Cuộc gọi vừa lúc kết nối với điện thoại của Trương Dĩ Hàng.
Trương Dĩ Hàng nghe Đại Đầu Lộc giao phó xong xuôi, cúp máy, có chút không sờ được đầu óc. Đại Đầu Lộc đã có một đoạn thời gian không liên lạc với cậu, thế nào hôm nay lại bất chợt tìm cậu qua làm sai vặt? Nghi ngờ vẫn chưa qua đi, nhưng vẫn là dựa vào hóa đơn Đại Đầu Lộc gửi đến đi tìm thuốc.
Mãi cho đến buổi trưa, Đại Đầu Lộc mới gọi điện lại một lần nữa cho Trương Dĩ Hàng, nói cho cậu ta biết vị trí.
“Đi, cầm cái này đi vào trong đưa cho cô ta.” Đại Đầu Lộc từ trong bao thuốc của Trương Dĩ Hàng lấy ra một phần, nhét vào trong tay cậu ta, ra lệnh, “Động tác nhanh một chút, đừng có chậm chạp lề mề.”
Trương Dĩ Hàng gật đầu một cái, theo phương hướng mà Đại Đầu Lộc chỉ, đi đến, đẩy cửa phòng ra. Trong phòng trong nháy mắt truyền đến một tiếng kêu rên hoảng sợ, đập vào mắt là một nữ nhân thân thể trần truồng, tóc tai rối bời quần áo rách rưới ngồi phịch ở trên đất, lại theo bản năng muốn trốn tránh gì đó, nhưng nàng hiển nhiên đã không còn khí lực.
Trương Dĩ Hàng ở trường đua ngựa cũng thấy qua rất nhiều nữ nhân như vậy, trong lòng mặc dù có chút bài xích, nhưng vẫn là chậm rãi tiến đến, “Tôi chính là người đưa cơm.”
Đến gần chút, Trương Dĩ Hàng mới nhìn rõ khuôn mặt sưng phù có chút biến hình kia, mà người nọ hiển nhiên cũng nhìn thấy rõ cậu ta, hai người đều một trận cả kinh.
Trương Dĩ Hàng nhận ra đó là Tạ An Tình, Tạ An Tình cũng hoảng hốt nhớ lại lần đó lúc mình vô tình bắt gặp Phùng Kiến Vũ, người đàn ông này cũng đứng ở bên cạnh ……
Như vậy, như vậy …… anh ta có thể trở thành hy vọng của mình được không?
Không, nàng đã không còn hy vọng, có lẽ …… anh có thể trở thành hy vọng của bọn họ.
Tạ An Tình cắn cắn môi dưới, nước mắt dâng đầy một tầng trong hốc mắt, dùng hết toàn lực đem tay kéo kéo quần áo của mình. Trương Dĩ Hàng nhìn thấu động tác của nàng, vội vàng giúp nàng đem quần áo đưa đến trước người. Nàng lại hớp khí thở hổn hển, mới đưa tay kéo ra dây kéo nằm ở bên hông áo. Nguyên tưởng đó chẳng qua chỉ là để trang trí, chưa từng nghĩ đến bên trong lại có một chiếc túi nhỏ. Trương Dĩ Hàng đứng ở một bên, không hiểu Tạ An Tình muốn làm gì, bản năng lui về sau mấy bước, lại thấy nàng giũ giũ chiếc túi, bên trong rơi ra một vật ước chừng không lớn bằng lòng bàn tay …… một cái móc khóa hình xe hơi.
Tạ An Tình lại ô ô mấy tiếng, vươn tay nắm lấy ống quần Trương Dĩ Hàng, trái tim Trương Dĩ Hàng căng thẳng đập thình thịch, ngồi xổm xuống.
Đem móc khóa xe hơi nhét vào trong tay của Trương Dĩ Hàng, Tạ An Tình cố gắng đè ép cổ họng mở miệng, “Phùng …… Phùng ……” Nhưng nàng hiển nhiên không có biện pháp nói ra đầy đủ dù chỉ là một câu nói, thậm chí mỗi khi phát ra một âm tiết, đau đến nàng nước mắt giàn giụa.
Thấy bộ dáng kia của nàng, Trương Dĩ Hàng càng gấp hơn, lấy ra điện thoại di động bấm vào mục ghi chú đưa đến trước mặt Tạ An Tình, nhỏ giọng nói: “Cô muốn nói gì? Cô đánh ra đây.”
Chỉ có mấy chữ trong nháy mắt như vậy, Tạ An Tình vẫn là cắn răng nhấn xuống mấy chữ, nàng biết mình đã không còn có lựa chọn quyền lợi, vô luận có thành công hay không, có lẽ đều cùng nàng vô quan.
Trương Dĩ Hàng nhìn vào màn hình điện thoại, phía trên là một hàng chữ vô cùng đơn giản —— đưa Phùng Kiến Vũ, xe, táo.
“…… Phùng Kiến Vũ ? ! ” Trương DĨ hàng hạ thấp giọng kinh hô một tiếng, cậu không hiểu vì sao Tạ An Tình muốn tìm người nọ.
Nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Trương Dĩ Hàng, Tạ An Tình cho rằng cậu ta không muốn giúp, nhất thời khóc càng hung hơn.
“Cô đừng khóc, đợi lát nữa đem bọn họ chiêu tiến vào. Cô muốn tôi đưa cho anh ấy, đúng không?” Trương Dĩ Hàng thấy vậy vội vàng khuyên nhủ.
Tạ An Tình gật đầu, có chút mệt mỏi thoát lực nằm trở về trên sàn nhà, lại duỗi ngón tay chỉ móc khóa xe hơi, làm khẩu hình một chữ “ táo ”, hai cánh tay làm thành động tác vòng quanh.
“Đem táo …… cột vào trên xe?” Trương Dĩ Hàng nghi ngờ hỏi.
Tạ An Tình lại dùng sức gật gật đầu, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt nàng tái nhợt, nếu không phải lồng ngực vẫn còn đang yếu ớt phập phồng, nhìn như vậy, tựa như một xác chết.
“Tao nói mày ở trong phòng này làm gì vậy hả ? ! ”
Cửa phía sau bị đạp một cước, Đại Đầu Lộc từ bên ngoài tiến vào.
Trương Dĩ Hàng vội vàng nói: “Em thấy cô ta hình như không có khí lực ăn cơm, nghĩ xem có nên giúp một tay hay không.”
“Cần mày phát thiện tâm hay sao? Chỉ kêu mày đưa vào, không có kêu mày phục vụ cái lông gì hết, ít nhiều chuyện cho tao ! Manh chóng đi ra ngoài ! ” Đại Đầu Lộc một chút không khách khí nắm lấy cổ áo phía sau của Trương Dĩ Hàng đem người kéo lên.
Trương Dĩ Hàng thuận thế đưa tay đem móc khóa nhỏ ném vào trong túi áo của mình, một mặt lại ân cần cấp gã ta một nụ cười xòa, “Ai nha ai nha, em đi ngay em đi ngay.”
Ra khỏi gian phòng kia, Trương Dĩ Hàng lập tức muốn rời khỏi chỗ này. Thế nhưng không nghĩ mới vừa bước tới cửa, Hà Bàng đang cầm hộp cơm gọi cậu lại, “Việc bên kia, hẳn là không gấp đi, hôm nay tao thiếu người chạy vặt, mày lưu lại một ngày.”
Trương Dĩ Hàng đứng hình, nghĩ đến món đồ nằm trong túi áo mình, gấp đến độ khẽ nhíu mày, cũng không biết tin tức này có thể kéo dài được hay không ……
- Hoàn chương 95 -