“Kiêu ca, anh xem. Đoạn này là Tạ An Tình cởi quần áo, phía sau còn có bao thuốc của cô ta ở trên ghế sa lông.” Xích Long đưa lên video Trình Tử Nhuận gửi đến cùng Tạ Kiêu nói.
Tạ Kiêu híp mắt, trên mặt không che dấu được đắc ý, “Vậy còn Trình Tử Nhuận kia?”
“Cô ta a, trực tiếp bị dọa sợ đến không dám lộ diện. Chạy đến cầu xin em, em đã giải quyết ổn thỏa, bảo đảm không để cho cô ta có cơ hội nói lung tung. Trình Tử Nhuận cũng đang trình đơn xin nghỉ học ở trường. Tạ An Tình vào ngày hôm sau phát hiện có điều gì đó không đúng, nhưng bên người cô ta cũng không có ai, chuyện này cô ta cũng không dám nói với người khác, bây giờ còn chưa có xác định được mình bị chơi thuốc, chuyện bị quay video cũng không hề biết. Anh cứ yên tâm đi ! ”
Tạ Kiêu nghe vậy như có điều suy nghĩ, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Xích Long đến gần chút, hắn ta áp thấp giọng, từng câu từng chữ tràn đầy tàn nhẫn, “Chân chính không có cơ hội nói lung tung, chỉ có người chết.”
Xích Long nhất thời hiểu ý, hắn rũ mắt gật đầu một cái, lãnh đạm nói : “Hai ngày này em sẽ tìm cơ hội giải quyết đứt Trình Tử Nhuận.”
“Rất tốt, mày bây giờ đi liên lạc với Hà Bàng ngay, để cho tên đó chuẩn bị một chút. Sau đó đem video này tìm cơ hội đưa đến phòng bệnh cho Tạ Viễn Khánh xem một chút, tao cũng muốn biết con gái bảo bối ở trong lòng ông ta chiếm bao nhiêu cân lượng đây.”
“Được, em lập tức đi làm ngay.”
//
Lại là một ngày nắng rực rỡ, Vương Thanh thật hăng hái trêu chọc Vượng Tài nhà Khoan Tử nuôi.
“Thanh ca, đi thôi.” Sau lưng truyền tới thanh âm của Phùng Kiến Vũ.
“Lại đi quan sát thu nhập ở mấy địa bàn sao? Ngày ngày chạy qua chạy lại mấy cái địa bàng tôi cũng thấy phiền, còn có việc nào khác thú vị hơn không.” Vương Thanh đứng ở bên cạnh Vượng Tài, rất là bất mãn oán than nói.
Từ trước hắn vẫn luôn rất không cần mẫn rồi, lười biếng quản lý. Thủ hạ phía dưới đã có người xử lý, bản thân mỗi ngày đều ăn ăn uống uống mà thôi. Từ sau khi thân thể Phùng Kiến Vũ khôi phục, giống như là đả kê huyết(1), vạch ra hoạch định bắt đầu vì cuối tháng phân chia mà tích lũy vốn liếng, khiến cho thế lực của Vương Thanh ở khu bắc ngày càng bành trướng, một đường thuận bườm xuôi gió. Nhưng những việc tiếp theo vẫn là nền tảng không vững, cần phải xem xét thêm tình thế, phòng ngừa người có lòng dạ. Một lần hai lần thì thôi, nhiều lần đến như vậy khiến cho Vương Thanh oán trách cũng ngày càng nhiều.
“Thế nào giúp anh thu tiền anh còn không vui lòng? Trước mắt Tạ Kiêu còn chưa có động tác gì lớn, chúng ta cũng không thể quá cấp tiến a. Cứ như vậy ổn định vững vàng trước đã, ngồi chờ đếm tiền, anh còn bất mãn cái gì?” Phùng Kiến Vũ hiển nhiên quen thuộc sáo lộ của người nọ, bắt đầu từng chút từng chút dụ dỗ.
“Không đi không đi, cả ngày hôm nay, không đi.” Vương Thanh bên này, hiển nhiên là không có giọng đáp ứng thương lượng.
Phùng Kiến Vũ một tay đỡ trán, nghĩ ngợi hồi lâu. Hai ngày nay dường như đúng là vì chuyện này mà nhập tâm quá nhiều thời gian lẫn tinh lực, chính mình thậm chí so với Vương Thanh còn muốn tích cực hơn, dễ nghe một chút thì là trung tâm làm chủ, nhưng nếu cứ tiếp tục, lại trở thành không ngừng suy tính, tâm địa bất lương rồi.
Cậu giảo hoạt cười một tiếng, “Được, hôm nay không đi quan sát địa bàng nữa. Dẫn anh đi thể nghiệm cuộc sống một chút.”
Vương Thanh một mặt không hiểu.
“Dẫn anh đi cướp hàng.” Lệ chí dưới mắt Phùng Kiến Vũ phối hợp với nụ cười bộc phát sáng rỡ.
“Xí, thôi đi. Thời điểm Thanh ca của cậu còn là thủ hạ ở dưới làm việc, còn không biết cậu đang mặc tả lót ở đâu đây ! ”
......
Nói thì nói như thế, nhưng Vương lão đại cuối cùng vẫn là ngồi lên xe máy nhỏ của Phùng cảnh quan, trực tiếp chạy bay về hướng công viên ở thành tây.
Khoan Tử và Đại Oản rốt cuộc vẫn chỉ là tay sai, nghĩ thầm muốn cùng bọn họ phối hợp, nói một trận, mới được chấp thuận đi theo xa xa ở phía sau.
“Đi cướp hàng của Hồng Xương. Tôi ngày hôm qua ở đường số 2 khu bắc nghe người ta nói, bọn họ hôm nay ở công viên thành tây có một cuộc mua bán, dẫn anh đến vui đùa một chút,” Phùng Kiến Vũ hiển nhiên tâm tình không tệ, ngâm nga mấy giai điệu cùng Vương Thanh ở sau lưng nói, “Anh cần phải ôm chặc a, cẩn thận coi chừng bị văng ra ngoài đó ha ha ha ha ha. ”
Hai người đều mang nón bảo hiểm, khi tiếng cười kia truyền vào trong lỗ tai đã không còn quá lưu loát, nhưng lại vẫn có thể rõ ràng cảm giác được vui vẻ của người nọ, Vương Thanh khóe miệng nhàn nhạt cong lên thành một độ cong, bất động thanh sắc ôm eo thon của người nọ.
Tiện nghi trắng trợn trước mắt như vậy, chiếm được sao không chiếm.
“Anh có thể đừng có ôm tôi đến giống như là một tên lưu manh có được hay không?”
“......”
Tiếng gió gào thét, cách nón bảo hiểm, Phùng Kiến Vũ liếc mắt một cái đã nhìn thấy ở trước mặt có một người nam nhân bộ dạng lén lén lút lút đang ôm trong tay một cái túi màu đen, cậu khẽ cười, động tác tiêu sái đưa tay vặn cần ga, trực tiếp hướng người nọ phóng tới.
Nghe được âm thanh vang vọng, nam nhân loạng choạng lập tức chạy về hướng của một chiếc xe tải đang đậu cách đó không xa, chỉ thấy chiếc xe máy nhỏ vòng một vòng cung đẹp mắt cản lại đường đi người nọ, cuốn lên đầy bụi đất, đầy hung hăng ác liệt.
Mảnh đất này rất nhỏ, lác đác mấy người đi đường nhìn thấy chiến trận này, cũng vội vội vàng vàng chạy đi hết.
Phùng Kiến Vũ thân thủ cường tráng cưỡi xe máy nhỏ đem người nọ vây vào chính giữa, vòng quanh hắn đảo quanh, càng chuyển càng nhanh, càng chuyển càng nhanh, khiến cho người ta hoa cả mắt. Nam nhân kia thoạt nhìn cực kỳ hốt hoảng, nhất thời mất phương hướng, trong tay buông lỏng, cái bao màu đen đang ôm trong ngực liền bị Vương Thanh một tay đoạt mất.
Lúc này, mấy người đại hán cao to vạm vỡ từ trên xe tải chạy xuống. Nhưng bọn họ hiển nhiên đã đến chậm, chỉ có một người đầu lĩnh kia không phục quát lớn: “Tụi bây là ai? Dựa vào cái gì cướp hàng của Hồng Xương tụi tao ! ”
Phùng cảnh quan xốc lên cái bao lắc lư trong tay, tiếng cười lãng lãng, “Hồng Xương muốn cùng Kiêu ca của chúng ta so bì sao, đây là nói giỡn gì a?”
Còn không đợi người bên kia nổi giận đùng đùng tức miệng mắng to, Phùng Kiến Vũ liền mang theo Vương Thanh chạy đi.
“Ha ha ha ha ha ha ...... anh có nhìn thấy vẻ mặt của người kia không, đơn giả chính là đen như gan heo ha ha ha ha ha ! ”
Xe máy nhỏ dừng ở cạnh con sông, Phùng Kiến Vũ tựa vào cạnh lan can ôm bụng cười thống khoái.
“Câu cuối cùng, là cậu cố ý?”
“Tôi không phải là sợ Tạ Kiêu quá rỗi rãnh sao, tìm thêm chút chuyện cho hắn ta làm ......”
Còn chưa đợi Phùng Kiến Vũ nói hết lời, Vương Thanh cũng có chút kiềm lòng không đặng đưa tay vuốt vuốt mũi của cậu, “Đều là tiểu cơ trí của cậu.”
Không thể phủ nhận, Phùng Kiến Vũ càn rỡ lại đơn thuần cười lên như vậy đơn giản thật là khiến cho người ta muốn bắt lại giấu vào trong túi.
Bị động tác này dọa sợ một trận, Phùng Kiến Vũ lùi một bước, bị người nọ làm cho thẹn thùng đến đỏ mặt.
Bên trong cái bao đen ở trong ngực chính là mấy bao lớn chưa bột trắng, bán đi cũng xem như là kiếm được số tiền lớn, nhưng Phùng Kiến Vũ không dự định lấy nó thu làm của riêng.
Cậu kéo ra dây kéo, lấy ra một bao bột trắng, đem nó giương ra mặt sông.
“Anh làm gì thế ! ” Người lên tiếng là Đại Oản, cậu hiển nhiên không hiểu nổi tại sao lại muốn uổng phí tài lộc như vậy: Thời gian cướp được hàng cứ như vậy mà bị lãng phí hết, “Đây đều là bạc a ! ”
Phùng Kiến Vũ không có trả lời, mà là đưa ánh mắt chuyển sang Vương Thanh, nâng cằm, vẻ mặt tự tin sáng rỡ, “Tôi muốn ném nó, anh có cho không?”
Dư quang phản chiếu ánh mắt cậu như nước, gió nhẹ thổi lung lay mái tóc mềm, cứ như vậy mỉm cười nhìn về phía Vương Thanh, đẹp đến phảng phất khiến cho cả khung cảnh này càng thêm tuyệt vời. Khi đó, Vương Thanh chỉ cảm thấy, trên đời này cũng không còn tìm được người nào so với Phùng Kiến Vũ thưởng tâm duyệt mục(2) hơn nữa.
“Cho.”
Một túi bột trắng theo động tác của Phùng Kiến Vũ rơi xuống sông, Đại Oản câm nín trợn mắt há mồm cùng Khoan Tử bên cạnh khẽ cau mày.
Ánh mặt trời chiếu đến chói mắt, mặc cho gió phất qua khuôn mặt, cậu nhìn về con sông trước mặt.
Phùng Kiến Vũ nghĩ, cậu chưa từng quên, bản thân là một nhân viên cảnh vụ.
- Hoàn chương 29 -
《 Hết Phần 02 - Chân tình nảy nở 》
____________________
(1) Tựa như đả kê huyết (đánh máu gà): là một cách nói thịnh hành ở trên mạng, chỉ về mức độ điên cuồng hưng phấn.
Dựa trên 'liệu pháp máu gà' mà hình thành. Đại khái là bắt đầu năm 1959, Trung Quốc có không ít người cao tuổi sức khỏe rất kém, nhà ai mà có người như vậy đều có nuôi một con gà trống mập mạp, nhưng không nuôi để ăn mà để lấy máu uống bổ thân.
(2) Thưởng tâm duyệt mục: đáng được thưởng thức, đẹp mắt đẹp lòng.