Mưa tí tách rơi xuống đất, bốn phía tĩnh lặng. Người đối diện không dám nhúc nhích, Vương Thanh cũng chỉ đứng ở tại chỗ. Hắn vươn tay đem phần tóc rủ xuống ở trước trán vuốt lên, từ trong ra ngoài, tản mát ra khí tràng cực mạnh, là một loại uy nghiêm tự nhiên mà có, là độc hữu ngạo nghễ của một người sống lâu ở vị trí cao.
Trong mắt là sự lạnh lẽo trùng trùng, đôi tay này của hắn đã dính quá nhiều máu, cho đến những năm gần đây đã tê liệt, không cần vì bảo vệ tính mạng ngàn cân treo sợi tóc này mà phải luôn mang trên mặt nét lo âu nữa.
Hắn chưa từng sợ hãi qua, chỉ duy nhất một lần này.
Hắn chỉ e sợ chính mình không thể thay thế được cho người ở phía sau ngăn chặn lại mối họa này.
Phùng Kiến Vũ không nên bị cuốn vào đấu tranh vị trí xã đoàn giữa hắn và Tạ Kiêu, cậu là vô tội.
Vương Thanh cảnh giác giương mắt quét qua thêm một lần đám người ở trước mắt, có không ít những gương mặt quen thuộc. Mỗi một người trong tay đều đang cầm dao phay côn sắt, xem ra không tránh được một cuộc ác chiến. Người đối diện đồng thời quan sát Vương Thanh, dù gì cũng là đại ca trong xã đoàn, ít nhiều cũng có chút kiêng kỵ.
Tràng diện không giằng co được bao nhiêu lâu, không biết là tên nào gan lớn cầm côn sắt xông tới trước, trực tiếp vung lên hướng mặt Vương Thanh, nhưng không nghĩ còn chưa đến gần được người, Vương Thanh đã nhanh như tia chớp mạnh mẽ đá ra một cước, lực đạo to lớn, người nọ thẳng tắp bay ra ngoài !
Được người thứ nhất, những người còn lại đều không còn cố kỵ, hai ba người liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt xông về phía Vương Thanh. Chỉ thấy Vương Thanh thật nhanh cởi ra áo khoác da, vặn thành một cổ, hướng về phía ba người trước nhất nắm lấy đầu đập vào nhau, bất thình lình một tiếng hét, đầu ba người kia nặng nề va đập vào nhau, một mảnh kêu rên, Vương Thanh một cước đạp vào bụng một người trong đó, áo khoác da trùm lên đầu hai người còn lại, dùng sức buộc chặt, hai người kia lập tức bắt đầu dùng cả tay chân giãy giụa, Vương Thanh buông lỏng tay, hai tay cầm cây côn sắt, vung một vòng lớn, không chút lưu tình đập vào đầu hai người kia, hai người song song ngã xuống đất. Vương Thanh còn không quên đá thêm mấy cái.
Ngay sau đó ba bốn người cùng xông đến, một mảnh tối đen, dao phay lóe sáng hắt lên thân thể. Những người còn lại tạm thời không ai đến gần được người Vương Thanh, hắn liều mạng phản kích, nhưng thủy chung vẫn kẹt ở trạng thái bị động. Trong lúc hỗn loạn, cánh tay của hắn bị trúng một đao, không tính là sâu, hắn khẽ cắn răng, càng đánh càng hăng, máu tuôn ra trên da lạnh, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy ấm áp hơn.
Phùng Kiến Vũ lần đầu tiên nhìn thấy Vương Thanh như vậy. Cậu nhìn bóng lưng của hắn, há hốc mồm cứng lưỡi, thật lâu cũng không thể bình tĩnh nổi. Chuyện này so với bất kỳ cuộc đánh nhau nào mà cậu từng gặp qua, nhìn thấy mà hoảng loạn hơn.
Một thân đau đớn khiến cho cậu không thể hoàn toàn hồi phục ý thức rõ ràng cùng với năng lực suy nghĩ. Thậm chí đến thời khắc này cậu cũng không thể hiểu được những cử chỉ khác thường của Vương Thanh.
Khoan Tử nhận được điện thoại của Phùng Kiến Vũ, nói rằng đã chuẩn bị từ sớm đang đuổi theo trên đường tới, còn nói cho Phùng Kiến Vũ biết ở chỗ ngồi phó lái dịch về phía sau vị trí bên tay phải khoảng mười xen-ti-mét, có một khẩu súng. Không phải vạn bất đắc dĩ, không được dùng.
Bây giờ khẩu súng này đang nằm ở trong tay Phùng Kiến Vũ, cậu có chút run run, cảnh thương(1) cậu đã cầm qua rất nhiều lần, nhưng lại chưa bao giờ trải qua loại cảm giác khó có thể kiềm nén như lúc này, không thể tránh khỏi sợ hãi.
Cậu căn bản không nên cầm lên cây súng này.
Phùng Kiến Vũ mấy lần giằng co muốn để xuống, nhưng cậu không làm được. Cậu không thể bảo đảm những tên côn đồ kia giây tiếp theo sẽ có thể ở trước mắt cậu đập vỡ đầu của Vương Thanh, hướng ngực Vương Thanh mà chém mấy đao.
Trong lúc đang ở đây do dự, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng vang chói tai, có người đang cầm ống thép đập vào cửa kiếng xe bên cạnh Phùng Kiến Vũ !
Mục tiêu của bọn họ là Vương Thanh, nhưng giờ phút này bọn họ cũng hiểu, người ở trong xe này mới thật sự là điều tồn tại để cho bọn họ có thể để chế phục được Vương Thanh.
Hiển nhiên, đã đoán trúng.
Vương Thanh nghe thấy tiếng vang, phát ra một tiếng rống giận, tựa như phát điên tránh thoát vây công của mấy người xung quanh, đầu gối bị người đập mạnh một cái, một thoáng lảo đảo, nhưng hắn tuyệt không để ý vết thương trên người vội vã phi thân lao tới phía trước sườn xe, một phát kéo ra tay người nọ đang muốn đập vỡ kiếng thủy tinh, tựa như là muốn bóp nát gân cốt trên cổ tay người nọ, vung mạnh cây côn đập vào bụng người nọ. Người nọ ứng tiếng ngã quỵ xuống.
Hắn nhìn về phía bên trong cửa kiếng xe, Phùng Kiến Vũ cũng nhìn hắn, cặp mắt khiến cho hắn như si như cuồng kia trong ánh mắt đang hiện lên thủy quang không cam lòng, vẻ mặt hư nhược nhưng không che giấu được cuồng nộ trong mi mắt, dường như tâm tình sẽ ngay tức khắc bùng phát. Đột nhiên, cặp mắt kia bị hoảng sợ chiếm cứ, người ở bên trong hé miệng giống như đang hô lớn điều gì đó.
Nhưng quá muộn.
Sau lưng truyền đến một trận đau đớn, Vương Thanh có thể tưởng tượng đến một đao kia hạ thủ có bao nhiêu sâu. Cảm giác đau đớn không kịp chuẩn bị, khiến cho hắn thiếu chút nữa khụy chân tê liệt ngã xuống đất, nhưng hắn vẫn bám trụ đứng thẳng tại chỗ.
Vẫn như cũ cứ như vậy nhìn vào ánh mắt đẹp đẽ của Phùng Kiến Vũ, không hề quay đầu lại.
Cuối cùng, nước mắt đè nén hồi lâu trong nháy mắt như hồng thủy vỡ đê, Phùng Kiến Vũ giống như nổi điên đập vào cửa xe thủy tinh, cậu gào to tên của Vương Thanh, cả gương mặt tràn đầy tuyệt vọng —— Vương Thanh đã khóa xe, cậu căn bản không ra được !
“Vương Thanh ! Vương Thanh ! Anh để cho tôi đi ra ngoài a ! Tôi van anh, anh để cho tôi đi ra ngoài ! Anh mở cửa xe để cho tôi đi ra ngoài ! ! ” Đôi tay bởi vì đập mạnh vào cửa xe nhanh chóng mất đi tri giác, Phùng Kiến Vũ gào khóc, nước mắt tuôn trào không khống chế được, cậu cho đến bây giờ chưa từng ngay trong lúc hành động trở nên thất thố đến như vậy.
Vương Thanh bên ngoài cửa xe giơ tay lên, giống như là muốn xuyên thấu qua lớp thủy tinh lau đi nước mắt của Phùng Kiến Vũ, khi tay còn chưa chạm đến, tóc liền bị người từ phía sau nắm lấy, hắn không thể không chật vật ngấc đầu lên.
Trong nước mắt mông lung, Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt kiên quyết mà chuyên chú của hắn, nhìn ra khẩu hình miệng của hắn:
“Đừng khóc.”
Trái tim giống như bị nghiền nát đau đớn, tiếng kêu gào như bị mắc kẹt ở cuống họng, tay đang đập cửa chậm rãi buông xuống, mắt cũng không chớp lăng lăng nhìn Vương Thanh, giống như là bị mất đi dưỡng khí, há miệng liều mạng thở dốc. Vết thương trên người cũng không đau đớn bằng nơi bên trái trong lòng ngực.
Cậu có cảm giác mình giống như là một phế vật.
Tôi không phải là người tốt lành gì, tôi không đáng để anh làm như vậy.
Phùng Kiến Vũ lần nữa cầm lên cây súng kia, kéo chốt lên nòng.
Cậu nhìn về phía Vương Thanh ở bên ngoài xe hành động càng ngày càng chậm lại, cậu không thể ngồi yên chờ chết.
- Hoàn chương 18 -
____________________
(1) Cảnh thương: súng cảnh sát