Các anh có thể nuông chiều cô, chiều chuộng cô, cho cô mọi thứ tốt nhất, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Chỉ có một thứ mà các anh ấy sẽ không bao giờ nhân nhượng, đó chính là Tư Hải Minh. Tuy rằng cô cũng không có suy nghĩ đến việc ở bên Tư Hải Minh, nhưng thái độ của các anh cũng không cho cô một chút cơ hội để do dự.

“Nếu không có việc gì em trở về đi ngủ đây” Đế Anh Thy nói.

“Em ngủ ở phòng của anh đi”

“Hả? Vậy thì anh ngủ ở đâu?” Đế Anh Thy nói.

“Anh sẽ ngủ với Bảo Long” Đế Bắc Lâm sờ đầu của cô, nói: “Đi ngủ sớm một chút.” Nói xong, anh đi ra ngoài đóng cửa lại. Đế Anh Thy thầm nghĩ, có thật sự cần thiết không? Không phải có thể ngủ ở trên giường của chính mình sao?

Bởi vì sự việc hôm nay rốt cuộc đã kích động anh ba cô, cho nên Đế Anh Thy cũng không vùng vẫy nữa.

Giống như bị Tư Hải Minh hôn, cô cùng Tư Hải Minh hôn nhau, càng về sau bộ dạng càng nghiêm túc hơn… Cô bị ngã một cú ở trên giường, thật đúng là xui xẻo! Lần đầu tiên cùng Tư Hải Minh làm giao dịch đã bị anh ba gặp được, thật sự rất xấu hổ, cô hận không thể tìm được cái lỗ để chui vào…

Nếu chờ sau khi chủ cửa hàng bán hoa ly hôn, có phải vẫn phải tìm Tư Hải Minh hỗ trợ hay không?

Chắc chắn rồi! Hôn cũng đã hôn, không thể không giúp!

Ở bàn ăn sáng ngày hôm sau, nếu không phải bởi vì có trẻ con ở đây, bầu không khí chắc chắn sẽ rất ngột ngạt. Có trẻ con ở đây, lời nói non nớt có thể hàn gắn toàn bộ những điều không vui!

Sau khi ba người bác tiễn mấy đứa nhỏ trở về, Đế Bắc Lâm kéo cổ tay của Đế Anh Thy, trực tiếp rời đi.

Không để cho Đế Anh Thy có cơ hội tiếp xúc với Tư Hải Minh.

Đế Anh Thy ngồi trên chiếc xe của anh ba cô, thỉnh thoảng lại nhìn xem sắc mặt của anh ba.

Đứa trẻ không ở đây, anh lập tức lộ ra “bản tính”.

Đế Anh Thy lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Tư Hải Minh: “Anh đã nói sẽ giúp đỡ, còn giữ lời không?” Tin nhắn điện thoại di động vang lên, mở ra: “Có kế hoạch gì?” Đế Anh Thy: “Tạm thời không cần ra tay, chờ tên đàn ông kia ly hôn” Tư Hải Minh: “Được” Đế Anh Thy thu di động, tâm tư buông xuống.

Vài giây sau, tin nhắn lại vang lên.

Tư Hải Minh gửi đến tin nhắn: “Vê sau có việc gì cứ việc tìm tôi” Khuôn mặt Đế Anh Thy lộ vẻ kinh ngạc, hàm ý lời này cũng quá rõ ràng rồi!

Cô đánh chữ: “Mơ đi!” Tuy rằng cô hiểu rất rõ ràng, từ nay về sau ai cũng không dễ bàn, nhưng hiện tại cô nhất định không muốn làm cho Tư Hải Minh đắc ý!

Còn hại cô bị anh ba bắt gặp, quả thật là hiện trường tử hình với cô, được không?

Một tiếng đinh vang lên, lại có tin nhắn.

Đế Anh Thy mở ra, nội dung: “Không cần thù lao” Đế Anh Thy nghĩ thầm, nói cách khác, vậy khi tìm anh ta làm việc không cần phải hôn anh ta nữa, loại giao dịch này còn tồn tại ư?

Vậy còn được…

Nhưng tại sao Tư Hải Minh đột nhiên lại nghĩ thông suốt? Là cái gì khiến hắn như vậy?

Mặc kệ là cái gì, thế này rất tốt!

Nhìn thấy ánh mắt anh ba cô quay sang đây, Đế Anh Thy đặt điện thoại di động sang một bên, hy vọng Tư Hải Minh đừng nhắn thêm một tin nhắn nào nữa.

Nhưng mà, không có tiếng tin nhắn tới, mà là tiếng chuông cuộc gọi đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play