Tán lá cây xanh biếc ở trên cao bị gió thổi rơi xuống lả tả, xoáy cuốn lên thành từng vòng ở trên đất. Một góc của khu đất công trình trống chồng chất gạch đá đổ vỡ, vùng phụ cận hồi lâu cũng không thấy xuất hiện sự tồn tại của một hơi người, lộ ra nơi này có chút hỗn loạn lại vắng lạnh.
Mặc dù đã sớm biết chuyến đi này dữ nhiều lành ít, Vương Thanh vẫn như vậy giữ vững bước chân không nhanh không chậm, yên lặng mà trấn tĩnh, nhìn qua không có lấy nửa phần hoảng loạn.
Từng bước một đạp lên nền đất xi măng, ánh mắt âm ngoan bình thản tựa như có thể bắt được bụi mù thật nhỏ tung bay ở trước người, Vương Thanh mặt không thay đổi nhận điện thoại, "Tao đến rồi, mày đang ở đâu?"
Chiếc xe hàng đậu ở phía sau tòa nhà thật lâu trước đó bắt đầu lăn bánh chạy ra phía bên ngoài một đoạn, Tạ Kiêu ghé đầu ra quan sát, vừa liếc mắt lập tức thấy được người đàn ông mặc áo đen đang đứng ở giữa khu đất trống kia, "Đã thấy mày, đã mang đồ đến? Mày để xuống đất đi, tao bây giờ phái người đi qua cầm lấy."
Lúc này Vương Thanh cũng nhìn thấy Tạ Kiêu, hắn kéo xuống túi vải bố, quơ quơ về phương hướng chiếc xe hàng mà Tạ Kiêu ở bên trong, "Tất cả đều ở trong đây, bất quá tao không thể nào trực tiếp đưa cho mày ở nơi này được, kêu thủ hạ của mày đem thứ mà tao muốn đưa cho tao, tao muốn đối mặt trao đổi."
Tạ Kiêu cười lạnh một tiếng, nói: "Thừa biết mày muốn cái gì, tài liệu của Phùng Kiến Vũ, thẻ nhớ của máy giám sát và tai nghe mini cũng đều bỏ chung với nhau, mày không chịu tin tao, vậy thì làm theo lời mày nói đi."
Cúp điện thoại, không bao lâu sau, bốn người bước xuống từ trong xe hàng bên kia đi về phía Vương Thanh, thoạt nhìn qua đều là những người có thể đánh. Vương Thanh thấy vậy, lạnh nhạt bước về phía trước mấy bước, một tay giơ lên túi vải bố, một tay chậm rãi vươn đến phía sau hông chạm vào con dao nhỏ tùy thân thường ngày mình hay dùng.
"Thanh ca, đếm một hai ba, cùng nhau trực tiếp bỏ đồ xuống dưới đất." Đầu lĩnh bên kia chính là Đại Đầu Lộc, lời nói tỏ vẻ khách khí, nhưng trong giọng nói lại không nghe ra được nửa phần kính trọng.
Vương Thanh nhíu mày, xem như là đồng ý, chỉ có bàn tay vẫn thủy chung đặt ở chỗ con dao nhỏ vẫn chưa được lấy ra.
Sau ba tiếng đếm, hai bên đều buông lỏng tay, tiến lên nhặt lấy đồ ở trên đất. Vương Thanh nhìn vào bên trong chiếc túi kia, rất nhiều vật lộn xộn, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt đã tức khắc nhìn thấy cái tai nghe mini kia, biểu tình trong nháy mắt lộ ra mấy phần nhẹ nhõm, có thêm mấy phần chán ghét, khiến cho người ta có chút không biết hình dung như thế nào.
Đem những thứ kia ôm vào trong ngực, Vương Thanh ngẩng đầu lên. Trong bốn người phía đối diện, Đại Đầu Lộc ước chừng đang cùng Tạ Kiêu nói chuyện, một người đang đếm tiền, còn lại hai người mắt không nháy nhìn chằm chằm vào hắn, bàn tay đặt tại sau hông cơ hồ muốn rút ra dao nhỏ.
"Kiêu ca, bên Đại Khang đại khái ổn được rồi, số lượng ở đây hẳn không khác biệt mấy, " Đại Đầu Lộc nói với người bên đầu dây điện thoại, "...... Đúng vậy, chìa khóa kho hàng lớn cũng ở đây." Dứt lời, hắn từ trong tay người đàn ông được gọi là Đại Khang nhận lấy hai khối kim loại rồi cân nhắc xem xét.
Tạ Kiêu bên kia dường như lại khai báo gì đó, bên này lại trầm tĩnh một hồi, Đại Đầu Lộc đáp lại, "Được, được, em biết rồi." Bỏ điện thoại trở về túi quần, Đại Đầu Lộc nói với ba người kia, "Kiêu ca nói không còn chuyện gì nữa, có thể đi được rồi."
Mặt bốn người vẫn là hướng về Vương Thanh, chậm rãi quay về hướng ngược lại trở về xe hàng. Người đàn ông phảng phất an tĩnh đứng ở nơi đó, dường như tùy thời sẽ hóa thành một con mãnh thú, nhào lên cắn xé nát bấy bọn họ.
Vương Thanh chinh lăng trong chốc lát, bàn tay đã cầm lấy chuôi đao tay thoáng chốc cứng đờ, lại chậm rãi buông xuống.
Chỉ ...... như vậy ?
Hắn thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng đợi sau khi Tạ Kiêu lấy được đồ, sẽ lao vào một cuộc ác chiến.
Tình huống phát triển ngoài dự liệu làm cho đại não của Vương Thanh có chút ngừng trệ, bàn tay rũ xuống phảng phất tựa như theo bản năng đút vào túi quần bên phải —— bên trong chính là đôi nhẫn vốn là đã bị ném xuống bãi rác.
Ngày đó hắn ném đi, sau đó lại giống như người điên, rồi lại chạy đi tìm thật lâu thật lâu.
Hắn ước chừng có chút nhận mệnh, khi đó hắn đã tự hỏi mình: Mày làm sao có thể nỡ lòng làm mất nó a? Quả thật là không bỏ được, đi kiếm nhặt trở lại, lau đi bụi bám trên cái hộp, lại cẩn cẩn dực dực mang theo bên mình.
Đầu ngón tay chạm đến lớp vải nhung của chiếc hộp, không khỏi cảm thấy có chút ấm áp, trong lòng lại bắt đầu âm thầm gọi tên người nọ, nhất thời đại não xông lên một trận hoảng hốt —— Phùng Kiến Vũ vẫn còn bị hắn nhốt ở trong nhà. Nhìn thân ảnh của nhóm người kia xa dần, Vương Thanh cũng bắt đầu vội vã cất bước đi về hướng ngược lại.
Phùng Kiến Vũ, anh có thể dẫn em rời đi, anh nhất định phải dẫn em rời đi. Rời đi những thứ bẩn thỉu này, rời đi những thứ nghi kỵ mưu hại lẫn nhau, tất cả những thứ ngăn cản giữa anh và em đều sẽ không còn tồn tại nữa. Bất kể thế giới này sẽ biến thành cái dạng gì, anh chỉ muốn cùng em chung một chỗ, anh nguyện ý buông tay tất cả, anh nguyện ý cùng em lưu lạc.
Tựa như một cuộc tuyên thệ trang nghiêm. Bất giác một luồng gió ấm xen lẫn ánh nắng ôn nhu phất phới chạm vào mặt, Vương Thanh mỏi mệt nhắm nghiền hai mắt, cả trái tim bị sự ngọt ngào cùng đau thương lấp đầy.
"Kiêu ca, chúng ta hiện tại ...... trực tiếp rời đi?" Vào xe hàng, Đại Đầu Lộc ngồi ở chỗ tay lái nghiêng đầu hỏi Tạ Kiêu.
Tạ Kiêu nhận lấytúi vải bố, cũng không ngẩng đầu lên, "Chạy tiếp về phía trước."
Đại Đầu Lộc không quá đồng ý, vội la lên: "Kiêu ca ......"
"Không nhìn tận mắt, tao chắc chắn sẽ không thư thản." Tạ Kiêu giống như bị sự do dự của Đại Đầu Lộc chọc cho có chút không vui, nghiêng đầu, lạnh lùng liếc gã một cái.
Chút ngoan lệ kia khiến cho Đại Đầu Lộc có chút chịu không nổi, gã nuốt một ngụm nước bọt, chỉ đành phải lấy tốc độ chậm rãi chạy xe về phía trước, trở về vị trí lúc ban đầu cách trung tâm khu đất trống ước chừng một trăm mét. Bên kia, đám phòng thủ mang theo ở phía sau chẳng biết từ lúc nào lượn quanh ra khỏi một chiếc xe hơi cũ kỹ.
Phía xa xa, loáng thoáng nghe được tiếng bánh xe nặng nề ma sát với mặt đất, tiếng vang của động cơ cùng với âm thanh đầu xe xé rạch không khí, lại dường như không phải chân thật, trong đầu xuất hiện ra bộ dáng của Phùng Kiến Vũ chạy trên chiếc xe máy nhỏ, Vương Thanh không tự chủ cong cong khóe miệng, đại khái là do quá nhớ người nọ đi.
Nhưng không nghĩ đến lúc một lần nẽa mở mắt ra, Phùng Kiến Vũ xác thực là đang chạy mô tô lao về phía hắn, tốc độ kia nhanh đến mức phảng phất giây tiếp theo chiếc mô tô này sẽ bay lên khỏi mặt đất. Vương Thanh dùng sức trừng mắt nhìn, luôn cảm thấy tất cả việc này tựa như một giấc mộng.
Lúc còn cách Vương Thanh ước chừng mấy chục mét, Phùng Kiến Vũ bất chợt bẻ tay lái quẹo cua, tốc độ đột nhiên mất khống chế nhất thời làm cho cậu mất thăng bằng, cả người và xe cùng nhau lật ngã xuống đất, bịch một tiếng, mọi chỗ xung quanh dấy lên không trung đều là bụi bậm. Không màng đến đau đớn, Phùng Kiến Vũ vội vàng ngửa đầu nhìn về phía Vương Thanh, muốn xác nhận an nguy của người nọ, ánh mắt kiếm tìm thân ảnh quen thuộc, trong nháy mắt, con ngươi cậu bất chợt co rút, buồng tim tựa hồ bị người nào đó hung hăng bóp nát ở trong tay —— cậu nhìn thấy phía sau lưng Vương Thanh, một chiếc xe hơi từ từ lái tới.
Xe, có bom ......
Không thể !
Phùng Kiến Vũ nhúc nhích thân thể dùng hai tay chống đỡ tự mình đứng dậy, lúc bước mấy bước đầu tiên liền lảo đảo một chút, quá độ kiệt sức vào lúc nãy cộng thêm bắp thịt bị bong gân làm cho cậu có chút lực bất tòng tâm. Cậu cắn chặc răng, phảng phất trong phút chốc mất đi tri giác, điên cuồng chạy về hướng Vương Thanh, không ngừng gào thét kêu tên người nọ.
Vương Thanh sau khi thất thần trong chốc lát, tuy vẫn có chút mờ mịt không rõ, cũng gấp gáp khẩn cấp chạy về phía Phùng Kiến Vũ.
"Nhanh lên một chút ! Tao kêu mày lái nhanh lên một chút ! ! " Lúc nhìn thấy Phùng Kiến Vũ xuất hiện, toàn thân Tạ Kiêu giống như bị ma nhập, không ngừng gào thét vào điện thoại.
Ra lệnh một tiếng, chiếc xe hơi cũ nát kia trong phút chốc phát ra tiếng rồ ga khó nghe, không ngừng dốc sức hung hăng gia tốc lao về phía hai người.
Đại não Phùng Kiến Vũ bắt đầu có chút mơ hồ, cậu nhìn thấy chiếc xe hơi đáng sợ kia cách Vương Thanh càng lúc càng gần, càng lúc càng gần ...... phảng phất một giây sau sẽ làm cho người trước mắt mình thịt nát xương tan, cả người cháy đen, cậu biết tốc độ kia chính mình hoàn toàn không thể sánh bằng. Thời gian thật giống như bắt đầu biến chậm, ngay cả hình ảnh cũng chớp nháy rõ ràng ở trước mắt thoáng qua, thậm chí ngay cả đang dốc sức chạy trốn cậu cũng có thể cảm giác rõ ràng bắp chân của mình đang không ngừng run lên.
Đột nhiên lỗ mũi có chút chua xót, Phùng Kiến Vũ đã không còn cách nào suy tính. Sợ hãi, bất an, hối hận sắp nhanh chóng nuốt chửng cậu. Cắn chặc hàm răng, cả người trên dưới đều cảm thấy thoát lực, cậu gầm nhẹ một tiếng, giống như một con thú hoang bị thương, không màng hết thảy sải bước chạy lớn hơn.
"Nhanh lên một chút ! Khốn kiếp ! Lái nhanh một chút a ! " Tạ Kiêu ngồi ở trong xe hàng, rống giận đến lạc giọng.
Khuôn mặt quen thuộc ở trước mắt càng lúc càng hiện ra rõ ràng, hoảng hoảng hốt hốt, Phùng Kiến Vũ run rẫy đưa tay ra, cậu biết chính mình đã kéo được tay hắn, dường như là ảo giác, lỗ tai bất giác nghe được mấy tiếng tia lửa xẹt, cậu liều mạng lôi kéo Vương Thanh chạy về hướng ngược lại, nhưng dường như không còn kịp nữa rồi.
Trong nháy mắt đó, Phùng Kiến Vũ cảm giác toàn thân mình nhẹ hẫng, cậu có chút sợ hãi, muốn há miệng gọi tên người nọ, nhưng cậu cái gì cũng không làm được. Cậu đột nhiên cô cùng tiếc nuối, cậu thật sứ rất muốn trả lời câu hỏi cuối cùng mà Vương Thanh lúc ấy vứt lại cho cậu, thật sự rất muốn. Vấn đè quan trọng như vậy, tại sao ông trời cũng không chịu cho cậu một cơ hội, để cho cậu nói ra câu trả lời ?
—— Phùng Kiến Vũ, em rốt cuộc có tim hay không ? !
—— Có, từ lúc vừa mới bắt đầu, em đã đem nó hoàn hoàn chỉnh chỉnh trao cho anh rồi.
Trong tích tắc, tiếng nổ vang oanh trời, ánh lửa bắn ra tứ phía, trời đất phảng phất đều rung động ở nơi này.
Khí nổ đem hai người đẩy ra xa mấy mét, mảnh vụn bay loạn, bên tai chỉ còn đọng lại tiếng ong ong như có như không, cả người đau đớn đến cảm giác như tứ chi đã không còn thuộc về mình. Đợi lúc Vương Thanh ở trong một mảnh bụi mù mở mắt ra, đập vào mắt chính là một mảnh hồng đỏ chói mắt rỉ ra từ phía sau ót của Phùng Kiến Vũ, ý thức của người nọ hiển nhiên đã vô cùng suy yếu, ánh mắt chỉ có thể híp mở một ít, nhưng bàn tay thủy chung gắt gao siết chặc vạt áo của hắn.
"Đại Vũ ...... Đại Vũ ......" Vương Thanh tắt nghẹn cổ họng, có chút kinh hoảng lại không thể tin thấp giọng gào tên người nọ, một tiếng lại một tiếng, nhưng không hề nhận được nửa phần đáp lại, tuyệt vọng từ từ tràn lên con ngươi, cuối cùng cơ hồ biến thành kêu rên, mỗi một âm tiết thê lương đến cả người ruột gan như đứt thành từng khúc.
Cư li của xe hàng quá xa với vụ nổ, không nhìn thấy rõ được tình huống, Tạ Kiêu thúc giục Đại Đầu Lộc lái xe tiến đến gần. Vội vã với uy hiếp của Tạ Kiêu, hơn một nửa người trong xe cũng bị sai xuống đi thăm dò tình trạng của hai người kia, không nghĩ đến mới vừa đi ra không đến vài bước chân, từng trận trận tiếng còi báo hiệu đặc trưng của xe cảnh sát vang lên dồn dập, bọn họ hốt hoảng muốn trở vào trong xe, nhưng chiếc xe kia lại bỏ rơi bọn họ, tuyệt tình mà lao đi. Không lâu lắm, toàn bộ công trình đều bị cảnh sát bao vây, tình huống cũng phần nào đã được khống chế.
Xe cứu thương rất nhanh chạy tới hiện trường. Cảnh sát dự định đem hai người chia ra đưa vào hai chiếc xe cứu thương, Vương Thanh như thế nào cũng không chịu bằng lòng. Nhân viên cứu cấp cũng cố gắng đem Phùng Kiến Vũ bị thương nặng trước hết đặt lên băng ca, nhưng bàn tay kia mới vừa tách ra vạt áo của Vương Thanh, liền theo chút ý thức còn sống muốn nắm lại, đầu ngón tay suy yếu hơi di chuyển, giống như là đang tìm bảo bối của cậu.
Nước mắt trào ra trong nháy mắt khiến cho tầm nhìn trở nên mơ hồ, Vương Thanh không dám động vào Phùng Kiến Vũ, chỉ đưa tay kéo lại lằn ranh của băng ca, hoảng hồn một cúi gập đầu, cũng không biết hướng về người nào cầu khẩn nói: "...... Cầu xin các người, cầu xin các người để cho tôi ở bên cạnh em ấy."
Lúc này, Dư Hạo Viễn từ trong đám người đang bận rộn chen lấn đi vào, "Tỉnh táo một chút, đừng nên làm trễ nãi trị liệu của cậu ấy."
Nghe thấy như vậy, Vương Thanh vội vàng rút tay trở về, giống như một đứa trẻ bị phát hiện làm sai chuyện. Hắn nhìn theo phương hướng nhân viên cấp cứu đem Phùng Kiến Vũ đẩy đi, ngưởng đầu vươn mắt chăm chú nhìn, đem nước mắt ngưng trở về. Trong khoảng thời gian ngắn, huyệt thái dương cơ hồ đau đớn đến muốn nổ tung, mọi thứ xung quanh dường như không còn tồn tại. Ba bốn người nhân viên cấp cứu vội vàng tiến đi lên, dìu Vương Thanh đặt lên băng ca, đưa vào trong xe cứu thương.
Hai chiếc xe cứu thương trong một buổi sáng sớm yên tĩnh băng băng trên đường cái cấp tốc lao về phía trước, ngay cả tiếng còi báo hiệu đều giống như là ai đó đang oán thán thê lương.
Đầu đau đến muốn nổ tung, âm thanh ù ù bên màng nhĩ khiến cho cả người Phùng Kiến Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu, dù chỉ còn tồn lại một tia ý thức cuối cùng, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng mỗi một tế bào trên người cậu đều đang kêu gào, đau, rất đau.
Mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, cậu cố gắng liều mạng mở ra, chỉ mờ mịt nhìn thấy bên người bị vây quanh bởi một đám người mặt đồ trắng, cũng không cách nào phân biệt rõ thần sắc của bọn họ, chỉ cảm thấy trong mọi cử động của bọn họ dường như đang rất vội vàng.
"Cậu tên là gì?"
"......Squirrel, Phùng Kiến Vũ. Cảnh viên số hiệu 92827...... trực thuộc khoa tình báo hình sự CIB. Danh hiệu của lần hành động này là Hừng Sáng, mục đích là phá vỡ tập đoàn buôn bán ma túy Khánh Dư ...... Nhiệm vụ của tôi là nằm vùng xâm nhập vào nội bộ tập đoàn, tiếp cận một người, hắn ......"
- Hoàn chương 98 -