Mặc dù không đi được nơi nào xa, hai người chiếu theo bình thường cũng không hề được nhàn rỗi.
Vương Thanh bên này trên tay nắm bao nhiêu việc làm kinh doanh trong tối, cứ như vậy vẫn tiếp tục bình thường kinh doanh, ước chừng vẫn có thể kiếm được không ít tiền. Phùng Kiến Vũ mơ hồ thám thính được bọn họ cùng với công ty bảo đảm gì đó làm về nghiệp vụ cho vay hình như cũng có chút quan hệ, nhưng làm việc từ trước đến giờ đều là trong quy củ, cậu cũng không có chuẩn bị muốn nhúng tay vào việc ở bên đó đi.
Vì muốn năng suất tiến triển hiệu quả, việc hai người tách nhau ra làm việc đã trở thành chuyện thường như cơm bữa.
Nhưng là Vương Thanh vẫn như cũ bám dính lấy cậu, nhiệt độ không một chút nào suy giảm. Phùng Kiến Vũ có thể cảm giác được chuyện kia của Tạ Kiêu đối với Vương Thanh có ảnh hưởng thật lớn, thậm chí cậu có lúc cảm thấy con người trước mắt này vô cùng xa lạ. Ở trong mắt của cậu, Vương Thanh nên là dáng vẻ bá đạo, phách lối, kiêu ngạo lại vừa đa nghi. Nhưng dưới mắt hiện tại, mỗi một mặt của Vương Thanh đều khác hẳn với lúc trước —— ôn nhu, tỉ mỉ, trẻ con, đây hết thảy đều mang đến cảm giác tươi mới và chân thật, cũng làm cho cậu có phần hưởng thụ, chỉ tiếc là cậu vẫn không được yên dạ yên lòng.
Dù sao, Vương Thanh cũng là người cậu không nên đụng vào.
Phùng Kiến Vũ hai mắt trống rỗng đứng ở bên đường, hai tay đút túi, ánh mặt trời sáng choang chói mắt, mặc cho suy nghĩ hỗn loạn quấn quít chung một chỗ.
Đang lúc đợi đèn đỏ, Vương Thanh ngồi ở trong xe, xa xa liền nhìn thấy một thân ảnh cao cao ở trong đám đông, khóe miệng không tự chủ giương lên thành một độ cong nhàn nhạt
Còn có thể là ai nữa đây? Chỉ cần một cái liếc mắt đã cứ như vậy trực tiếp khắc sâu vào trong buồng tim rồi. Ở xung quanh mình dẫu có ồn ào huyên náo đến như thế nào, chỉ cần một cái liếc nhìn, ngay lập tức làm cho người ta sinh ra cảm giác thân thuộc ……
Cảm giác thân thuộc?
Vương Thanh bị cái ý niệm mới chợt lóe lên này của chính mình dọa đến chấn kinh.
Cho tới khi Vương Thanh lái xe đến trước mặt người nọ, mới nhìn thấy rõ được vẻ thất hồn lạc phách ở trên mặt Phùng Kiến Vũ, vẻ mặt đó giống như là một con thú nhỏ bị lạc đường, khiến cho buồng tim của hắn chợt nhói đau.
Vương Thanh quay cửa kính xe xuống, Phùng Kiến Vũ mới chú ý đến chiếc Hummer sáng rực hai bóng đèn pha ở trước mắt này là xe của Vương Thanh. Thần sắc lập tức khôi phục như bình thường, chỉ là hai khóe miệng hơi nhếch lên vẫn thủy chung không che giấu được mỏi mệt nơi đáy mắt.
“Chờ lâu lắm rồi sao? Giờ này đường xá có chút kẹt xe.” Vương Thanh cũng cười nhìn Phùng Kiến Vũ, từ cửa sổ xe phóng ra một nụ hôn gió.
Phiền não trong lòng trong khoảnh khắc này khi nhìn thấy người nọ bỗng chốc liền được xoa dịu, Phùng Kiến Vũ mở cửa xe ngồi vào bên trong, “Không có bao lâu. Nơi này cách nhà cũng không xa lắm, thật ra thì một mình em cũng có thể tự trở về được.”
Phùng Kiến Vũ ngày hôm nay sau khi đi thu thập sổ sách rồi đến ngân hàng gửi tiền vào tài khoản tiết kiệm, cũng không phải là chuyện gì quá rắc rối, chẳng qua là bên cạnh không tiện mang theo người, chính cậu ngược lại cũng cảm thấy không có gì, chẳng qua lại không lay chuyển được Vương Thanh, người nọ hẹn người đi nói chuyện làm ăn, vừa kết thúc liền vội vội vàng vàng đến đón cậu.
“Anh đây không phải là muốn nhanh một chút nhìn thấy em sao.”
Vương Thanh bỉu môi dài, bộ dáng chính xác là đang làm nũng.
Phùng Kiến Vũ lúc mới vừa trở về còn cảm thấy là lạ, sau này nghe riết cũng trở thành thói quen, hoặc là nói không thể xem như là thói quen, bởi vì thật ra mỗi lần cậu nghe được câu này, trong lòng vẫn là sẽ cảm thấy ngứa ngáy một chút.
Trong mấy ngày này, Vương Thanh phàm là có cơ hội dính thân, cũng sẽ không để cho cậu ở một mình. Ngoại trừ những chuyện liên quan đến xã đoàn, bọn họ cơ hồ lúc nào cũng đều ở cùng nhau.
Trở về nhà liền cùng nhau ăn cơm, ngủ chung, cùng nhau xem ti vi, cùng nhau chơi game.
Trong cuộc sống gấp rút đầy nguy hiểm giành được những phút giây nhàn hạ như thế, đối với cậu mà nói, đều là hiếm có khó được, cho nên càng phá lệ quý trọng.
Phùng Kiến Vũ cũng không còn cảm giác bản thân là qua loa cẩu thả, cậu vô cùng tinh tế thưởng thức mỗi một phút mỗi một giây cùng người đàn ông này chung đụng, đem tất cả mọi việc bọn họ cũng nhau trải qua chậm rãi nghiền ngẫm, cậu hy vọng chính mình có thể ghi nhớ thật kỹ, những thứ này cậu tùy thời đều có thể mất đi —— tất cả đều tốt đẹp và trân quý đến như vậy.
“Làm sao lại không có tinh thần gì hết vậy a?” Vương Thanh vừa nhìn về phía trước lái xe, vừa đưa tay sờ sờ gò má của Phùng Kiến Vũ, “Có phải gần đây quá mệt mỏi rồi hay không?”
“Không có, có thể là do đói bụng.” Phùng Kiến Vũ cười hắc hắc, phụ họa nói. Cậu có chút hoảng loạn, lòng bàn tay của người nọ truyền đến nhiệt độ khiến cho tim cậu đập loạn ngổn ngang.
Cảm nhận người nọ lòng dạ mất tập trung, Vương Thanh cũng không phơi bày, chẳng qua theo thế thuận tay ngắt nhéo khuôn mặt của Phùng Kiến Vũ, rồi sau đó nháy mắt mấy cái mập mờ nói: “Quỷ ham ăn, trở về sẽ cho em ăn no.”
Phùng Kiến Vũ ngẩn người, chốc lát mới nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Vương Thanh, cười cười đem móng vuốt của người nọ đẩy ra, “Da mặt của anh dày lên thấy rõ rồi a.”
“MUA~” Vương Thanh không thèm để ý liều mạng nhoài người qua hôn một cái, nghe thấy tâm của Phùng Kiến Vũ đều mềm nhũn ra luôn.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt người nọ, Vương Thanh nhất thời cảm thấy thư thản hơn nhiều.
Cơm tối phá lệ chính là Phùng Kiến Vũ làm, Vương Thanh cũng không vui vẻ đi làm chuyện khác, Phùng Kiến Vũ ở trong phòng bếp bận rộn, hắn đi theo cùng duy trì ở phía sau người nọ. Vương Thanh trong tay chơi đùa dây thắt tạp dề của Phùng Kiến Vũ, thỉnh thoảng liếc trộm bàn bếp một chút, bả vai nhún nhún cười càn rỡ, “Đao pháp không tệ a.”
Nghe được trong lời nói người nọ không có ác ý mỉa mai gì, Phùng Kiến Vũ trên tay tiếp tục xắc xắc, chân lùi về sau một bước không chút khách khí giẫm lên mu bàn chân của Vương Thanh, đều đang mang dép đi trong nhà, cả hai liền bắt đùa nháo loạn đùa giỡn quên trời quên đất.
“Ngao ——” Sau lưng truyền tới một tiếng kêu rên, ngay sau đó nghe được âm thanh người ngã xuống đất, rầm một tiếng nằm dài ở trên đất không đứng dậy nổi.
Phùng Kiến Vũ quay đầu liền thấy Vương Thanh hai chân tùy ý giang ra, vẻ mặt vô lại ngã ngồi ở trên đất.
“Em phải chịu trách nhiệm với anh.”
“Không trao cho anh tượng người vàng(tượng vàng Oscar) thật đúng là quá uổng phí cho anh rồi, ” Phùng Kiến Vũ cười hừ hừ nói, đem cái bao trống rỗng mới vừa nãy đựng thức ăn chụp lên trên đầu Vương Thanh, “Mau đứng lên đi xới cơm đi ! ”
Hôm đó giống như một buổi hẹn hò cơm tối, một bữa cơm mùi vị không tệ. Bởi vì là Phùng Kiến Vũ làm, Vương Thanh ăn đến vô cùng vui vẻ.
Đêm đó không khí rất tốt, bọn họ cứ theo tự nhiên mà làm.
Vương Thanh giúp người nọ dọn dẹp xong xuôi, lúc chạy ra phòng tắm, Phùng Kiến Vũ đã ngủ say. Trong đầu mắng tiểu tử này thật không có lương tâm, động tác trên tay lại ôn nhu ôm người thả vào trong chăn.
Mặc dù bận rộn một ngày rất mệt mỏi, nhưng đến giờ này cũng không cảm thấy buồn ngủ. Vương Thanh theo thói quen muốn rút ra điếu thuốc, nhưng mới vừa cầm lên, chợt nhớ đến người nọ đang ngủ bên cạnh, lại lặng lẽ để xuống.
Nhiệt độ quen thuộc bên cạnh làm cho người ta cảm thấy chân thật an tâm.
Nếu có thể sống như vậy cả đời, thật sự là tốt biết bao.
Hắn cũng có chút không biết làm sao.
Bởi vì so với lúc trước, hắn chưa từng nghĩ tới một tương lai như vậy.
Hắn không cảm thấy hắn sẽ có cơ hội cùng với ai đó chung sống đến hết quãng đời còn lại, cuộc đời của hắn nên là câu tâm đấu giác(1), nên là tinh phong huyết vũ(2), nên là quyền tiền gia thân(3).
Không nên …… không nên nhu hòa như vậy, tốt đẹp như vậy. Điều này quá yếu đuối, giống như tùy thời sẽ có thể bị người phá nát như bong bóng xà phồng.
Nhưng người kia là Phùng Kiến Vũ, cho nên hắn đối với cái tương lai này, vừa cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không nhịn được muôn đến gần.
Em có nguyện ý cùng anh chung sống qua nửa phần đời còn lại không?
Ánh mắt Vương Thanh lấp lánh chăm chú ngắm nhìn Phùng Kiến Vũ, âm thầm phát thệ trong lòng, nghĩ lại cũng cảm thấy chính mình buồn cười, khó khăn câu kéo khóe miệng.
Hắn đưa tay tắt đèn đầu giường, rúc vào trong chăn, ôm lấy hông của người nọ thật chặc.
Bây giờ, bây giờ còn chưa phải lúc ……
Chờ tất cả mọi chuyện đều kết thúc.
Anh sẽ hỏi em, nhất định sẽ hỏi.
Đến lúc đó, em nhớ phải đáp ứng anh.
Vùi đầu vào cần cổ người nọ, trong mũi tràn đầy hơi thở làm cho người ta an tâm, khóe miệng Vương Thanh nâng lên một độ cong ngọt ngào vui vẻ.
- Hoàn chương 56 -
____________________
(1) Câu tâm đấu giác: lục đục với nhau, đấm đá nhau, hục hặc với nhau; dùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau
(2) Tinh phong huyết vũ: nghĩa là đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tan
(3) Quyền tiền gia thân: trong tay nắm giữ quyền lực và tiền tài