Gió mạnh xông đến trước mặt, toàn bộ đánh vào mũ bảo hiểm. Dư quang thấy được bên người có một chiếc xe đang đuổi theo mình, khoảng cách của hai người vẫn giữ vững, nhưng người nọ thủy chung bám sát tiến lên, dùng hết sức lực ép sát cậu hòng chen lách vào một bên.
Mắt thấy vạch đích ngay ở trước mặt, người nọ càng ép càng hăng. Phùng Kiến Vũ trong lòng thầm mắng một tiếng, đưa tay vặn cần ga thêm mấy lần, tốc độ xe càng nhanh hơn khiến cho cậu có một loại ảo giác sắp bay lên khỏi mặt đất, cố gắng vững vàng tinh thần. Sự chú ý của cậu liền dừng tại chỗ khúc quanh ở phía trước, gò má hơi nâng lên rồi hạ xuống, một đôi tròng mắt xinh đẹp híp nhỏ lại, áp sát người xuống trượt bánh xe ôm cua một cách đẹp mắt, trong một khoảnh khắc bắp đùi tựa hồ như chạm phải mặt đất.
Cuối cùng thoát khỏi dây dưa của người nọ, thuận thuận lợi lợi giành lấy thân phận vô địch cán vạch đích.
Phùng Kiến Vũ bất động thanh sắc tháo xuống mũ bảo hiểm, xoa xoa một đầu tóc rối loạn. Người nọ ở phía sau cũng đi theo xuống, xa xa trừng mắt nhìn chằm chằm, vẻ mặt tỏ vẻ không phục. Bạch Lạc Bình tiến lên giơ ngón giữa về phía người nọ.
“Được rồi, loại người như vậy để ý làm gì.” Phùng Kiến Vũ chú ý đến động tác nhỏ của Bạch Lạc Bình, kéo người rời đi.
Bạch Lạc Bình là một cậu bé lúc trước cậu quen biết được ở địa bàng của Vương Thanh, mười bảy mười tám tuổi, gia đình có tiền, tật xấu lặt vặt có rất nhiều, nhưng không hề đụng vào thuốc. Ngày đó cậu bé bị đám bạn bè không tốt quen biết ở bên ngoài mang đến địa bàn, kết quả đến rồi liền hối hận, những thành phần trong tối kia của xã hội liền lôi kéo cậu bé không chịu buông tay, cậu yếu thế không địch lại mạnh, là Phùng Kiến Vũ tiến lên đem người ngăn lại. Sau đó hai người nói chuyện phiếm với nhau, cũng đều thích lái mô tô, thỉnh thoảng cũng liên lạc với nhau một chút. Bạch Lạc Bình vẫn luôn một mực kính trọng bội phục Phùng Kiến Vũ, vào lúc ấy cậu cũng không hề nghĩ qua, sẽ có một ngày đứa trẻ này thật sự có thể giúp đỡ cậu.
“Vũ ca, anh thật sự chuẩn bị qua bên kia …… đánh cược sao a?” Bạch Lạc Bình vừa quan sát ít tiền ở bên cạnh Phùng Kiến Vũ, vừa cẩn cẩn dực dực hỏi.
Phùng Kiến Vũ mắt cũng không chớp một cái, nhàn nhạt nói: “Thiếu tiền, không có biện pháp.”
Bạch Lạc Bình càng nghĩ càng buồn bực, một tay gãi gãi tai, thử dò xét hỏi: “Anh thiếu bao nhiêu, em giúp anh a?”
“Không có chuyện gì, không cần đâu.” Đếm xong xấp tiền trên tay, Phùng Kiến Vũ nâng tay lên vỗ vỗ đỉnh đầu của cậu ta, hướng cậu cười cười.
“Không phải. Em nghe người ta nói, bên kia chơi hứng lên rồi sẽ không an toàn ……”
“Không an toàn cũng không phải đều là do người chơi sao, ” Phùng Kiến Vũ vỗ nhẹ sau lưng người nọ, tỏ vẻ an ủi, “Được rồi, cậu đừng lo lắng nữa. Chuyện của hai ngày nay, thật sự cảm ơn nhiều.”
Vội vã từ biệt Bạch Lạc Bình, Phùng Kiến Vũ trong đêm một mình lẩn trốn đến bờ sông Đông Châu Tây Giác, nơi đó có thuyền mà cậu đã hẹn trước kia, chở cậu đến sòng bạc Hàn Cẩm cách năm trăm cây số bên ngoài.
Cậu đã không còn biện pháp khác, cho dù đến nay nay mỗi một bước đi của cậu đều là cực kỳ mạo hiểm.
Cậu chỉ muốn thoát khỏi điều gì đó, hoặc là muốn chứng minh điều gì gì —— bằng phương pháp cùng thủ đoạn của chính mình.
Trợ giúp Vương Thanh thượng vị cũng tốt, hoàn thành nhiệm vụ của hành động cũng được, cậu chịu đủ mọi sắp đặt rồi. Có lẽ bây giờ cậu vẫn chưa chắc chắn chính mình có đủ suy tính rõ ràng, thế nhưng phần tín nhiệm kia không ngừng lôi kéo cậu đi về phía trước. Cậu không muốn chọn lựa, cũng không được chọn lựa.
Cậu chỉ muốn làm một người bình thường và ích kỷ.
Trước khi lên thuyền, Phùng Kiến Vũ lấy ra điện thoại di động, pin điện thoại còn khoảng hơn năm mươi phần trăm.
Tin nhắn có một cái chưa đọc, đâm vào ánh mắt đến phát đau.
Tỉnh rồi a, tỉnh dậy là tốt rồi. Cậu nghĩ thầm.
An tĩnh trừng mắt nhìn, lệ chí dưới khóe mắt càng tôn thêm vẻ đẹp. Cậu gõ mấy chữ vào khung trả lời, do do dự dự, lại xóa đi sạch sẽ, cuối cùng cái gì cũng không có trả lời lại.
Trong tiếng thúc giục lên thuyền, Phùng Kiến Vũ đem số liên lạc của Dư Hạo Viễn từ trong danh bạ kéo ra, câu khóe miệng kéo lên một nụ cười vừa thê lương vừa tự giễu, gửi cho ông ba chữ “thật xin lỗi”, sau đó tắt điện thoại di động.
Dư Hạo Viễn sớm muộn cũng sẽ biết được cậu đang làm gì, chi bằng sớm một chút thành thật khai báo.
Mặt nước trên sông đặc sương mù, không khí là một mảnh u ám, có thứ gì đó nặng nề đè lên lồng ngực của Phùng Kiến Vũ, khiến cho cậu khó khăn hô hấp. Việc này cậu cũng đã nhờ ngược giúp cậu nghe ngóng, người lái thuyền cũng là một lão thủ, từng dẫn không ít người qua bên kia, chỉ cần đưa tiền là được, hành động cũng lưu loát dứt khoát. Đoạn đường này thuận gió xuôi nước, cũng không gặp bao nhiêu khó khăn trắc trở.
Cậu cứ như vậy lẳng lặng để mặc chính mình nằm ở trên thuyền, gió thổi có chút lạnh, hai mắt lúc nhắm lúc mở, trong đầu tới tới lui lui đều là khuôn mặt của người nọ, đuổi cũng không đi.
Vốn là muốn chờ người nọ tỉnh lại rồi mới đi, nhưng cậu sợ không còn kịp nữa, cậu sợ chính mình vừa nhìn thấy người nọ sẽ bị bại lộ tâm sự buồn cười của mình, cậu sợ Dư Hạo Viễn sẽ nhúng tay vào bắt buộc cậu buông bỏ cái kế hoạch làm trái luân thường đạo lý này.
Cậu sợ hãi rất nhiều. Ngủ cũng sợ, tỉnh cũng sợ. Tất cả mọi chuyện giống như một chuỗi ác mộng liên kết dây chuyền với nhau đánh vào tâm thần cậu.
Cậu không biết bản thân đến tột cùng là thiện hay ác, cậu không thể phân biệt, duy nhất một điều cậu có thể xác định chính là, cậu là Phùng Kiến Vũ, cậu có con đường mà chính mình muốn đi.
Bốn phía một mảnh mờ tối, đôi lúc có ánh lên chút ánh sáng chớp nháy từ ánh đèn ven đường, ngẩng đầu lên nhìn, trong màn đêm đen tối lấp lánh một bầu trời sao. Cậu cười cười, hưởng thụ phút giây yên lặng trong chốc lát này, không có tranh đấu gay gắt, không có lựa chọn rối bời.
Ngắm nhìn ngắm nhìn, trời sao tựa như cũng hóa thành nụ cười rạng rỡ của người nọ, ôn nhu, bá đạo, phách lối, kiêu ngạo.
Ánh mắt đong đầy, trái tim lại trống rỗng, cậu nhẹ nhàng đặt điện thoại lên ngực trái. Hé miệng, không nói ra tiếng.
“Tôi cũng nhớ anh.”
- Hoàn chương 40 -