Trong ngực ôm lấy “lò sưởi nhỏ” của nhà mình, máu làm nũng cơ hồ sắp sửa dâng tràn, Phùng Kiến Vũ bất chợt hỏi, bản thân Vương Thanh cũng không phản ứng kịp. Hắn nghi ngờ theo ánh mắt của Phùng Kiến Vũ nhìn về phía cổ tay của mình, đầu tiên là một trận ngốc lăng, chỉ chốc lát sau lại tự nhiên cười cười, vừa thoải mái lại mang chút kiêu ngạo đem cái ấn ký kia cho Phùng Kiến Vũ nhìn.
“Anh còn cho là em đang nói cái gì ...... nha.”
Phùng Kiến Vũ trợn to hai mắt nhìn, mới nhận ra đó là một hình xăm. Da xung quanh hình xăm vẫn còn ửng đỏ hồng, ở trên làn da trắng noãn của Vương Thanh lộ ra đặc biệt rõ ràng, vừa nhìn liền biết chính là mới xăm không lâu.
Hình xăm kia rối loạn xấu xí, nhưng hình như nhìn có chút quen mắt.
Là cái gì đây ......
Phùng Kiến Vũ xáo trộn đại não một trận, bất chợt vỗ vỗ ót , “Ai nha ! Đây không phải là cái hình anh vẽ lúc ở trong bệnh viện ...... quái thú bốn chân sao ! ”
“Thúi lắm ! ” Vương Thanh nhẹ nhàng đạp Phùng Kiến Vũ một cước, có chút khó chịu hừ một tiếng, “Đây là anh vẽ Phùng Kiến Vũ ! ”
Tròng mắt đảo tròn một vòng, Phùng Kiến Vũ nhìn con sóc nhỏ xấu xí kia lập tức trực tiếp cười thành tiếng, tấm đệm bao bọc hai người cũng theo động tác của cậu rung lên.
“Không được cười, ” Vương Thanh dùng bả vai đụng đụng Phùng Kiến Vũ, có chút ủy khuất, “Ngày hôm qua anh về trễ, ngoại trừ là về việc ở Bắc Lục Hoàn ra, nguyên nhân khác chính là đi xăm khắc cái này, đáng tiếc anh bỏ lỡ một khắc xuân tiêu ngàn vàng với em a ......”
“Anh bỏ đi nha, ” Phùng Kiến Vũ cầm lấy cổ tay hắn vui vẻ cười đến không dừng được, “Anh đây là đang làm gì nha ...... xăm hình cũng chịu xăm đẹp một chút. Người ta cũng là xăm long xăm hổ, anh lại đi xăm con sóc nhỏ ......”
Vương Thanh nhíu mày, “Anh vẽ rất khó coi sao ? ? Anh cảm thấy rất đẹp mà.”
Theo động tác Phùng Kiến Vũ kéo hắn, Vương Thanh đem tay trái vươn lên chính giữa hai người, ngửa lên lòng bàn tay. Hình xăm ngay trên cổ tay kia, quả thật có chút tức cười.
“Đây là Phùng Kiến Vũ.” Vương Thanh chỉ vào con sóc kia, giọng nói rất là nghiêm túc.
Hắn cúi đầu nhìn cổ tay, bất chợt, đưa ngón trỏ tay phải ra, nơi động mạch chủ ở cổ tay chậm rãi, dùng sức miết theo, đầu ngón tay đâm vào hình xăm tản ra mấy phần ý vị nguy hiểm, mãnh liệt dùng sức, khiến cho da thịt cũng bị đâm thành đỏ bừng.
“Anh đem nó xăm ở chỗ này. Nếu như ngày nào đó em xảy ra chuyện, anh nhất định sẽ so với em càng thống khổ gấp trăm ngàn lần ......” Vương Thanh từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy chuyên chú cùng kiên định khiến cho lòng người run sợ, hắn kéo cong khóe miệng, “Cho nên anh phải bảo vệ em thật tốt. Đây là cam kết mà anh cho em.”
Trong phút chốc, giống như là một nhát búa đập vào buồng tim.
Phùng Kiến Vũ có chút bối rối, cậu nói không ra được cảm thụ của mình, cậu thậm chí còn không phân biệt được đó là vui sướng hay là ưu sầu.
Điều duy nhất có thể khẳng định là, hốc mắt của cậu ê ẩm phồng phồng, cậu rất muốn khóc.
Khó khăn xoay đầu qua chỗ khác, Phùng Kiến Vũ khẽ vuốt cằm, tóc mái rủ xuống không quá dài nhưng vẫn có thể che khuất được biểu lộ mất khống chế của mình.
“Đã có tuổi rồi mà còn đùa giỡn như vậy ...... thật ấu trĩ a.” Trong miệng vô thức nói ra mấy lời chê trách kia, thế nhưng giọng nói khàn khàn nho nhỏ lại để lộ ra tất cả không có chút khí lực nào.
Vương Thanh thế nào lại không nhìn ra được biểu hiện khác thường của người nọ, tiếng lầm bầm tựa như làm nũng kia khiến cho trái tim của hắn dường như mềm nhũn thành nước.
Hắn không bỏ qua dùng tay phải nắm lấy cằm của Phùng Kiến Vũ, bức bách người nọ nhìn thẳng chính mình.
Nhìn thấy bộ dáng người nọ tròng mắt hồng hồng nhìn đến tim nhói một cái, Vương Thanh ngay thời khắc đó muốn né tránh đi nhưng lại không đành lòng dời đi ánh nhìn, nâng lên tay trái của mình, mỉm cười đặt xuống một nụ hôn ngay hình xăm con sóc nhỏ ở nơi cổ tay, vừa trân trọng vừa ôn nhu.
Cả người Phùng Kiến Vũ bỗng dưng run lên, trên mặt có chút phát nhiệt, phảng phất cái hôn đó giống như thật sự rơi ở trên người mình.
Cậu chưa bao giờ tưởng tượng ra được Vương Thanh sẽ vì cậu mà đi xăm hình, sẽ cho cậu một lời cam kết mạnh mẽ.
Không thể phủ nhận, cậu vì thế cảm thấy rất vui sướng.
Nhưng vui mừng còn chưa hết, trong đầu liền dâng trào một làn sóng tội lỗi. Cậu cam tâm tình nguyện để cho Vương Thanh đối với cậu lãnh đạm một chút, ít nhất có thể khiến cho lương tâm tâm của cậu nhẹ nhõm hơn một chút.
Suy nghĩ trong lòng ngày hôm nay, cũng giống như lúc ban đầu Vương Thanh vô phế tất cả liều mạng đem cậu bảo hộ ở trong xe, không có gì khác biệt —— cậu không đáng giá.
Cậu đã sớm biết, nhưng cậu vẫn không thể khống chế được chính mình, buồn cười làm sao.
Trải qua vô vàn huấn luyện chuyên nghiệp, nếm qua nhiều đau khổ như vậy, cũng trải qua rất nhiều đảo lộn như vậy. Cậu luôn cho rằng chính mình có đủ năng lực làm cho hết thảy hành động đều theo lý trí, nhưng sự thật chứng minh, cậu không làm được.
Có lẽ điều này cũng chẳng có gì lạ.
Nếu như người người cũng có thể dựa vào lý trí làm việc, vậy thì trên thế gian này như thế nào vẫn có rất nhiều người lâm vào thổn thức bi kịch đây ?
Cổ họng nghẹn ngào, Phùng Kiến Vũ nhắm hai mắt, lại chậm rãi mở ra, không đầu không đuôi nói một câu, “Nghe người ta nói, xoá hình xăm rất là đau.”
“Người nào nói với em anh muốn xoá hình xăm?” Trên mặt Vương Thanh hiện lên một tia tức giận, có chút nén giận, đem người một phát đẩy ngã ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống, “Phùng Kiến Vũ, anh nói thẳng cho em biết, hình xăm này anh sống bao lâu thì lưu lại bao lâu, có chết thì anh cũng sẽ mang vào trong quan tài.”
Lời này nói ra vô cùng có kích thích.
Thật vất vả thu về nước mắt, lại không có phòng bị lệ nén đong đầy quanh tròng.
Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, buồng tim đập mạnh như đang kêu gào phát tiết điều gì đó, cơ hồ sắp sửa nổ tung ở trong lồng ngực.
Cậu ôm lấy người trên thân mình. Một khắc kia môi cùng môi chạm nhau, tựa như là đốt cháy dẫn tuyến của hỏa dược, không màng hết thảy liều mạng muốn phát điên một trận, bọn họ tùy ý mà hôn, hàm răng cắn phải thịt mềm đến phát đau cũng không muốn dừng lại. Bên tai phảng phất như có tiếng trống đập thình thịch, tựa như hoà lẫn cùng với tiếng tim đập của cả hai người.
Cái này không giống đơn thuần thân mật, càng giống như là bá đạo tuyên cáo quyền sở hữu.
Hôn xong một trận, nóng bỏng quấn quít tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc nơi khoé miệng lộ ra một mảnh mập mờ lại dâm mỹ.
“Anh không cho phép em đoán mò, ” Vương Thanh nằm ở bên tai Phùng Kiến Vũ thở hổn hển, hồi lâu lại duỗi ra đầu lưỡi khẽ liếm vành tai của cậu, “Em phải luôn ở bên anh, chỗ nào cũng không cho đi.”
- Hoàn chương 59 -