Trước cửa quán trà Trần Ký, Vương Thanh hiển nhiên chờ đến có chút mất kiên nhẫn. Bản thân hắn mấy ngày gần đây rất dễ nổi giận dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, mới vừa rồi từ mỹ nữ trong lời nói của Phùng Kiến Vũ càng làm cho hắn thêm bực.
Xét ở một mức độ mà nói, hắn đối với vật mà mình đã nhận định có tính độc chiếm rất mạnh. Đối với chuyện Phùng Kiến Vũ cố tình trêu chọc mình, tâm của hắn vẫn sáng tỏ như gương, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn có thể nhẫn nhịn nhìn Phùng Kiến Vũ sử dụng chiêu số giống như vậy đi đối đãi người khác. Có làm hay không hắn không cần biết, nhưng có con mèo nhỏ đó thì không được. Không cho phép đụng chính là không cho phép đụng.
Người này bình thường trông rất sát phạt quả quyết, thế nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra tính tình hệt như trẻ con, ngược lại cũng rất thú vị.
Hoàn thành xong nhiệm vụ cấp trên giao cho, tâm tình Phùng Kiến Vũ siêu tốt. Hai tay chấp sau lưng nhún nhảy đi đến cửa, vui vẻ ra mặt, âm thanh huýt gió cũng dễ nghe hơn thường ngày.
“Sao đây? Vui vẻ như vậy?” Vương Thanh từ trên cao nhìn xuống liếc nhìn Phùng Kiến Vũ, thái độ không nhìn ra được là thù hay địch, bộ mặt còn so với bộ quần áo màu đen trên người còn muốn đen hơn mấy phần.
“Nhìn thấy mỹ nữ, sinh lý cao hứng, có được không?” Nhìn người nọ một khuôn mặt lớn đen thui, Phùng Kiến Vũ tâm tình cũng không có mấy tốt đẹp, quyết liệt vặn lại lời nói.
Vương Thanh nghe xong, mặt mũi lúc này còn đen hơn cả đáy nồi, rõ ràng là nghĩ lệch đi rồi. Ánh mắt lập tức chuyển hướng xuống vị trí đáy quần của Phùng Kiến Vũ, đùa cợt kéo kéo khóe miệng, “Sinh lý? Cậu cùng người ta 'làm' tới rồi? Tốc độ này có phải là hơi nhanh rồi hay không?”
Phùng Kiến Vũ không ngờ người này đang ở trên đường lớn mà lại dám nói đến rành mạch như vậy, chính mình còn bị nói đến không biết xấu hổ, giơ tay lên đánh loạn trên người Vương Thanh, áp thấp cổ họng, “Nói năng bậy bạ gì đó ! ”
Vương Thanh đưa tay liền đem Phùng Kiến Vũ kéo vào trong ngực, lôi kéo cậu đi về phía trước, Đại Oản và Khoan Tử đi theo phía sau đại khái cũng cách xa khoảng hai ba mét, Vương Thanh liền mặt mập mờ ghé đến gần, kề vào lỗ tai cậu thấp giọng, “Đêm qua ở nhà của cậu, nhìn thấy 'cậu' thật lớn a. Thế nào, xài không được?”
Người này thế nào lại không có mặt mũi như vậy? Phùng Kiến Vũ một bụng đầy lửa giận rồi nha, thật muốn đốt chết bản mặt không biết xấu hổ của hắn.
Cãi nhau ầm ĩ lại biến thành một đường trò chuyện nghiêm túc, khi dừng lại chờ đèn đỏ, phía xa xa, một cô bé xõa tóc dài ngang vai, mặc một bộ đồng phục học sinh ở bên đường vẫy tay với bọn họ chạy vọt tới, cơn gió xẹt qua bên người cô bé, váy áo tung bay, trông đẹp mắt giống như đang đóng phim.
“Vương Thanh ca ca ! ” Thanh âm ngọt ngào, lại không mất đi vẻ hoạt bát.
Phùng Kiến Vũ lúc này mãnh liệt cấp cho Vương Thanh một cái liếc mắt, “Còn nhọc công anh lúc nãy quản giáo cho tôi, trước hãy quản đào hoa của chính mình đi.”
Rõ ràng còn chưa có phát triển thành quan hệ gì, thế nhưng hai người này lại cho nhau cảm giác khá mạnh.
Sau mấy câu nói, cô bé kia đã chạy đến trước mắt bọn họ, đôi chân rất nhanh nhạy, không biết là có nằm trong đội điền kinh hay không nữa.
“Vương Thanh ca ca, anh đang đi đâu vậy?”
Khuôn mặt bầu dục, chân mày lá liễu, ánh mắt cười híp lại thành một đường cong cong, khiến cho người nhìn cảm thấy rất tươi sáng a, ngũ quan không tính là quá nổi bật, nhưng cho người ta cảm giác rất thoải mái. Nhưng nhìn thế nào, cô bé này vẫn còn là một học sinh đi? Phùng Kiến Vũ mấy phen quan sát, âm thầm nghĩ, mấy chuyện biến thái như thế này, mình thật đúng là không so được với Vương Thanh. Nghĩ nghĩ như vậy, trên mặt không tự giác toát ra dáng vẻ khinh bỉ.
Vương Thanh giống như là đoán được suy nghĩ trong lòng của Phùng Kiến Vũ, ung dung phóng một đôi mắt đao về phía cậu, quay đầu lại dùng ngữ khí ôn hòa nói với cô bé: “Đi tuần tra một chút. Em trễ thế này mới tan học sao, nhanh chóng về nhà đi.”
“Biết rồi ——” Nghe ra cũng không phải là giọng điệu làm nũng, nhưng cũng không khó khăn phát hiện bên trong có ngọt ngào cùng vui sướng, “Ô? Sao em chưa từng thấy qua anh trai này nha?”
“Đại Vũ, mới vừa vào xã đoàn không bao lâu, gần đây mới đi theo anh. Em chưa từng nhìn thấy qua cũng không có gì là lạ.” Vẫn như cũ là khẩu khí không nóng không lạnh, nhưng ngược lại mang theo chút kiên nhẫn giải thích.
Mắt thấy sắp phải qua đường rồi, Vương Thanh nói mấy câu cùng cô bé rồi tạm biệt, một nhóm bốn người tiếp tục đi về phía trước.
“Mới vừa rồi là ai a? Còn nhỏ như vậy mà anh cũng dám 'làm'?” Phùng Kiến Vũ tựa như cười đùa mở miệng hỏi thăm, mới vừa rồi Khoan Tử và Đại Oản đối với cô bé gái kia rất có thái độ, hai người bọn họ hẳn là không phải mối quan hệ như mình nghĩ mới đúng chứ.
“Làm cái rắm, đó là con gái của Đại Khánh, Tạ An Tình. Cậu đừng đoán mò.”
“Gì mà tôi đoán mò a? Mới vừa rồi trong mắt cô bé đều là một bộ động tâm, anh còn không chịu đeo đuổi người ta để được leo lên làm con rể sao, vị trí thượng vị cũng không cần phải lo lắng nữa rồi?” Phùng Kiến Vũ đột nhiên tìm ra được phương pháp để giải tỏa uất ức, chính là —— trêu chọc Vương Thanh, thật đúng là rất kích thích tinh thần.
“Tôi đối với người ta không có hứng thú, còn không phải là bị cậu cả ngày lẫn đêm chi phối rồi sao?”
Những lời này thật là kích thích nha, kích thích đến nỗi Phùng Kiến Vũ nghẹn họng trân trối.
//
“Chuyện tôi bảo cậu làm như thế nào rồi?” Lọt vào tai là một giọng nam có chút khàn khàn, âm lượng không lớn nhưng rất có phấn khích.
“Đã trang bị tốt trong điện thoại của Tạ Kiêu rồi.” Phùng Kiến Vũ vừa nhâm nhi cà phê vừa đưa lưng về phía Dư Hạo Viễn. Động tác tay của cậu rất nhanh, không mất bao lâu liền bưng một cái ly nóng hổi đi tới.
“Tốt vô cùng.” Dư Hạo Viễn ngửi mùi hương cà phê nồng nặc, không biết là đang khen Phùng Kiến Vũ hay là đang khen cà phê, “Mùi vị không tệ, cậu không muốn uống thử một chút sao?”
“Cái thưởng thức này tôi uống không được.” Phùng Kiến Vũ nhún vai cười cười, thản nhiên nói.
Dư Hạo Viễn ngược lại cũng không phải là rất để ý, đối với cái người mỗi lần uống cà phê là bị kích thích dây thần kinh này, ông vẫn luôn dùng một thái độ bình tâm mà đối đãi. Nhấp một ngụm rồi lại hỏi: “Có cái gì đột phá mới không?”
“Thì ra Vương Thanh chẳng qua là ở trước mặt cầu hòa, trên thực tế lại muốn toàn lực cùng Tạ Kiêu đấu đá đến anh chết tôi sống. Hôm đó hắn từ quán trà Trần Ký đi ra ngoài, liền cùng tôi thương thảo xem nên làm thế nào để làm suy yếu thế lực của Tạ Kiêu ở khu bắc, trong lòng hắn là muốn đánh đổ Tạ Kiêu. Xem ra Vương Thanh cũng không phục vị trưởng bối này lâu rồi, lần này cũng xem như là cơ hội, xem ra mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng mà chúng ta đã dự đoán.”
“Theo như lời của hắn, tôi đem những lời mà chúng ta đã chuẩn bị trước trong kế hoạch nói cho hắn nghe. Tôi nói với hắn, lúc ở trong quán trà tôi đã len lét gắn thiết bị nghe lén vào trong điện thoại của Tạ Kiêu, bởi vì trước đó hắn ở nhà tôi đã lục xem giấy tờ giả mà cấp trên giúp tôi chuẩn bị, vẫn luôn nghĩ tôi là sinh viên tốt nghiệp hàng đầu đại học khoa học công nghệ, cũng chưa từng nảy sinh quá mức hoài nghi.”
“Tôi nói cho hắn biết tôi có thể biết được mọi chuyện làm ăn lớn nhỏ của Tạ Kiêu, chỉ cần mỗi lần Tạ Kiêu xuất hàng, trước một bước làm hư tổn hàng của hắn ta, sau đó để cho người của Vương Thanh nhân cơ hội chiếm lấy chỗ trống, từ từ chiếm lấy địa bàn khu bắc của hắn, không bao lâu sau là có thể làm tan rã thế lực ở khu bắc của hắn ta rồi.”
“Vương Thanh đối với lời nói của tôi, bước đầu đã có lòng tin đến bảy tám phần. Hắn vẫn chưa hoàn toàn đối với tôi buông xuống phòng bị, khả năng này còn cần thêm một đoạn thời gian nữa.”
……
Dư Hạo Viễn ở một bên nghe xong báo cáo của Phùng Kiến Vũ, thỉnh thoảng đặt ra mấy câu hỏi cho sự nghi ngờ của mình. Chuyện phát triển xem ra rất thuận lợi, hết thảy đều nằm trong dự liệu, xem ra khoảng cách ngày Sếp Phùng được phục chức sẽ không còn xa, Dư Hạo Viễn thấy học trò của mình có tiến bộ như vậy, không khỏi có chút vui mừng.
“Cậu làm rất tốt. Việc cần làm tiếp theo chính là mau chóng nghĩ ra biện pháp kéo gần quan hệ giữa cậu và Vương Thanh, theo như tình huống trước mắt, vị trí thượng vị cuối cùng hơn phân nửa cũng sẽ thuộc về trong tay Vương Thanh, nếu như hắn chưa đủ tín nhiệm về lời nói của cậu, thì cậu cũng không có cơ hội biết được vị trí của kho hàng đâu.” Ly cà phê cũng đã uống thấy đáy, cuộc nói chuyện cũng không sai biệt lắm, Dư Hạo Viễn hài lòng đặt cái ly xuống, nói một câu tổng kết cuối cùng.
Hương cà phê trong không khí vẫn chưa tan hết, Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu, vô cùng nhàm chán nghịch nghịch mấy ngón tay, “Tôi làm việc, ông yên tâm.”
“Nếu có cơ hội, đến nhà hắn quan sát một chút.” Dư Hạo Viễn cầm lên túi văn kiện chuẩn bị rời đi, chẳng qua Phùng Kiến Vũ đã bị những lời này dọa sợ không ít.
“Sư phụ ông không lầm chứ? Tôi đang liều mạng sống chết cả ngày lẫn đêm còn chưa được sao? Tôi còn phải đến nhà của hắn, ai dám bảo đảm cho tôi sẽ toàn thây trở ra ngoài đây a?”
Phủi phủi trên tây trang, sửa sang lại ống tay áo, Dư Hạo Viễn xem mấy lời cậu vừa nói như là không tồn tại, hoàn toàn một bộ không thèm quan tâm: “Tôi biết tướng mạo của đồ đệ bảo bối của tôi giống như là Phan An(1), yên tâm đi, bảo hiểm cũng đã mua sẵn đầy đủ cho cậu rồi, không uổng phí đâu.”
Yên tâm cái vỏ chuối của ông nội ông ấy. Phùng Kiến Vũ đành phải ở trong lòng thầm mắng một câu, ủy khuất bỉu môi chấp hành nhiệm vụ.
Nhưng trong lòng Phùng Kiến Vũ cũng biết rõ ràng, Vương Thanh cùng Tạ Kiêu đấu đá nói không chính xác một ngày nào đó đột nhiên kết thúc, hết thảy đều sẽ tràn đầy biến hóa, việc duy nhất mà cậu có thể làm chính là tranh thủ, chính là giúp Vương Thanh lấy được vị trí thượng vị trước, nhanh chóng lấy được tín nhiệm của hắn.
Đây là nhiệm vụ ưu tiên cấp bách, càng là việc đột phá hành động quan trọng nhất.
Cậu nhất định phải cố gắng, cậu không còn có sự lựa chọn nào khác.
- Hoàn chương 6 -
___________________
(1) Phan An: một trong Tứ Đại Mỹ Nam của Trung Quốc, bên cạnh Lan Lăng Vương, Vệ Vương Giới, Tống Ngọc.
Người ta thường nói “đẹp như Phan An” để ngợi ca vẻ đẹp trai tuấn tú của người đàn ông. Tương truyền, mỗi lần Phan An ra phố, bất kì cô gái nào cũng phải ngoái đầu nhìn theo. Những cô gái xinh đẹp theo đuổi Phan An nhiều không kể hết. Có cô gái nọ rất muốn làm quen với anh, nhưng không biết bắt đầu thế nào, bèn đem tặng anh một giỏ hoa quả. Đó là nguồn gốc của điển cố “Ném quả đầy xe”!
Tuy đẹp trai và tài giỏi, nhưng kết cục của Phan An lại khiến nhiều người thất vọng. Sau khi dấn thân vào con đường chính trị, Phan An bị bắt, chu di tam tộc!