Sáng sớm ngày thứ hai Vương Thanh lập tức liên lạc với mấy lão nguyên thúc phụ có quyền hành trong xã đoàn, Phùng Kiến Vũ chỉ ở nhà nghỉ ngơi, đồng thời đem một đống bừa bãi trong phòng ngủ chính thu thập lại gọn gàng.
Nhân viên thông báo xong, đến ngày thứ ba bắt đầu mở hội đường. Tạ Viễn Khánh vẫn như mấy lần trước không tham dự, vẫn là do Bành Hiên có tư lịch lâu năm nhất phụ trách chủ trì. Dĩ vãng luôn có hai bên thế lực Vương Thanh và Tạ Kiêu đối đầu, hôm nay Tạ Kiêu đã vào ngục, nhưng không khí bên trong hội đường vẫn tương đối nồng đậm. Nhất là khi Vương Thanh đem tất cả sổ sách của Tạ Kiêu bày ra trước mặt, lúc nói đến mau chóng chọn ra thượng vị, đám người đang ngồi không khỏi thần sắc khác nhau, trong đầu mỗi người mang theo một bộ ý tưởng.
Lời nói của Vương Thanh tương đối tốt đẹp, phân tích hơn thiệt, hiểu lấy đại nghĩa, đem lợi ích của xã đoàn đặt lên hàng đầu. Mỗi một người trong xã đoàn tất nhiên biết được đại khái nguyên nhân Tạ Kiêu bị bắt, cũng là bởi vì hành động thất thế, kiếm tiền bất thành dẫn đến tự mình hỏa thiêu. Cộng thêm mấy người Bành Hiên, Ngô Lão Thất vô cùng có phân lượng cũng đứng một bên giúp đỡ Vương Thanh, cán cân trong lòng của hơn phân nửa số người dần dần bắt đầu chuyển hướng.
Chỉ có một nhóm người bên phía Tạ Kiêu mặt đen như gan heo, giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhất là Đại Đầu Lộc biết được chút chuyện, đơn giản hận không thể lập tức đâm thủng hết đống giấy tờ kia ngay tại chỗ.
Tại thời khắc khó khăn phân xử, Bành Hiên lại chợt mở miệng nói: “Vương Thanh và Tạ Kiêu đều là người chọn lựa để thượng vị, là chuyện mà chúng ta trong lòng đều biết rất rõ ràng. Quả thật lần này Tạ Kiêu hành sự không tốt, không chỉ làm cho chính mình bị bắt giam, còn làm trễ nãi việc chọn lựa thượng vị đại sự này. Một Khánh Dư lớn như vậy mà lại không có ai trấn giữ sao được? Theo tôi thấy, chuyện này nhất định phải mau chóng xác định mới được.” Trong lời nói có ý nghiêng về phía Vương Thanh không thể rõ ràng hơn.
Bành Hiên tiên phong, tiếp theo lục tục có người phát biểu ý kiến của mình, tán thành cùng phản đối chiếm thành sáu bốn. Cuối cùng quyết định đem chuyện này chia xét báo cho Tạ Viễn Khánh và Tạ Kiêu, hỏi thăm ý tứ hai người này một chút. Ba ngày sau, lại tiếp tục thương nghị.
Hội đường kết thúc trong một loại không khí dị thường quỷ quyệt.
Điều đi Đại Oản và Khoan Tử, Vương Thanh tự mình lái trên đường, một thân ngoan lệ mới vừa rời khỏi hội đường, tâm tình thoạt nhìn qua tương đối tốt đẹp. Hắn không trực tiếp trở về đường Phổ Thượng, hắn vòng qua một khu buôn bán phồn hoa, thẳng vào một tiệm trang sức. Căn tiiệm trang sức kia là nằm cạnh nơi hắn xăm hình trước đó, lần đó hắn đã muốn bước vào xem một chút, lại lòng như lửa đốt muốn xăm hình, trong lòng thầm tính toán, vẫn là quyết định đi xăm hình trước, sau đó đặc biệt dành ra chút thời gian quay trở lại tiệm trang sức tỉ mỉ chọn lựa, nhưng không nghĩ đến sau đó trải qua nhiều chuyện như vậy, làm trễ nãi không ít thời gian.
Hắn vẫn luôn nghĩ muốn mua một đôi nhẫn thuộc về hai người bọn họ.
Nếu là trước đây, hắn căn bản không vui lòng chú ý đến việc này, quá mức kiểu cách. Liên quan đến biến chuyển tâm tính này của chính mình, rất lâu sau này hắn mới hiểu được là vì sao, hắn cảm thấy hẳn là bản thân chưa đụng phải đúng người mà mình muốn đi. Có rất nhiều chuyện, chính là phải đụng đến rồi mới có thể hiểu được rõ ràng.
Vô luận là xăm hình hay là chiếc nhẫn, cũng sẽ biến thành một loại cam kết. Hắn yêu Phùng Kiến Vũ, cho nên hắn nguyện ý dồn hết tâm trí gánh vác hết những chuyện mà người nọ bị thứ gọi là gánh nặng trách nhiệm liên lụy lên người.
Người nọ quá tốt đẹp, người nọ đáng giá, cho nên hắn cái gì cũng có thể cho đi.
Cũng không nghe vào cô nương bán hàng luyên thuyên nói một tràn, Vương Thanh chỉ đơn giản chọn lấy một đôi nhẫn bạch kim, hắn thủy chung cảm thấy loại đồ vật này quá mức bắt mắt sặc sỡ sẽ không tốt. Mua xong hai chiếc nhẫn nam, thời điểm thanh toán hắn cũng không để tâm ánh mắt nhân viên thu ngân nhìn hắn có chút không được đúng lắm.
Một đường liên tục hừ hừ nhỏ tiếng cười, Vương Thanh trong lòng tràn đầy mong đợi chạy về nhà, âm thầm chuẩn bị lời thoại, nhưng trái nghĩ phải nghĩ đều không một chút hài lòng, lúc đến trước cửa nhà, cũng đã có chút nản chí. Khéo léo đem hộp nhẫn bỏ vào trong túi quần, hắn lấy ra chìa khóa mở cửa.
Vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ nằm đảo ngược trên ghế sa lông, cong đầu gối tùy ý gác lên chỗ dựa lưng của ghế, trong tay đang đang cầm một tờ báo không biết của tòa soạn nào, nghe thấy động tĩnh, đầu nghiêng về một bên, giữ nguyên tư thế như vậy nhìn về phía cửa, Vương Thanh ở trong mắt cũng trở nên đảo ngược.
Áo thun chữ T rộng thùng thình theo động tác lộn xộn trễ xuống, lộ ra vòng eo thon gọn. Vài sợi tóc trên trán cũng rủ qua một bên, vầng trán bóng loáng cùng khóe miệng phảng phất mỉm cười nhìn đến vô cùng đẹp mắt. Bộ dáng lười biếng hờ hẫng kia nhìn đến Vương Thanh cảm thấy khô khát, hắn thuận tay đóng cửa, ngay lúc Phùng Kiến Vũ còn chưa đứng dậy, liền tiến đến gần.
Phùng Kiến Vũ dứt khoát cứ như vậy mà nằm, người nọ bị đảo ngược càng tiến đến gần, cậu liền ngửa đầu hỏi: “Nói chuyện như thế nào rồi?”
Ngày vẫn còn sáng rỡ, trong phòng khách không có mở đèn, ánh sáng nhu hòa chiếu lên trên người người nọ vô cùng đẹp mắt, trái tim không kiềm chế có phần xao động. Vương Thanh không có trả lời, ngồi xổm người xuống, cùng người nọ đang nằm đảo ngược đối mặt, rồi sau đó hơi quan sát thân thể, hôn lên khóe miệng của người nọ. Một trận dây dưa không ngừng triền miên ngậm mút cánh môi mềm mại. Khoang miệng bị đầu lưỡi mềm mại càn rỡ khuấy đảo liếm lộng, Phùng Kiến Vũ đầu tiên là cả kinh, lại rất nhanh buông lỏng bả vai căng thẳng, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, tựa đầu hơn về phía sau, để đầu lưỡi càng thêm xâm nhập quấn quít. Cậu từng chút từng chút tiếp nhận, chầm chậm ra sức đáp lại. Tờ báo cũng không biết lúc nào đã rơi khỏi tay, rơi xuống một bên, phát ra tiếng giấy ma sát xào xạc.
Tay theo cổ áo luồn vào trong, xoa loạn lồng ngực, theo cảm thụ da thịt phập phồng làm cho buồng tim không ngừng gia tăng nhịp đập. Phùng Kiến Vũ ngửa cổ, mặc cho Vương Thanh ở phía trên lưu lại một chuỗi nụ hôn ấm áp nồng nàn, còn ngay tại miệng vết thương đang kéo da non, hắn dọc theo dấu vết kia hôn rồi lại hôn, triền miên đến mức tận cùng. Phùng Kiến Vũ nửa lôi nửa kéo đạp rơi quần đùi trên người, thân thể uốn éo, đè nặng ở trên ghế sa lông, chậm rãi lấn người sát về gần phía Vương Thanh, hai người một trận chơi đùa, cùng ngã xuống trên sàn nhà.
Một phòng kiều diễm.
Hộp nhẫn trong túi quần kia cũng bị Vương Thanh đặt qua một bên. Hắn nghĩ, một đồ vật ý nghĩa như vậy, trao cho người vô cùng quan trọng với hắn, nhất định phải tương xứng ở nơi vô cùng long trọng, ngay tại thời khắc vô cùng hoàn hảo, tất nhiên không thể là vào hiện tại. Có lẽ vào ba ngày sau, đợi đến khi hắn lên thượng vị Khánh Dư, như vậy có thể toàn tâm toàn ý chuẩn bị phần kinh hỉ này cho Phùng Kiến Vũ rồi.
Chỉ là khi đó, hắn không ngờ rằng, không phải chỉ muộn ba ngày, lần nữa quay đầu nhìn lại, đã là ba năm.
- Hoàn chương 87 -