mà thôi!

Cô ta nhất định phải chiểm được vị trí vợ của Tư Hải Minh, không thể thua một kẻ cái gì cũng không bằng mình như Đào Anh Thy! Chiếc Rolls-Royce vững vàng chạy trên đường.

Đào Anh Thy đưa mắt nhìn ra ngoài, cố gắng xem nhẹ bâu không khí quái dị trong xe. Hai tay cô ôm ba lô, bên trong là hợp đồng nhập cổ.

Cô ngồi nghiêm chỉnh, hơi nghiêng người về phía trước. Tư Hải Minh tựa lưng lên ghể, đôi mắt sâu thảm vẫn nhìn chằm chằm Đào Anh Thy. Ánh sáng đèn đường thỉnh thoảng lại lướt qua con ngươi đen nhánh của anh, trông vô cùng nguy hiểm.

“Em không có lời muốn nói sao?” Giọng nói trâm thấp của Tư Hải Minh vang lên trong thùng xe.

Đào Anh Thy nhìn bên ngoài, đổi tư thế ngồi, chậm rãi tựa lưng vào ghế: “Tôi chỉ đi dự tiệc thôi.Ba tôi kêu tôi đi”

“Mặc quân jeans đi dự tiệc?”

Giọng Tư Hải Minh trâm xuống, vươn tay ôm eo cô, khiến cô run rấy. Cô rũ mi mắt nhìn bộ đồ trên người mình, đúng là trông không giống như đi dự tiệc chút nào.

Áo thun trắng giản dị dùng đai lưng thít lại, để lộ vòng eo mảnh khảnh, lúc này đang bị Tư Hải Minh chiếm giữ. Dưới thân là quần jeans đơn giản.

Đào Anh Thy nói: “Tôi lâm thời đến đây nên không thay đồ”

“Không nói thật? Muốn tôi điều tra sao?” Bàn tay trên eo rất nguy hiểm. Đào Anh Thy vẫn căng thẳng. Tư Hải Minh nói vậy tức là không tin cô. Chẳng lẽ thật sự phải chờ Tư Hải Minh điều tra sao? Thôi đừng, cô nói cho anh ta là được.

“Lần trước tôi với ba tôi, cùng vợ ông ta ăn cơm, con trai con gái không đến. Cho nên ông ta muốn tổ chức bữa tiệc chào đón tôi để thể hiện sự coi trọng, nhân tiện cho tôi nhập cố công ty họ. Hôm nay tôi lại đây là để ký hợp đồng”

“Lấy ra xem” Tư Hải Minh nói.

Đào Anh Thy chân chờ, sau đó lấy hợp đông từ ba lô đưa cho Tư Hải Minh, thuận thế xê dịch sang nơi khác để thoát khỏi vòng tay của anh ta.

Tư Hải Minh liếc nhìn cô, không lên tiếng, lật xem hợp đồng. Vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc, dường như thoáng chốc đã tiến vào trạng thái làm việc, thâm trâm khôn khéo.

Trước kia Chương Vĩ từng nói với cô, Tư Hải Minh còn khôn khéo xảo quyệt hơn cả luật sư trong việc làm hợp đồng. Chẳng qua có phòng pháp vụ nên không cần anh đích thân ra tay. Tư Hải Minh lúc này thâm trầm, thành thục, càng khó chạm đến.

“Không có vấn đề gì” Đào Anh Thy nói: “Tôi đã xem rồi” Hợp đồng chắc chắn không có vấn đề. Cho dù cô không hiểu thì cũng biết Đào Hải Trạch không có lá gan đó. Bởi vì hợp đồng rất dễ dàng bị đưa đến tay Tư Hải Minh, bị phát hiện vấn đề.

Đừng nói tới quyền khai phá khu Tây Nam, ngay cả quyền tự do ở thủ đô của ông ta cũng sẽ bị tước đoạt. Mặc dù cô không cho rằng Tư Hải Minh sẽ vì mình làm đến mức đó, nhưng Đào Hải Trạch sẽ nghĩ như vậy.

Tư Hải Minh lật vài tờ, xem mấy điểm quan trọng rồi khép hợp đồng lại.

“Tôi đã bảo là không thành vấn đề mà” Đào.

Anh Thy cất hợp đồng vào ba lô. Sau đó cô đột nhiên bị kéo qua…

“ÁI” Tâm mắt xoay chuyển, ngay sau đó cô đã rơi vào lòng Tư Hải Minh, ngồi trên đùi anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play