Toàn thành phố có đến bốn năm bãi xe phế liệu, cố ý tìm, đến sáng sớm ngày mai cũng không nhất định có thể tìm được Phùng Kiến Vũ.

Cũng không biết cậu bây giờ thế nào.

Bị người ta đánh ngất xỉu, cũng không biết bị đánh ở chỗ nào, hẳn là rất đau rồi, ở bãi xe một đêm nhất định là rất lạnh. Cậu ấy cái gì cũng không chịu nói ra cho Tạ Kiêu biết, một mực tin tưởng mình sẽ đến cứu cậu ấy ...... nhưng mình, còn một mực ngây ngô giống như thằng ngốc. Fuck.

Ngồi ở trên ghế lái, Vương Thanh bóp chặc tay lái, bởi vì quá dùng sức nên khớp tay trở nên trắng bệch, giống như muốn đem tay lái hung hăng bóp nát.

“Cậu cái cây đẻ ra tiền này(1) ngàn vạn không được xảy ra sự cố gì ngoài ý muốn, ” Trong miệng nhẹ giọng lẩm bẩm, khẩn trương cắn cắn môi dưới, Vương Thanh một cước đạp cần ga, “Tôi sẽ rất áy náy ...... rất lâu rất lâu đó.”

Hắn nhớ đến giễu cợt bên kia của Tạ Kiêu khiến người ta tức giận dâng trào, lại nhớ đến nụ cười lan tỏa ôn nhu ngay lần đầu tiên gặp mặt người nọ.

Có thứ gì đó từ khắp ngực lan tràn ra đến bên ngoài, tựa như sắp đem cả người hắn nuốt chửng.

Điện thoại di động ở một bên chấn động, cả người run lên, mắt thấy là Khoan Tử gọi đến, gấp gáp nhận máy.

“Thanh ca, có tin tức của Vũ ca ! Ông trời cũng mở mắt rồi ! Mới vừa rồi ở phố Diên Bản, có người gọi điện thoại tới đây, có anh em loáng thoáng nghe được tên đó nói ra tên của Vũ ca, lập tức cản người lại. Anh đoán thử xem? Tên đó là thủ hạ phía dưới của Tạ Kiêu ! Mới vừa buộc tên đó nói ra tung tích của Vũ ca, là ở bãi xe phế liệu lớn nhất phía tây thành phố ......”

Trong mắt bỗng dưng thoáng qua một tia sáng, Vương Thanh kích động đến mức quên hồi âm lại, liều mạng bắt đầu đạp ga điên cuồng chạy ở trên đường.

Đại Vũ, chờ tôi, cậu phải chờ tôi, tôi sắp đến rồi.

//

Đến nơi, Vương Thanh mới phát hiện mình lại bị Tạ Kiêu đùa giỡn.

Nơi này ngay từ lúc đầu đã có gần hàng ngàn chiếc xe bị bỏ phế, chất thành một đống dày đặc hỗn loạn, một vị trí có đến hai ba chiếc xe chất chồng lên nhau, đầy mùi bụi đất, mùi xăng cồn, tràn đầy khắp một bãi xe phế liệu to lớn, mới một bước tiến vào đã có thể rõ ràng cảm giác được bản thân mình quá nhỏ bé. Cho dù ở chỗ này hoàn hoàn chỉnh chỉnh lượn quanh một vòng cũng phải tốn không ít thời gian, đừng nói huống chi là tìm một người đang hôn mê bị vùi lấp sâu ở bên trong.

Hai bàn tay buông xuôi ở bên người hung hăng nắm chặt lại, một quyền đánh rớt kính chiếu hậu của một chiếc xe.

Món nợ ngày hôm nay, tao sớm muộn cũng sẽ bắt mày trả lại gấp bội.

Một đường lại một đường vòng tới vòng lui, đập vỡ một chiếc xe lại một chiếc xe, giằng co không ít lần, từ đầu đến chân dính đầy bụi bậm, tay bị góc cạnh sắc bén cùng miểng thủy tinh cắt đầy vết xước, Vương Thanh có chút tuyệt vọng, hắn cho đến bây giờ chưa từng cảm thấy qua thất bại như vậy.

“Đại Vũ ! Phùng Kiến Vũ ! ——” Thời gian hô to dài kéo dài, giọng nói cũng trở nên khàn đi. Vốn là âm giọng trầm thấp từ tính, lại bởi vì một số âm gần như bị phá vỡ mà trở nên chói tai không chịu nổi.

Không có người trả lời.

“Cậu ở chỗ nào vậy ......” Vương Thanh tủi thân kéo đầu cúi thấp, giống như bị người đoạt đi đồ vật yêu thích nhất.

“Bành, bành, bành.”

Không biết từ nơi nào đột nhiên truyền ra tiếng đập va chạm, đứt quãng, vô cùng yếu ớt.

Vương Thanh nâng lên một đôi mắt đỏ bừng, thanh âm bởi vì vui mừng mà trở nên run rẫy, “Đại Vũ, Đại Vũ ! Là cậu đúng không?”

“Bành, bành.”

Là vật cứng va chạm phát ra âm thanh, Vương Thanh cố gắng thử phân biệt nơi nguồn âm.

Hướng kim đồng hồ bốn giờ.

“Bành, bành, bành ......”

“Đại Vũ, cậu đừng sợ, cậu đừng sợ, tôi lập tức có thể tìm được cậu.” Vốn thân thể đã hết sức mệt mỏi, lại dường như một lần nữa được truyền vào huyết dịch, hắn men theo tiếng âm thanh kia một đường chạy đi, lảo đảo nghiêng ngã, nhiều lần suýt nữa đã trượt chân té nhào.

Giống như lúc trước đã bị người mạnh mẽ nhét vào trong xe, lại giùng giằng thân mình muốn trốn thoát, cả người co quắp tê liệt ngã xuống đất, trên đầu máu tuôn ra, đỏ sậm từ trán lan tràn xuống cổ, bại lộ làn da bên ngoài trên cánh tay rõ ràng có vô số vết trầy, nhưng thoạt nhìn không sâu lắm. Cậu suy yếu rũ mắt, trong tay run rẫy nắm lấy góc cạnh sắc bén của một thanh sắc dày, từng tiếng từng tiếng gõ vào sườn xe.

Đây chính là hình ảnh đầu tiên Vương Thanh nhìn thấy khi hắn tìm được Phùng Kiến Vũ. Hắn giận đến cả người không ngừng phát run, chật vật cất tiếng gọi tên người nọ. Phùng Kiến Vũ không có phản ứng, chẳng qua là tay buông thõng xuống, thanh sắt thuận thế rơi xuống mặt đất. Thoạt nhìn cực kỳ suy yếu.

Vương Thanh phủi phủi đất bụi sau lưng, đem Phùng Kiến Vũ cẩn thận nhẹ nhàng kéo đến trên lưng, vững vàng cõng lên, một mạch chạy ra xe đậu ở bên ngoài. Phùng Kiến Vũ ý thức dần dần trở nên rõ ràng một chút, đau đớn khiến cho cậu nhỏ giọng rên rỉ, đầu tựa vào hõm vai Vương Thanh dụi dụi, há miệng cắn một cái.

“Là chó sao?” Vương Thanh ho nhẹ hai tiếng, nửa đùa hỏi một câu.

Người ở trên lưng người hồi lâu vẫn không có lên tiếng, cuối cùng từ trong cổ họng khó khăn phát ra một chữ

“đau”.

Nghe đến trong lòng thắt chặc đau đớn, Vương Thanh đổ đầy một thân mồ hôi, cũng không cố bụi bậm cùng vết máu, quay đầu dùng môi hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của Phùng Kiến Vũ.

“Thật xin lỗi.”

Đặt Phùng Kiến Vũ an trí bên cạnh ghế ngồi tài xế, Vương Thanh thấp giọng mở miệng, người nọ vẫn luôn nhắm mắt, nhưng hắn biết cậu nghe thấy.

Rõ ràng là ai cũng không thèm để vào trong mắt, tiếng xin lỗi đứng đắn nghiêm túc đầu tiên lại là bởi vì loại lý do này ...... Phùng Kiến Vũ tựa vào ghế ngồi, khóe miệng nhàn nhạt cong lên, kết hợp cùng với khuôn mặt yết ớt như vậy dường như có chút không tương xứng.

//

Tạ Kiêu ngồi ở trên ghế sa lông lắc lắc ly rượu trong tay, quanh thân tản ra hàn khí tức giận.

“Mày nói cái gì? Vương Thanh tìm được tiểu tử kia rồi? Đùa với tao sao? ! ”

“Vô cùng xác thực ! Đại Đầu Lộc mới vừa chính mắt nhìn thấy xe của Vương Thanh từ hướng thành tây chạy ra, hắn khẳng định biết tiểu tử kia ở đó ! ”

Tạ Kiêu đem ly rượu đập thẳng vào ót người vừa mới nói chuyện, “Vậy sao nó không chịu theo sát phía sau ? ! ”

“Lúc ấy chỉ có một mình Lộc ca ...... theo sau đối với chúng ta cũng không có lợi ......” Khó nhọc chịu một cái đánh, cũng không dám lên tiếng kêu đau, chỉ tiếp tục đáp trả vấn đề của Tạ Kiêu.

“Mỗi một đứa tụi bây đều là thùng cơm sao, nuôi tụi bây dùng được cái rắm ! ” Lại thêm một tiếng quát chói tai, “Nhìn thấy bao lâu rồi?”

“Không có ...... không có lâu lắm. Là chuyện mới tức thì thôi.”

Ánh sáng trong phòng có chút mờ tối, vẻ mặt của Tạ Kiêu vốn đang tức giận lại thoáng chốc thay đổi, khóe môi câu lên, trong mắt lộ ra tâm tình khiến người ta khiếp sợ, “Vẫn còn kịp ...... thông báo các anh em, đi đến con đường liên thông ở thành bắc chận đầu nó lại. Lúc này phải giải quyết một lần sạch sẽ.”
- Hoàn chương 16 -

____________________
(1) Cây đẻ ra tiền: ý chỉ một người/vật cùng phân lượng, cùng hệ trọng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play