Nhìn cảnh này, Đào Anh Thy cười lạnh. Xa Huệ Anh, bà đừng làm tôi thất vọng đấy nhé.

Sau bữa cơm với Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh, cô đã chủ động đề nghị Đào Hải Trạch cắt đứt quan hệ với bà chủ nhà, sau đó mua chuộc bà chủ nhà để cô ta gây chuyện.

Thứ nhất, nếu xảy ra chuyện thì Đào Hải Trạch sẽ không ngờ rằng cô chính là đầu sỏ gây nên, không thì ông ta sẽ chủ động cắt đứt quan hệ.

Thứ hai, Đào Hải Trạch bị bắt quả tang ngoại tình thì chắc chắn Xa Huệ Anh sẽ làm âm lên, còn hậu quả thì phải xem làm to chuyện đến mức nào.

Mặc dù Đào Hải Trạch cưới Xa Huệ Anh, nhưng thực tế là ở rể nhà giàu. Công ty do Đào Hải Trạch cai quản, cổ phần còn có không ít, thậm chí còn cho hai đứa con của mình theo họ của Đào Hải Trạch, cho ông ta đầy đủ thể diện của đàn ông.

Có thể thấy bà ta tín nhiệm và yêu ông ta cỡ nào. Một khi Xa Huệ Anh biết Đào Hải Trạch nuôi tình nhân bên ngoài, vậy thì hậu quả sẽ rất thú vị.

Thấy tiến triển khiến mình hài lòng, Đào Anh Thy xoay người trở về khu nghỉ ngơi. Cô có thể ra về được rồi. Chẳng qua cũng có một người khác lại gân khu nghỉ ngơi, đó là Đào Sơ Tâm.

Đào Anh Thy ngẩn người, cô ta muốn làm gì vậy? Khu nghỉ ngơi chỉ có mình Tư Hải Minh ngồi đó. Đào Sơ Tâm bước đến trước mặt anh, tư thế tao nhã ung dung: “Anh Hải Minh, tôi biết anh là người câm quyên của tập đoàn Vương Tân, có quyền lực cao nhất thủ đô, mọi người đều kính sợ anh. Nhưng dù vậy, ngoại hình của tôi còn chưa tệ đến mức khiến anh làm lơ lời tự giới thiệu của tôi chứ nhỉ? Anh làm vậy thì thật không công bằng với tôi”

Cách đó không xa, Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh hoảng sợ. Cô ta làm gì vậy? Muốn chọc giận Tư Hải Minh sao? Thế thì khác nào tìm chế? Đào Hải Trạch tiến lên: “Xin lỗi anh Hải Minh, con gái tôi nhất thời không rõ tình huống, mong anh đừng chấp nhặt với con bé.” Đào Anh Thy vẫn đứng tại chỗ không tiến lên.

Tư Hải Minh ngước mắt nhìn Đào Sơ Tâm, đôi mắt không chút cảm tình, khuốn người ta lạnh gáy.

“Tôi là Đào Sơ Tâm, đến từ thành phố Tấn.

Hôm nay may mắn được gặp anh Hải Minh, thật khiến tôi kinh hãi” Đào Sơ Tâm nói tiếp.

“Tự cho là thông minh” Đôi mắt sắc bén của Tư Hải Minh tràn đầy lạnh lẽo.

Đào Sơ Tâm đoan trang đứng đó, nhưng nghe Tư Hải Minh nói vậy, cô ta lại hoảng sợ. Cô ta bí quá hóa liều nên mới chọn cách này.

Loại đàn ông đầy quyên lực như Tư Hải Minh chắc chắn sẽ gặp nhiều người phụ nữ dùng đủ chiêu trò để quyến rũ anh.

Cho nên cô ta muốn dùng cách không giống ai để thu hút anh, chí ít sẽ để lại ấn tượng sâu sắc về mình. Không ngờ lại bị anh phát hiện ngay từ đâu.

Đôi mắt Tư Hải Minh như bao phủ một lớp băng, hung ác khiến người ta sợ hãi, giọng nói lạnh lẽo vô cảm: “Đừng chặn tâm mắt tôi.”

Đào Sơ Tâm nghi hoặc xoay người lại, liền thấy Đào Anh Thy đứng đó bưng điểm tâm. Ngay lúc đó, Đào Sơ Tâm đã coi Đào Anh Thy là kẻ thù, nhưng mặt ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh.

“Lại đây” Đào Anh Thy đang ngẩn người thì bị giật mình vì giọng nói không giận mà uy của Tư Hải Minh.

Cô hoàn hồn, trở về khu nghỉ ngơi.

“Vê được chưa?” Tư Hải Minh hỏi.

Đào Anh Thy ngẩn ra. Anh hỏi ý kiến của cô ư? Dựa theo tính cách trước kia thì đáng nhẽ anh sẽ kéo cô đi luôn, chứ không suy xét tới suy nghĩ của cô.

“.. Ừm, thế là được rồi, có thể vê nhà” Đào Anh Thy đặt điểm tâm lên bàn.

Tư Hải Minh đứng dậy, lập tức rời khỏi khu nghỉ ngơi. Đào Anh Thy không thèm nhìn người nhà họ Đào, đi theo anh rời đi.

Đào Sơ Tâm hung ác nghĩ: “Đào Anh Thy, mày dám cướp người với tao, không nhìn xem mày có đủ tư cách hay không…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play