Tốc độ quả nhiên rất nhanh, ước chừng qua hai mươi phút, Vương Thanh bưng một cái khay mở cửa bước vào, trên khay đặt hai dĩa trứng chiên cà chua.

Chén cơm đặt ở trên tủ đầu giường, Phùng Kiến Vũ nửa ngày vẫn duy trì bất động.

Vương Thanh vẫn như cũ cau mày, đặt chén của mình xuống, lại cầm lên chén cơm kia của Phùng Kiến Vũ, khua khua đũa, đem đến trước miệng của người nọ, “Nhanh ăn đi, nếu không lát nữa sẽ nguội mất.”

Phùng Kiến Vũ thần sắc hơi động, cuối cùng lên tiếng, đưa tay nhận lấy chén cơm, “Em tự mình ăn.”

Vương Thanh khẽ quan sát Phùng Kiến Vũ mấy lần, trong lòng thủy chung đặc biệt phiền muộn. Hắn tốn phần lớn công phu, rốt cuộc đã giải quyết xong một đám cầm đầu phiền phức, tiếp theo nếu như bàn bạc được thuận lợi, mấy khách hàng lớn kia sẽ nguyện ý giao trước cho hắn sáu phần. Nếu có thể đuổi kịp trước ngày ba mươi mốt, để cho Khoan Tử từ trên núi lấy hàng giao dịch, bọn họ liền nguyện ý giao phó toàn bộ khoản tiền mặt.

Mặc dù những chuyện này cộng thêm khoản làm ăn ở Bắc Lục Hoàn, hắn vẫn còn có chút cơ số, nhưng rốt cuộc vốn liếng ban đầu vẫn còn bị sứt mẻ. Nếu đến lúc đó cầm được tiền trong tay, có thể tranh liền tranh, tranh không được thì càng không thể tranh, dù gì hắn cũng có đầy đủ thủ đoạn cùng đường lui để bảo đảm hắn có thể tự mình mang theo Phùng Kiến Vũ rời đi. Vương Thanh hắn đến nơi nào mà không thể vạch ra cho mình một con đường? Cùng lắm thì một lần nữa làm lại từ đầu. Nhưng hắn nhớ đến lúc trước ở trước mặt Phùng Kiến Vũ thuận miệng nói ra ý nghĩ không tranh thượng vị dẫn người nọ chạy trốn, người nọ đã nổi giận với hắn, liền biết việc này không thể nói thành lời rồi.

Hắn cảm giác bản thân đối với Phùng Kiến Vũ là thật sự giao nộp cả trái tim rồi. Đổi lại tùy tiện là ai khác, hắn nhất định sẽ không dễ dàng cứ như vậy mà buông tha cho địa vị ở Khánh Dư —— chỉ vì muốn bảo toàn một người nọ, vô luận như thế nào cũng không thể. Hắn thấy, sinh tử gắt gao đều là chuyện trong chớp mắt, nhưng hắn hiện giờ hiển nhiên là không muốn chết, hắn muốn cùng người nọ cùng nhau sống thật tốt.

“Hai ngày nay em nghỉ ngơi thật tốt, chuyện gì cũng đừng nghĩ nữa.” Vương Thanh đặt chén xuống, kiềm lòng không đặng đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của người nọ, giống như động tác như vậy có thể làm dịu đi được tích tụ ở trong lòng mình.

Phùng Kiến Vũ chôn đầu mà ăn, cũng không đáp ứng điều gì.

Ăn xong rồi Vương Thanh lại lưu loát thu dọn chén dĩa, liếc mắt nhìn đồng hồ, giống như là đang đuổi thời gian, vội vàng cùng Phùng Kiến Vũ nói một tiếng liền đi, lúc đi vẫn như cũ khóa trái cửa phòng ngủ chính. Trước khi đi còn muốn nói thêm điều gì, hơn phân nửa đều là lời nói dặn dò, Phùng Kiến Vũ đang hoảng hoảng hốt hốt, cũng không thể nào nghe vào được điều gì.

Cậu nghĩ người nọ hơn phân nửa hẳn là đang bộc phát tính khí, không ngừng suy tính qua một ngày nữa là tốt rồi.

Buổi tối Vương Thanh chạy về nhà cũng là đã bảy tám giờ, nhìn bộ dáng phá lệ mệt mỏi, vẫn như cũ nấu cơm chiên một chút thức ăn không chút lơ là. Trước khi ngủ còn giúp người nọ đo nhiệt độ, cũng may cơn sốt này đến cũng nhanh đi cũng nhanh, ngược lại cũng không còn gì đáng ngại. Hai người đều mệt mỏi, dứt khoát không có ngôn ngữ trao đổi, cơ hồ là đầu chôn vào gối nhắm mắt liền ngủ. Vương Thanh thử thăm dò đem người kéo vào trong ngực, Phùng Kiến Vũ cũng không hề tránh né.

Sáng sớm tỉnh lại, trên bàn vẫn như cũ đặt một phần điểm tâm, cửa cũng vẫn như cũ bị khóa chặc.

Cho đến buổi trưa Vương Thanh vội vã trở lại bồi cậu ăn cơm, lại đem cậu nhốt ở trong nhà. Phùng Kiến Vũ mới ý thức được, Vương Thanh thật sự muốn cậu ở chỗ này ngây ngô đến lúc phân chia xong xuôi.

Ngày mốt chính là ngày ba mươi mốt rồi, trong tay cậu vẫn còn đang giữ thẻ nhớ kia. Lời nói kia của Hổ Sa vô cùng có tính xác thực, nghĩ đến hiện giờ hẳn là đã cùng Phó Thành giao phó ổn thỏa, mà cậu cũng phải nhất định đem chứng cứ giao nộp cho Dư Hạo Viễn, đây là nhiệm vụ cấp bách hàng đầu, cậu cũng không thể quan tâm được nhiều.

Kết quả xấu nhất, bất quá cùng lắm chính là dẫn dắt Vương Thanh hiểu lầm về quan hệ giữa mình và Hổ Sa. Cân nhắc như vậy, việc này so với việc Vương Thanh phát hiện ra thân phận chân chính của mình, hoặc là không còn cách nào trì hoãn thời gian dẫn đến hành động hoàn toàn bị thất bại cũng là tốt hơn rất nhiều.

Lý trí sắp xếp không sai biệt lắm, nghĩ đến cũng có thể đưa ra lựa chọn dễ dàng, nhưng trong lòng Phùng Kiến Vũ vẫn có chút khó chịu, khó chịu đến vô dĩ phục gia(1).

Nhưng ai có thể cho cậu thêm con đường thứ hai đây?

Câu trả lời dĩ nhiên là không có.

Vương Thanh vừa rời đi không bao lâu, trở về lần nữa nhất định phải đến ban đêm, thời gian là tuyệt đối đầy đủ.

Phùng Kiến Vũ đứng dậy đổi áo ngủ, nâng nệm giường lên sờ soạn tìm thẻ nhớ giấu ở phía dưới, lại lấy ra điện thoại di động chuẩn bị gọi điện thoại cho Dư Hạo Viễn.

Vừa nhìn điện thoại di động, mới phát hiện nhận được một tin nhắn phí nợ cấp bách, chính là vào ngày hôm đó vừa gọi cho Vương Thanh xong thì nhận được không bao lâu sau, lúc ấy đang bề bộn tra xét thẻ nhớ cùng với giấu đi dao nhỏ, có lẽ là không có chú ý đến.

Phùng Kiến Vũ trong lòng thầm mắng một tiếng, gấp gáp trả tiền qua phí mạng. Thời điểm đang muốn gọi điện thoại, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, thiếu chút nữa giơ tay lên cho chính mình một cái tát —— lần trước gặp mặt, Dư Hạo Viễn đã đổi số điện thoại mới, Phùng Kiến Vũ lại không lưu số, các loại ghi chép của bọn họ tuyệt đối đều sẽ bị xóa hoàn toàn ngay lập tức, mười một con số, theo lý thuyết Phùng Kiến Vũ dù thế nào cũng không nên quên, nhưng trong khoảng thời gian này toàn bộ tâm tư đều đặt vào chuyện video kia, chỉ còn lại chút ấn tượng mơ hồ đối với hai số cuối của số điện thoại kia, đại khái là 2, 4, 7, 8 tùy kết hợp.

Phùng Kiến Vũ giận đến đập một cái vào ót, quyết định trước từ nơi này trốn được ra ngoài rồi chậm chậm gọi thử từng số.

Từ khe hở giữa giường và tủ đầu giường lấy ra con dao nhỏ, Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy chính mình thật là có tầm nhìn trước. Tự giễu kéo kéo khóe miệng, cậu bắt đầu động thủ từ cái chăn, một cái chăn hiển nhiên là không đủ, cậu lại từ trong ngăn tủ lục lọi tìm ra không ít đồ, cấp cho chính mình làm một cọng dây thừng, bởi vì việc này mà lại giằng co thật lâu. Cậu tận lực kết nối làm một đoạn dây vừa dày lại bền chắc, sau cùng dùng tay kéo kéo, ước chừng trọng lượng không sai biệt lắm, mới chuẩn bị theo đường cửa sổ đi xuống —— mặc dù cậu như cũ cảm thấy cách này tương đối vớ vẩn.

Suy nghĩ nhớ lại lúc ban đầu Trương Dĩ Hàng cũng là từ nơi này leo dây lên xuống, dường như cũng không xảy ra chuyện gì, cùng lắm thì lát nữa nếu có xảy ra chuyện thì ôm chặc ống nước một chút. Cũng may căn hộ của Vương Thanh cũng không cao, nếu không ban đầu Trương Dĩ Hàng nhất định cũng sẽ không lựa chọn ẩn núp leo vào từ cửa sổ, cậu ta cũng không phải là Spiderman.

Rốt cuộc vẫn không thể tưởng tượng đến mức quá tốt đẹp, khi còn cách mặt đất không đến một mét, một đoạn dây phía trên đột nhiên mắc phải thứ gì đó, Phùng Kiến Vũ thẳng tắp rơi xuống, bị ngã xuống khiến cả người cậu đau nhói, lại không dám ở lại quá lâu, vội vàng đứng dậy bỏ chạy.

Trên chân vẫn còn mang dép lê trong nhà, Phùng Kiến Vũ cứng rắn phải ra khỏi đường Phổ Thượng thật xa mới dám dừng lại mua cho mình một đôi giày mới. Thay xong giày mới, sau đó tiến vào một căn tiệm bán đồ tráng miệng gần đó ngồi xuống, gọi một phần smoothie, cúi đầu bày ra điện thoại di động, chuẩn bị gọi thử số.

Ánh mắt quét một vòng xung quanh, chợt dừng lại. Cậu đang ngồi cạnh một bức tường, nơi này cùng đối diện trong căn tiệm trải dài hàng tường thấp, bên trên có bày mấy chậu bông nhỏ, từ trong khe hở cành lá xanh biếc, cậu nhận ra Hổ Sa đang cầm muỗng ăn thức ăn.

Mà Hổ Sa có lẽ từ lúc cậu vừa vào cửa đã nhận ra cậu, lúc này cũng đang đang nhìn về phía cậu.

- Hoàn chương 74 -

____________________
(1) phục gia: không thể chịu đựng thêm một chút nào nữa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play