《 Phần 04 - Tâm ý tương thông 》
Khoảng cách Dư Hạo Viễn lái xe rời đi đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ, Phùng Kiến Vũ vẫn không thể nào từ trong trạng thái thất hồn lạc phách điều chỉnh lại.
“Lấy thân phận này tiếp cận hắn, đóng kịch dĩ nhiên phải diễn cho giống thật.”
“Tôi không yêu hắn.”
“Tôi chẳng qua là trong lòng có quỷ.”
……
Gió trên đường vẫn thật lớn, thổi loạn đầu tóc cậu bay bay, thậm chí còn cảm thấy có chút lạnh, run run rúc cổ. Ý thức đã sớm tách rời với thế giới bên ngoài, trong đầu chỉ đọng lại những lời mình vừa mới nói cùng Dư Hạo Viễn, giống như một loại virus, bất khoan bất khuất từ bốn phương tám hướng chui vào trong mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể, tra tấn cậu đến có chút hồ đồ.
Chính mình có phải là yêu anh ta rồi hay không.
Vấn đề này từ lúc đi theo bên người Vương Thanh cậu chưa từng cân nhắc qua. Sao mà có thể cân nhắc? Sao mà dám cân nhắc?
Cậu có thể cùng Vương Thanh nắm tay ôm nhau, có thể cùng Vương Thanh vào sinh ra tử, duy chỉ không thể cùng Vương Thanh miệng lưỡi khép mở mạnh dạn nói ra một chữ “yêu”.
Trong một chữ này mà trên lưng phải gánh vác nhiều thứ quá nặng, bất luận là cậu hay là Vương Thanh, cũng không kham nổi.
Trên đời này đắt tiền nhất chính là cam kết, rẻ tiền nhất cũng là cam kết. Đem thứ đồ mà mình yêu thích nhất giấu vào trong đáy lòng, không phải chỉ là bởi vì bản thân tùy thời truy bất bảo tịch(1), cũng là bởi vì cậu biết rõ bọn họ căn bản không phải là người chung một đường, sớm muộn cũng sẽ có một ngày anh đi đường anh tôi đi đường tôi. Đợi ngày đó đến, Vương Thanh nhất định sẽ hận thấu cậu.
Ngẫm nghĩ như vậy, trong lòng cậu liền rút ra một trận đau thương.
Cậu đại khái có cảm giác chính mình đang lừa dối Dư Hạo Viễn.
Từ dạo năm đó Dư Hạo Viễn bồi dưỡng cậu từ trường cảnh sát cho đến nay, cậu tự hỏi không thẹn với lòng, cho dù trong cảnh đội thỉnh thoảng đùa giỡn hẹp hòi, nhưng cậu chưa từng bao giờ cố ý lừa dối Dư Hạo Viễn như vậy. Thế nhưng cậu rất chán ghét cái cảm giác tâm sự của chính mình bị người khác vạch trần rõ ràng như vậy, cho nên cậu đem chính mình khép kín lại, cự tuyệt bất cứ người nào có ý đồ tiếp cận trò chuyện, cho dù người đó là Vương Thanh, hay là người mà mình tôn kính nhất Dư Hạo Viễn.
Mặc dù cậu sợ hãi, đau đớn, bất an, cậu cũng tình nguyện tự mình chịu đựng, những chuyện mà cậu không dám thừa nhận, không dám đối mặt, cũng như không dám buông tay.
Có lẽ là bị mâu thuẫn trong lòng của chính mình nhiễu loạn đến phát hoảng, Phùng Kiến Vũ ôm đầu ngồi xổm bất động ở bên lề đường, cậu không dám lấy trạng thái hiện tại đi tìm Vương Thanh, sợ rằng chính nình sẽ phá hư mọi chuyện.
Chân trời bắt đầu hiện lên những vệt nắng đỏ, dưới chân Phùng Kiến Vũ có chút phát mỏi, cậu chạy đến cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ mua một bao thuốc lá, rút ra bao lúc trước hút còn dư gộp chung lại, lại chạy về ven đường lúc nãy hút một trận, sau đó ném bao thuốc bắt chuyến xe buýt đầu tiên của sáng sớm chạy về thành phố.
Dọc theo đường đi Phùng Kiến Vũ không muốn bắt xe, cứ như vậy đi qua đi lại nhiều lần, tựa như là muốn kéo dài thêm thời gian gặp mặt Vương Thanh.
Cậu muốn gặp Vương Thanh, nhưng cũng sợ nhìn thấy Vương Thanh. Cậu rất ít khi mâu thuẫn chính mình như vậy, cậu chính là lòng dạ sợ một khắc nhìn thấy được Vương Thanh, tất cả mọi phòng bị đều bị sụp đổ, muốn giấu cũng giấu không được.
Vốn là trong lòng giăng đầy băn khoăn, kết quả người vừa mới đến Phổ Thượng, đập vào mắt chính là con sông dài quanh co, bóng loáng rực rỡ cùng với gợn nước ôn nhu, khiến cậu ngây ngốc lặng người, cánh mũi nhẹ động, một cổ cảm giác chua xót hướng thẳng về phía hốc mắt.
Đều là chó má, tất cả đều là chó má. Cậu chính là nhớ Vương Thanh, con mẹ nó quá nhớ hắn rồi !
Phùng Kiến Vũ đột nhiên cứ như vậy nhấc chân bắt đầu chạy như điên, ngày vừa mới lóe sáng, trên đường thưa thớt người đi đường không nhịn được rối rít đưa mắt nhìn, bên tai chỉ còn dư lại tiếng mình hồng hộc hồng hộc đang thở, mồ hôi nóng ấm thấm ướt lớp áo sau lưng, cậu đã sớm hoàn toàn không để ý đến. Dục vọng kia giống như bị người cho thuốc nổ vào tuyến phát hỏa, trong thân thể lùm bùm lốp bốp ầm ĩ gào thét, dẫn cậu một đường về đến trước cửa nhà.
Hùng hùng hổ hổ chạy đến cửa, mới phát hiện trên người mình căn bản không có mang theo chìa khóa. Ngày đó giận dỗi sập cửa bỏ đi, tình thế hai người như nước với lửa, lúc đó cậu còn có lòng dạ nào thuận tiện đi lấy chìa khóa ở trên tủ giày rồi mới đi chứ. Bất đắc dĩ, điều chỉnh lại tâm tình, theo quy củ nhấn vài cái lên chuông cửa, hồi lâu vẫn không thấy người nào ra mở cửa. Cuối cùng chấp nhận lấy ra điện thoại di động, ấn cả nửa ngày vẫn không thấy đèn sáng, mới phát hiện sớm đã không còn pin.
“Thao.” Phùng Kiến Vũ tức giận đập một cái vào trên cửa, hung hăng mắng một tiếng.
Sao lúc muốn gặp lại khó gặp như thế này, thật con mẹ nó số mạng thật quá sai trái.
Sau khi hả giận kết thúc, chính là thở dài bất đắc dĩ. Phùng Kiến Vũ giống như một quả bóng đầy khí bị người làm xì hơi hết một nửa, ngậm miệng liều mạng ngồi ở dưới đất. Nghĩ đến Vương Thanh dù sao cũng phải trở về nhà, vậy quyết định ngồi đây đợi đi. Không dự đoán mới vừa dựa đầu vào cửa một lúc, liền ngủ say một mạch. Nhịn đã mấy đêm, rốt cuộc vẫn là không chống đỡ nổi.
Cho nên khi Vương Thanh xách theo hai túi mua sắm lớn trở về, nhìn thấy đầu tiên chính là cái người mà mình ngày nhớ đêm mong xụi lơ ở trước cửa nhà ngủ đến ngon lành. Nhưng phản ứng đầu tiên của hắn lại chính là người nọ đã xảy ra chuyện rồi.
Chuyện này cũng không thể trách Vương Thanh lo nghĩ quá nhiều, đoạn đường hiện tại của bọn họ có quá nhiều tai ương quá nhiều khó khăn, luôn luôn trong tình trạng bất khả kháng nghĩ đến tình huống cực đoan nhất.
Hai tròng mắt lạnh lùng đầu tiên là lóe lên một tia sáng, hai tay xách vật nặng bắt đầu không tự chủ run rẫy, hắn dùng sức trừng mắt nhìn xác nhận Phùng Kiến Vũ ở trước mắt không phải là ảo giác của chính mình, sau đó bịch một tiếng, hai túi đồ liền bị hắn thả xuống trên đất, vật phẩm linh tinh ở bên trong đều rơi vải ra khắp mặt đất.
Vương Thanh xoạc bước chân lớn tiến về phía trước, khoảng cách giữa hai người ước chừng mười mét, cả trái tim hắn đập thình thịch, bước chân cũng có chút không vững, chỉ sợ một giây tiếp theo Phùng Kiến Vũ sẽ từ trước mắt hắn mà biến mất.
Tiến đến gần thêm một chút, cúi người ngồi xổm xuống, chú ý thấy lông mi người nọ khẽ run, hô hấp đều đặn, mới từ từ buông lỏng nặng nề trong lòng.
Nhung nhớ, mong ngóng, lo lắng, mênh mông mãnh liệt trong nhiều ngày qua, dường như trong khoảnh khắc này đều hóa thành hư không, hắn cho là mình sẽ như si như cuồng, hắn thậm chí còn nghĩ đến chính mình sẽ thống thống khoái khoái khóc một trận, nhưng hắn không có, chuyện gì cũng không có xảy ra. Vào giờ phút này, hắn chỉ muốn đem toàn bộ ý nghĩ cùng tấm lòng dành hết ra cho người ở trước mắt này, chỉ muốn ngắm nhìn cậu thật kỹ một chút, từ mái tóc mềm mại của cậu, mi mắt tinh sảo, sóng mũi cao thẳng, lệ chí đẹp mắt, cho đến đôi môi có chút tái nhợt, mỗi một phân mỗi một tấc cũng phải hung hăng ghi tạc vào trong lòng.
Đời này sợ rằng tìm không ra được người thứ hai có thể khiến cho hắn chết đi sống lại giống như vậy.
Vương Thanh vứt bỏ một đống đồ vật ở trên đất, cộng thêm một chuỗi tiếng bước chân nặng nề, đủ khiến cho Phùng Kiến Vũ từ trong ngủ mê kéo tỉnh dậy. Cậu cùng với cơn buồn ngủ làm một phen đấu tranh, vừa nhấc mí mắt liền hiện lên khuôn mặt của Vương Thanh, cơ hồ trong tích tắc, cậu liền thanh tỉnh. Cổ họng như bị tắc nghẹn, ngây ngây ngốc ngốc nhìn chằm chằm Vương Thanh.
Vương Thanh cũng như vậy nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ, yên lặng kéo dài.
Thật ra thì Vương Thanh là muốn giang rộng hai tay ôm lấy người nọ, hắn thật sự rất nhớ cậu, nhưng ý nghĩ lại chuyển đến đêm đó Phùng Kiến Vũ tức giận sập cửa bỏ đi cũng là bởi vì chính mình đã làm ra hành động quá khích, liền hung hăng đè nén cái ý nghĩ này. Hắn đứng ở tại chỗ, hồi hộp khẩn trương, cẩn cẩn dực dực liếm liếm môi, suy nghĩ rất lâu, mới nhẹ giọng nói: “Cậu trở về rồi a.”
Phùng Kiến Vũ nháy nháy mắt, trái tim lan tỏa ấm áp, bộ dáng ngờ nghệch của người nọ vẫn như lúc ban đầu khi ở bệnh viện Đường Bình, lúc đầu tiên khi nhìn thấy mình mới vừa mới tỉnh dậy, nói ra câu nói kia “Cậu tỉnh rồi a”.
Rõ ràng biết được đã phát sinh ra chuyện gì, vẫn còn khiếp sợ lại tái diễn thêm lần nữa, không dám tin tưởng đó là sự thật. Hắn dường như một mực không có cảm giác an toàn như vậy.
Phùng Kiến Vũ theo lời của hắn gật đầu một cái, sau đó chống đỡ vào tường đứng lên.
Vương Thanh cũng lăng lăng đi theo đứng lên, còn ngoan ngoãn giúp cậu phủi sạch bụi cát trên người. Bất chợt nhớ ra gì đó, mới xoay thân đi nhặt lại hai túi đồ bị quên lãng ở trên đất.
Ở xa xa, Phùng Kiến Vũ nhìn hắn cúi người dọn dẹp vật phẩm tán lạc trên đất, nhưng nhìn không được rõ là cái gì.
Người nọ hai chân nhanh chóng chạy trở về, lời nói ôn nhu giải thích: “Mấy ngày nay tôi thật ngủ không được ngon lắm, thức dậy tương đối sớm. Cảm thấy cuối cùng cậu sẽ mau chóng trở lại, liền muốn đi siêu thị, mua một ít thức ăn vặt a, rau cải trái cây a …… đợi cậu, đợi cậu trở về liền có thể ăn rồi. Cho nên quyết định hôm nay đi, hôm nay là chủ nhật mà, phải đi sớm một chút, sớm một chút thì người tương đối ít ……”
Lúc đầu còn nói rất lưu loát, nói đến cuối cùng càng nói càng trắc trở, hắn thoạt nhìn vô cùng khẩn trương, lời nói có chút không mạch lạc, thế nhưng ý tốt trong lời nói vẫn tương đối rõ ràng.
Đang lúc Vương Thanh cúi đầu ão não chính mình lúc này lại nói năng vô cùng vụng về, đột nhiên, trong ngực xuất hiện một cổ ấm áp, trực tiếp nghênh đón một cái ôm mạnh mẽ, một khắc đó, lời nói ấp a ấp úng trong nháy mắt bị kẹt ở ngay cổ họng, ánh mắt trừng thật lớn, trên tay vẫn còn đang cầm hai túi đồ.
Tay của người nọ từng chút từng chút vòng ra sau lưng mình, càng siết càng chặc, không nguyên do làm cho người ta yên lòng.
Chính là hơi thở cùng nhiệt độ quen thuộc.
Trên hành lang vốn là vô cùng yên tĩnh, bọn họ hồi lâu không nói nên lời, không ai bảo ai hốc mắt đều đỏ lên.
- Hoàn chương 43 -
____________________
(1) Truy bất bảo tịch: ăn bữa hôm lo bữa mai; được bữa sớm lo bữa tối; tình hình hết sức nguy ngập