Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh ở bệnh viện Đường Bình đã được một tuần, vết thương trên da thịt đều đã tốt được bảy tám phần. Trừ bỏ ở chỗ này ăn ăn uống uống làm nũng nháo loạn, không có việc gì thì đi thăm hỏi lão gia tử Tạ Viễn Khánh, ngoài ra chuyện hai người thảo luận nhiều nhất chính là những liên quan đến việc làm tan rã thế lực ở khu bắc của Tạ Kiêu.

Vương Thanh luôn luôn công nhận năng lực của Phùng Kiến Vũ, cơ hồ đem toàn bộ ý tưởng của mình đối với khu bắc đều ủy thác hết cho cậu, mà đề nghị nhằm vào khu bắc ngay từ đầu chính là do bản thân Phùng Kiến Vũ đề xuất với Vương Thanh, hắn đối với chuyện này cũng không quá rõ ràng lắm. Trước mắt đã bị mất đi thiết bị nghe lén bên Tạ Kiêu, nhưng tốc độ chiếm lĩnh khu bắc của bọn họ cũng không hề bị áp chế, vẫn được tiến hành theo từng bước ổn thỏa nhất.

Bất quá vẫn là thả dây dài, câu cá lớn.

Vì muốn hoàn toàn áp đảo Tạ Kiêu, Phùng Kiến Vũ đề xuất với Vương Thanh về một kế hoạch khác, nhưng bọn họ cũng không hề vội vàng thực thi, theo như lời của Phùng Kiến Vũ mà nói, không thể để lộ ra quá nhiều. Chỉ có thể chờ đến tháng sau -- một tháng cuối cùng, một lần hung hăng tóm gọn. Chuyện này bọn họ thật sự che giấu rất chặt chẽ, động tác cũng không hề lớn, chỉ biết trong lúc nằm ở bệnh viện, Vương Thanh đã phân phó Đại Oản và Khoan Tử chạy đến thị trường điện tử(1) một lần.

Ngày nàt, Phùng Kiến Vũ dậy thật sớm, Vương Thanh vẫn đang ở trên giường ngủ vùi thẳng giấc, lên tiếng chào hỏi nói đi mua điểm tâm, người nọ dùng thanh âm nhuyễn nhuyễn nhu nhu đáp lời rồi lại ngủ mất -- thời điểm hắn và Phùng Kiến Vũ ở cùng phòng luôn có thể phá lệ ngủ cực tốt, đại khái là hiếm khi đối với một người không có phòng bị như vậy.

Trên đường đi đến nhà ăn bệnh viện, có một con đường tản bộ nhỏ phủ đầy bóng râm. Trời mới vừa tờ mờ sáng, trên chiếc ghế dài có hai ông bà lão đang ngồi, còn tự mình mang theo cả máy phát thanh. Trên đầu còn quấn một vòng băng vải, Phùng Kiến Vũ xoa xoa cái ót, bất động thanh sắc quan sát bốn phía, xác định không ai theo sau mới móc ra điện thoại di động, dùng tốc độ cực nhanh đánh ra một chuỗi loạn mã.

Từ sau khi xảy ra chuyện, Vương Thanh trông chừng cậu cực kỳ nghiêm ngặt, không giống như cái kiểu trước đây trong lòng mang theo nghi ngờ trông chừng, chính là kiểu gần như bá đạo khống chế khiến cho người ta vô cùng nhức đầu. Đến lúc này Phùng Kiến Vũ có muốn liên lạc với Dư Hạo Viễn cũng là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, nhưng ở trong bệnh viện Đường Bình lại là một cơ hội rất tốt để tìm hiểu về Tạ Viễn Khánh, Phùng Kiến Vũ cũng không muốn rời khỏi nơi này quá nhanh. Cho nên mỗi lần chỉ có thể lén dành ra một chút xíu thời gian như vậy, tóm tắt giản lược vấn đề báo cáo một phần tiến độ gửi đến Dư Hạo Viễn, dù sao cậu ở chỗ này cũng không thể bảo đảm mỗi ngày đều có cơ hội để ghi chép nhật ký nằm vùng.

Tin nhắn đã chuyển đi.

Phùng Kiến Vũ bỏ điện thoại lại trong trong túi quần, ngâm nga mấy âm tiết không rõ ràng đi đến nhà ăn.

Thật ra mấy ngày nay ở chỗ này cùng người nọ cũng thật vui vẻ, kỹ thuật ở Đường Bình tương đối rất tốt, vết thương trên người khôi phục rất nhanh, không còn di chứng gì quá nghiêm trọng, ngoại trừ đầu thỉnh thoảng vẫn còn bị đau, những nơi khác hết thảy đều đã cảm thấy tương đối thoải mái rồi.

Quan hệ của hai người cũng trở nên càng ngày càng thân, Vương Thanh ở phương diện làm ăn cơ hồ đối với cậu không có chút nào che giấu, nhưng có một việc, hắn từ trước đến nay đều không cùng Phùng Kiến Vũ nói ra, chính là nơi mà hắn tàng hàng. Phùng Kiến Vũ cũng từng đi đến mấy kho hàng nhỏ giúp hắn lấy hàng, nhưng đối với số lượng ở bên trong mà nói, vừa nhìn đã biết đó cũng chỉ là hàng tích trữ tạm thời mà thôi. Phùng Kiến Vũ cũng âm thầm quan sát qua, nửa tháng trước, có một lần Vương Thanh sai cậu đến giao dịch với một khách hàng tầm trung, còn hắn lại đích thân cùng Đại Oản, Khoan Tử cùng nhau lên xe chạy đi nơi khác. Cậu nhớ rất rõ ràng, thời điểm cách một ngày hôm sau cậu lại đi đến kho dự trữ đó lấy hàng, xuất hiện thêm rất nhiều túi vải bố chứa hàng, toàn bộ bên trong chứa đầy bột trắng.

Không thể nghi ngờ, bọn họ đã đi đến kho lấy hàng, nhưng là khi đó Vương Thanh hiển nhiên vẫn chưa tin tưởng cậu. Trong lúc nằm viện, có một lần cậu nghe được Vương Thanh gọi điện thoại cho Khoan Tử, để cho cậu ta đi đến kho lấy hàng, sau khi Vương Thanh cúp điện thoại, cậu liền vòng vo bám lấy hắn hỏi mấy câu, nhưng người nọ cũng rất có ý tứ tránh né không đáp.

Phùng Kiến Vũ từ trước đến giờ rất biết điều, cũng không hỏi thêm nữa. Nếu có thể hỏi ra được, sớm muộn cũng sẽ hỏi ra, có rất nhiều chuyện vẫn là không nên quá gấp gáp.

Lúc mang theo điểm tâm trở lại phòng bệnh, Vương Thanh đang nằm ở trên giường xem thế giới động vật. Đồ điện ở bệnh viện Đường Bình cũng cực tốt, ngay cả phòng bệnh cũng được bày trí một cái ti vi màn hình phẳng rất là lớn, lúc này trên màn hình có một con sóc nhỏ hoạt bát linh động đang vui vui vẻ vẻ nhảy lên nhảy xuống.

Phùng Kiến Vũ ngồi ở mép giường xé bánh bao nóng hổi đưa vào miệng nhai vài hớp, chỉ thấy Vương Thanh đang cầm một ly sữa đậu nành, mà đôi mắt một chút nhìn ti vi, một chút lại nhìn Phùng Kiến Vũ, "Cậu có cảm thấy bộ dáng cậu ăn bánh bao đặc biệt giống với con sóc nhỏ gặm quả thông hay không?"

"Tôi đây là do quá nóng ! " Phùng Kiến Vũ hiện tại đối với Vương Thanh chính là trắng trợn liếc mắt xem thường, cũng không còn sợ hắn nữa, chẳng qua là Vương Thanh dường như rất để ý động tác này, "Xem xem xem, xem một chút đi, xem một chút rồi thôi ! " Vừa nói vừa cầm lên điều khiển ti vi chuyển một kênh, đúng lúc trên kênh thiếu nhi đang chiếu SpongeBob SquarePants.

Sau đó, Vương Thanh phát hiện bên trong cũng có một con sóc nhỏ ......

Sữa đậu nành cũng không uống nữa, cũng không biết giây thần kinh bị đâm trúng chỗ não, ở trên giường cười đến tứ ngưỡng bát xoa(2).

Phùng Kiến Vũ trải qua mấy ngày nay cùng chung sống với hắn, giống như là đã hình hành nên thói quen người này thỉnh thoảng sẽ phát điên ngớ ngẩn như vậy, vẫn tiếp tục nhai bánh bao.

Âm thanh trong ti vi lại một trận thay đổi, Vương Thanh ngồi xếp bằng ở trên giường tay cầm điện thoại vẽ vẽ cái gì đó, vừa vẽ vừa cười như điên. Bên này hiện tại trong ti vi lại không còn có cái gì có thể khiến cho cậu chuyển hướng được lực chú ý, Phùng cảnh quan áp không được lòng hiếu kỳ, liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại di động của Vương Thanh -- hắn đang mở một app đồ họa chỉnh hình, đang vẽ một con ...... một con ...... quái thú bốn chân ?!

"Anh mẹ nó cái này là đang chơi cái trò gì vậy?"

"Là Phùng Kiến Vũ a ! " Vương Thanh mặt nghiêm túc chỉ vào màn hình điện thoại.

"Tôi thao con mẹ nhà anh ! "
- Hoàn chương 22 -

____________________
(1) Thị trường điện tử: E-marketplace, một dạng sàn giao dịch thị trường trực tuyến.
(2) Tứ ngưỡng bát xoa: Chỉ tư thế ngửa mặt lên trời, dạng chân dạng tay ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play