*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chúng ta đi xem thử một chút?” Kiều Như An nói.

Hai người vừa định đi thì từ xa bỗng chuyền đến tiếng xe ô tô.

Quay người lại, liền nhìn thấy một chiếc xe tải đang lao tới.

Người trên xe nhìn không giống người tốt, vài gã đàn ông bước xuống xe đều trợn mắt nhìn Kiều Như An.

Tân Hành Chi đẩy Kiều Như An đang sợ hãi lùi về phía sau lưng.

“Không phải các người không biết cái kết của những kẻ cướp người đấy chứ?” Tân Hành Chỉ hỏi.

“Cô ta trông xinh đẹp như vậy chạy ra đây, không phải là để đàn ông chơi đùa sao?” Gã đàn ông mặc đồ đen thui dẫn đầu nhe răng trắng miệng, không chút sợ hãi nói.

Kiều Như An cúi thấp đầu kéo Tân Hành Chỉ: “Chúng ta mau chạy thôi…”

Chỉ là hai người vừa cử động, đã bị bọn chúng chặn lại.

Trước mặt là một khẩu súng kiểu cũ sáng loáng, có thể thấy đây là một tổ chức không có ảnh hưởng lớn.

“Mày có thể đi, nhưng cô ta thì ở l An.

Kiều Như An sợ đến mức trực tiếp trốn sau lưng Tân Hành Chỉ.

“Chúng mày không sợ bị xử tử sao?” Tân Hành Chi sắc mặt khó coi, kìm nén tức giận.

Nòng súng chĩa vào Kiều Như “Vậy nếu như cô ta cam tâm tình nguyện, như vậy không phải được rồi sao?” Nói xong, mấy gã đàn ông ha ha cười lớn.

Tân Hành Chi nhíu mày, không ngờ lại xui xẻo như vậy, lại gặp phải đám người này.

Có điều, đây là một sự trùng hợp, hay là có nguyên do nào khác?

Tân Hành Chi nhân lúc bọn họ không chú ý, ánh mắt sắc bén, tốc độ rất nhanh xoay người lách ra phía sau một tên đứng gần trước mặt, chĩa súng vào thái dương tên đó, hét lớn với Kiều Như An: “Chạy đi!”

Kiều Như An run rẩy ngã xuống đất, quên phản ứng.

Gã bên cạnh liền chĩa súng về phía Tân Hành Chỉ.

Tân Hành Chi dùng sức kéo con tin đứng trước mặt hẳn ta: “Để xem đạn của mày nhanh hay của tao nhanh hơn! Vân còn không mau chạy đi “Không được! Tôi làm sao có thể không quan tâm đến anh được?”

Kiều Như An sợ hãi cực độ: “Các người làm ơn thả anh ấy đi, tôi sẽ đi cùng các người, làm ơn…”

Tân Hành Chi thực sự không nói lên lời trước phản ứng của Kiều Như An, lúc này mà cô ta chạy đi thì anh khi đó mới có thể tập trung đối phó bọn chúng được!

Một tên trong số bọn chúng phản ứng lại trước, bước đến tóm lấy Kiều Như An, dí súng sau đầu cô ta—— “A” Hành Chi cứu tôi với!” Kiều Như An nhanh chóng bị dọa sợ phát khóc.

“Bỏ súng xuống! Nếu không một phát súng tao bắn vỡ đầu cô ta!”



Tân Hành Chỉ nhìn Kiều Như An tay chân đều bị trói, mà cả người anh cũng bị trói lại. Dùng sức vùng vẫy một chút, sợi dây trói rất chặt, dùng hết sức đi chăng nữa cũng không ăn thua.

Nhìn xung quanh căn phòng khắp nơi đều tối tăm và ẩm thấp.

“Đây là chỗ nào?”

“Trông giống như khu ổ chuột.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play