Khí trời ấm dần, ánh mặt trời đứng bóng trên đỉnh đầu như tia lửa chiếu xẹt vào mắt người.

Phùng Kiến Vũ tỉnh trước, nhìn qua đồng hồ một chút, một giờ ba mươi hai phút chiều. Lòng mang đầy phiền não bò dậy từ trên ghế sa lông hoạt động thân thể một chút, còn nghe được tiếng vang rắc rắc của xương cốt.

Thật mẹ nó đúng là tạo nghiệt mà.

Tối hôm qua đập cửa quá mức dùng sức không cẩn thận khiến cho cửa từ bên trong khóa trái. Phùng Kiến Vũ chỉ đành phải dùng tay đập cửa, khàn cả giọng gọi vị đại gia ở bên trong kia rời giường. Ai mà biết được ăn khổ cũng không nhận được phước, có quỷ mới biết người nọ còn có cái tính rời giường khí đáng ghét nữa chứ, vừa đối mặt chính là một trận ghét bỏ, việc này càng khiến lửa giận trong lòng Phùng Kiến Vũ càng thêm dâng cao.

Đợi đến ngày lão tử thu thập được đầy đủ chứng cớ bắt hết tất cả mấy người ra trước tòa án công lý, tiểu tử anh cũng đừng khóc đến quá thảm. Phùng Kiến Vũ tức giận nói thầm ở trong lòng. Nén xuống lửa giận, cuối cùng vẫn là phải vác một bộ mặt chưa rửa chạy xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua một cây bàn chải đánh răng mới cho Vương Thanh.

Rốt cuộc thì người ta bây giờ vẫn là gia (người cùng địa vị). Ủy khuất thì vẫn phải chịu thôi, kháng chiến cũng tám năm, mới chỉ là một chút khó khăn như thế này, không gấp , không gấp ......

Bên này Phùng Kiến Vũ tự mình an ủi, bên kia Vương Thanh ở trên giường cũng đã tỉnh hẳn. Đợi đến khi Phùng Kiến Vũ mang theo bàn chải đánh răng mới lên lầu, Vương Thanh đã ăn mặc chỉnh tề.

"Anh đánh răng chưa?"

"Đánh rồi."

"...... Anh đừng nói cho tôi biết anh dùng bàn chải của tôi để đánh răng." Phùng Kiến Vũ trong nháy mắt ngốc lăng.

"Ở chỗ này của cậu còn có thể tìm được cây bàn chải đánh răng thứ hai sao?" Vương Thanh vừa nhìn gương sửa sang lại tạo hình, vừa thờ ơ hờ hững đáp lại.

Một giây ngốc lăng biến thành trong lòng hít thở không thông, nội tâm của Xử Nữ đã không thể cầm cự được nữa. Trong tay phát lực đến suýt nữa bẻ gãy cây bàn chải đánh răng mới mua, Phùng Kiến Vũ nhắm mắt lại, chậm rãi thở phì một cái, sau đó dùng sức liếc mắt.

Dù sao cái tên khốn kiếp này cũng không nhìn thấy.

Hai người sau khi sửa soạn xong xuôi liền trước sau bước chân ra cửa. Ánh mặt trời vừa đúng, cũng đến thời điểm nên đi tính sổ rồi.

Tên Tạ Kiêu kia nếu đã không muốn giữ mặt mũi, thì hắn cũng nên tiếp đãi đến cùng mới phải.

Vương Thanh vứt chìa khóa xe cho Phùng Kiến Vũ, chính mình ngồi lên vị trí ghế bên cạnh tài xế, lấy ra điện thoại di động bắt đầu nói chuyện, nghe ngữ khí bên kia đầu dây hẳn là Đại Oản.

Phùng Kiến Vũ kiên nhẫn chờ đợi, ước chừng năm sáu phút sau, cuộc nói chuyện kết thúc.

"Thanh ca, đi nơi nào?"

"Đường Trường Bình."

"Quán bar Đông Xương Đại?" Là địa điểm hai ngày nay Vương Thanh thường tới lui.

Ngồi trong xe có chút ngột ngạt, Vương Thanh không đáp, động thủ chậm rãi quay cửa kính xuống, cũng nhìn không ra hắn đang suy nghĩ điều gì. Xe tiến vào đường cao tốc, gió mát thổi vào, Vương Thanh giơ tay lên vuốt ve làn da trên cổ Phùng Kiến Vũ, ánh mắt nóng rực như đuốc.

Phùng Kiến Vũ có chút bối rối, rồi lại liều mạng ổn định tâm tình, cố tự làm mình trấn định mà lái xe.

"Cậu thật là không có trí nhớ tốt." Có lẽ là cảm giác được người nọ có chút sợ hãi, hoặc là nhớ lại điều gì đó. Vương Thanh đưa ánh mắt lia xuống khóe miệng chưa hoàn toàn khép lại của Phùng Kiến Vũ, lạnh lùng cười cười, hành động thoáng chốc trong chớp mắt lại biến thành ôn nhu sửa sang lại cổ áo cho cậu, "Quán trà Trần Ký."

Quán trà Trần Ký, là một trong những địa bàn của Tạ Kiêu. Bình thường đều là dùng để lén lút tiến hành giao dịch ma túy, Tạ Kiêu không có việc cũng sẽ đi đến đó xem xét một chút, kiểm tra thu chi các loại.

Lúc đến cửa Đại Oản và Khoan Tử đã chờ ở đó được một hồi lâu. Vừa bước vào quán ùa vào mặt chính là mùi thơm ấm áp. Tất cả bày trí đều theo một phong cách thanh lịch. Đoàn đoàn nhóm nhóm người ở đại sảnh đang vui vẻ ngồi tán gẫu nói cười, những lại không hề có cảm giác ồn ào. Một bên đặt một kệ sách, bên trên còn để một số tạp chí văn nghệ, mang đến cho người ta cảm giác vừa có thể thích ý thư giãn vừa có thể cảm thấy thoải mái.

"Tôi tìm Tạ Kiêu." Vương Thanh đẩy đẩy kính mát nơi sống mũi, dương quang rực rỡ cũng chiếu sáng không hết gò má nhu hòa cùng xương quai hàm góc cạnh của hắn, cao cổ ngạo nghễ, có chút không thể đến gần.

Nữ phục vụ ở bên kia quầy run run, "Ông chủ Tạ ...... ông chủ Tạ không có ở đây."

"Tôi tìm Tạ Kiêu." Trong giọng nói rõ ràng có chút không kiên nhẫn, môi mím thành một đường thẳng, Vương Thanh hất hất cằm, giống như là ở ý bảo cái gì. Dù hắn chưa từng nói ra một câu đe dọa nào, nhưng đủ khiến cho người khác không nhịn được đổ mồ hôi lạnh.

Người này chí ít vẫn còn có chút đẹp trai như vậy, Phùng Kiến Vũ âm thầm đánh giá.

Chỉ thấy nữ phục vụ kia run rẩy lùi qua một bên, lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại.

"Anh Kiêu, Thanh ca tìm anh ......"

"Được ...... tôi biết rồi ......"

Nữ phục vụ đặt xuống điện thoại, mặt mũi lập tức tươi cười hướng Vương Thanh luôn miệng nhận lỗi.

"Tiểu Nghiêm, đến đây. Dẫn Thanh ca đến 302."

Lần đầu tiên Phùng Kiến Vũ nhìn thấy Tạ Kiêu, đã cảm thấy hắn ta là một người tương đối âm hiểm giảo hoạt. Thậm chí là theo bản năng cảm thấy ghét bỏ, thật sự mình cũng có chút may mắn khi người phải tiếp cận là Vương Thanh.

"Uy, Thanh ca rãnh rỗi như vậy đến uống trà sao a? Không cần làm việc sao a?" Tạ Kiêu ngồi ở bên cạnh bàn ăn, một tay đang kẹp thuốc lá, trong khói mù lượn lờ cười một tràng, giọng nói không chút nào che giấu sự giễu cợt.

"Có người cố ý gây khó dễ, tôi đây một tay cũng không ngăn được, không phải sao? Huống chi đó còn là người của mình." Vương Thanh đưa tay tháo xuống kính mát, từ trong con ngươi phát ra tia lạnh lùng sắc bén trực tiếp hướng vào trong mắt Tạ Kiêu.

"Chính mình làm không tốt thì chịu khó nhọc sức học một chút, không có bản lãnh thì đừng làm như mình rất cứng rắn a."

"Mày cái tên khốn kiếp này nói nhăng gì đó ! Rõ ràng là mày giở trò quỷ, làm sao cảnh sát có thể lựa đúng lúc mà lục xét như vậy ! Mày rõ ràng chính là ghen tỵ Thanh ca tán hàng so với mày nhiều hơn ! " Giải thích của Tạ Kiêu dẫn đến lửa giận của Đại Oản bốc cao ba trượng, không nhịn được bắt đầu tức miệng mắng to.

"ẦM ! " Tạ Kiêu đứng lên hung hăn đập một quyền xuống mặt bàn, chén dĩa ly tách trên bàn không ngừng va vào nhau vang lên loảng xoảng.

"Vương Thanh, cậu dạy người dưới tay mình như thế nào đây? Ỷ mình kiếm được hơn chút đỉnh tiền thì bày đặt phách lối rồi sao?"

"Mấy anh em kia của tôi, sớm muộn cũng sẽ được giải ra. Hàng mất rồi, nhưng tôi vẫn còn có thể kiếm được lợi. Mấy vụ ẩu đả nháo loạn cỏn con trước kia tôi cũng có thể xem như là không thấy, nhưng lần này là anh, muốn một tay chặt đứt con đường tài lộc của xã đoàn. Anh nói xem nếu tôi đem chuyện này truyền đến tai Khánh gia cùng đám thúc phụ kia, anh làm thế nào chu toàn đây?" Giọng nói thong thả, từng chữ từng chữ rõ ràng, nghe không ra được là vui hay giận, nhưng lại tràn đầy cường thế.

"Cậu muốn làm gì?" Tạ Kiêu mở to mắt nhìn chằm chằm Vương Thanh, khí thế có chút yếu đi, sự việc phát triển thành như thế này vốn là chưa từng nằm trong dự liệu, hắn ta vốn chỉ muốn đập tan nhuệ khí của Vương Thanh mà thôi.

Không khí có chút áp lực nói không thành lời.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
- Hoàn chương 4 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play