Tình hình buôn bán ma túy ở khu vực Đông Nam Á còn nghiêm trọng hơn so với quốc nội gấp mấy lần.

Philippines có đường hải tuyết hơn ba vạn cây số cùng bảy ngàn hải đảo lớn nhỏ, là địa điểm dành cho nhiều tập đoàn buôn lậu hoạt động cực kỳ mãnh liệt. Ở nơi này, tập đoàn mua bán ma túy qui mô lớn còn có mười mấy người gia tộc bị nghiện liên hợp tiến hành trồng trọt, gia công, tiến hành mua bán ma túy, hình thành giữa các mối quan hệ vô cùng phức tạp. Những loại tập đoàn này thậm chí nghe nói còn có thể vì duy trì lợi ích kinh người, mà sát hại cảnh sát, pháp quan thậm chí là ký giả. Cho nên những người như bọn họ muốn đánh vào mạng lưới liên lạc này, đi tìm một tên tội phạm có tội và đang chạy trốn, độ khó không phải người thường có thể tưởng tượng. Nếu không phải Vương Thanh ở trong ngục giam Nam Thiết ẩn núp qua ba năm, không có một chút đầu mối cụ thể liên quan đến Tạ Kiêu, có thể nói, muốn tại Philippines đem Tạ Kiêu tập nã quy án, không khác nào mò kim đáy biển.

Căn cứ tình báo cung cấp của Vương Thanh trong ngục giam Nam Thiết, trước đó cục cảnh sát cũng đã lục tục phái người qua bên kia, làm một ít chuẩn bị cần thiết, chủ yếu là đả thông Abner, người nắm giữ mạng lưới liên lạc sau lưng cùng Tạ Kiêu. Cho nên lần này nhân số tiểu đội lên đường cũng không quá nhiều, đoàn người buổi sáng lên máy bay, buổi trưa đã đến nơi. Phùng Kiến Vũ cùng cảnh cục địa phương làm thủ tục giao tiếp gần nửa ngày, thu sửa lại tất cả, ngày thứ hai, tiểu đội mới chính thức lên đường.

Vì để tránh cho quá mức trương dương, tám người trong tiểu đội đã tách ra đi trước về địa điểm mục đích ở phía nam. Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ cùng hai đồng nghiệp khác đi chung một đường, còn lại bốn người được dẫn dắt bởi một lão cảnh viên lâu năm kinh nghiệm phong phú, năng lực ứng biến cực mạnh. Đội của lão cảnh viên kia trời vừa sáng sớm đã lập tức lên đường, đội của Phùng Kiến Vũ đại khái muộn hơn gần nửa ngày. Vốn chỉ xem đây là chuyện đi đường mà thôi, cũng không nghĩ rằng việc đội của bọn họ xuất phát chậm hơn nửa ngày lại khiến cho toàn đội của bọn họ cuối cùng phải trì hoãn gần một tuần lễ. Trước lúc gần đến Mindanao(1), lại vừa lúc đụng phải hai phía thế lực giao chiến, cứ cứng rắn đi về phía trước, cuối cùng vẫn không nhận được điều tốt đẹp gì, vậy nên rốt cuộc phải lượn quanh tìm một con đường khác, nhưng lại không thể bảo đảm có thể đụng phải chủ địa gốc gác gì đó hay không, chỉ đành phải lui trở về khu vực an toàn ở trung bộ.

Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đều bể đầu sứt trán, đám người ở phía nam còn gấp gáp hơn so với bọn họ.

Nguyên bản trong kế hoạch hành động nhận định tên giả của Vương Thanh là December, thân phận là một tên trùm bất động sản thần bí ở Đại Lục, ngay từ trước lúc hắn đến Philippines, thì đã có hai vị cảnh viên giả trang trợ thủ cho hắn đến cùng Abner giao thiệp, cũng may thế lực nội địa của Abner cũng không quá lớn, cho nên không cần trải qua bao nhiêu cửa ải đã có thể liên lạc với gã ta. Có được liên lạc từ Abner, thì bọn họ sẽ có được cơ hội cực lớn để gặp Tạ Kiêu, bởi vì Abner rất ít tự mình đích thân ra mặt giao dịch, tên Tạ Kiêu này bỏ chạy qua đến Philippines vô tai vô họa sống qua ba năm, tự nhiên sẽ trở nên lười biếng đi không ít. Abner hiển nhiên đối với cuộc trao đổi này cảm thấy rất có hứng thú, nhưng ít nhiều vẫn có chút nghi ngờ. Hai người nằm vùng liền theo ý tứ của Abner nói rằng chủ tử của mình December sắp tới sẽ tới Philippines một chuyến, thành ý mười phần. Abner lòng nghi ngờ nặng, thúc giục bọn họ muốn khẩn cấp xác thực thời gian, cơ hồ là máy bay mới vừa đáp đất, cảnh viên ở phía nam sẽ cùng Abner quyết định thời gian. Nào biết sẽ gặp phải loại chuyện hoang đường này, trì hoãn một tuần lễ, bên phía Abner đã là cực kỳ bất mãn, thủ lĩnh không đến, bọn họ lại không thể khinh cử vọng động(2), dù sao chân chính biết rõ tên Tạ Kiêu giảo hoạt tựa như hồ ly kia, cũng chỉ có Vương Thanh và Phùng Kiếp Vũ từng tiếp xúc qua với hắn ta mà thôi.

Lăn lộn hết một vòng, đội của Phùng Kiến Vũ cuối cùng cũng đến được điểm, Vương Thanh lập tức tiến vào hành động. Chuyện đầu tiên chính là video call cùng Abner, vì để đạt được hiệu quả lý tưởng, Vương Thanh lúc ở trên đường đến nơi căn bản nhịn đói ba bốn ngày, hạn chế ít uống nước, chỉ ăn một ít bánh bích quy nén(lương khô), thậm chí còn làm giảm giấc ngủ của mình, cố ý còng lưng, đến mức cả người hắn thoạt nhìn tiều tụy đến không chịu nổi, lại có nhân viên chuyên nghiệp thay hắn dịch dung, đợi hắn ngồi vào trước máy vi tính, có trong nháy mắt Phùng Kiến Vũ thậm chí có cảm giác chính mình cũng không biết nhiều về hắn.

Trong quá trình video call, hắn cố ý áp thấp cổ họng trầm khàn kéo âm giọng vừa chậm vừa dài, cộng thêm là nói tiếng Anh, nghe vào so với lúc bình thường nói chuyện là hoàn toàn khác biệt, Vương Thanh mắt thấy Tạ Kiêu đứng thẳng ở sau lưng Abner, Tạ Kiêu cũng quan sát hắn toàn bộ quá trình, không nhìn ra được một chút gì không đúng.

Việc làm ăn này rốt cuộc bàn bạc thành công, nói thật ra thì vốn rằng cũng đã thỏa thuận bảy tám phần, chỉ đến lúc này Vương Thanh xuất hiện, xem như tất cả đều được quyết định.

Không biết có phải do hảo sự đa ma(3) hay không, sau đó hàng đã được chuẩn bị đầy đủ trong kho của Abner bị đồng hành ám toán làm cho bị ẩm nước, gã ta lại gấp gáp chuyển một chỗ hàng khác đến giao dịch, giữa đường lại tốn thêm không ít ngày. Cứ như vậy nhấp nhô phập phồng, cuối cùng mất đến nửa tháng mới hoàn toàn chấm dứt nhiệm vụ này, thành công đem Tạ Kiêu tập nã quy án, mang về quốc nội. Ngay lúc mấy cuộc làm ăn lớn của Abner đều mạc danh kỳ diệu thất bại, gã ta mới không còn tâm tư ở nơi này cùng với một người lạ không mấy quen biết trêu chọc sự chú ý đặc biệt của cảnh sát nữa, dứt khoát mở một con mắt nhắm một con mắt đem chuyện này bỏ qua.

Sau khi về nước, giao nộp nhiệm vụ, bận rộn xong xuôi việc ra tòa làm chứng, Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ mới được một chút thời gian nghỉ ngơi.

Chủ yếu vẫn là Vương Thanh nghỉ ngơi —— mới vừa về nhà, Phùng Kiến Vũ lập tức đẩy người lên cân, nửa tháng gầy hết mười cân, vóc dáng một mét chín ba đứng ở đó giống như gió thổi vừa thổi cũng sẽ bay theo.

Phùng Kiến Vũ thật đau lòng, Vương Thanh liền thuận thế thả dây đu theo, nói rằng muốn ở lại nhà của cậu, Phùng Kiến Vũ bị người nọ đánh bại, cuối cùng đành phải chấp nhận. Mỗi một ngày ngày đều được hầu hạ ăn ngon uống ngon, Vương Thanh cũng tương đối yên bình nhẹ lòng, cộng thêm tâm tình cao hứng, dần dần cũng bị nuôi cho mập mạp lên.

Ngoại trừ tồn trứ mua bán ma túy số lượng lớn, Tạ Kiêu còn chịu trách nhiệm vài nhân mạng, chứng cứ xác thật, lúc này bị phán tử hình.

Những thành phần tàn dư trong hành động Hừng Sáng cuối cùng cũng bị pháp luật trừng trị, trong khoảng thời gian ngắn, hành động Tảng Sáng cùng hành động Hừng Sáng đều được công khai trên các phương tiện truyền thông đại chúng Hoa Kỳ. Trên weibo, trên tieba, rất nhiều người tán dương tinh thần của các nhân viên phòng chống ma túy, tưởng nhớ những anh hùng đã hi sinh, người người đều nói đây là chiến công có bao nhiêu là vĩ đại và sáng lạng.

Hóa ra có một nhóm người như vậy —— trong một thế giới dường như là hòa bình này, dùng tính mạng của mình sửa chữa lại mỗi một bức tường trên bờ vực sụp đổ của cuộc sống.

Trong lúc đợi Phùng Kiến Vũ nấu cơm, Vương Thanh cầm trong tay tờ báo hình bọn họ chiếm trang đầu, nhàn nhạt quét mắt qua mấy hàng chữ trong bài báo tin tức dường như xa lạ lại thoạt như quen thuộc kia, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở tiêu đề “Hành động Tảng Sáng” hình ảnh của Khang Dật, hắn không nhịn được cong lên khóe miệng nở nụ cười chân thật, giống như đang nhớ lại những năm tháng tranh vanh kia, hắn dùng ngón tay ma sát lên hình ảnh trên mặt giấy báo, cười đến khi chóp mũi dâng lên một tầng chua xót mới lẩm bẩm nói: “Người anh em, ủy khuất cho cậu rồi.”

//

Đợi tất cả khói bụi tan đi, hai người đều được trao thưởng, đều được thăng chức, Vương Thanh đề nghị với cấp trên thỉnh cầu rút lui khỏi tiền tuyến, Phùng Kiến Vũ cũng theo sát phía sau. Hai người kinh nghiệm phong phú, năng lực trác tuyệt, tính tình ngay thẳng chính trực, ở lại tổng bộ làm chỉ huy tác chiến hoặc là huấn luyện những củ cải nhỏ(tân binh) cũng không phải là ý tưởng tồi, trải qua mấy đợt thủ tục, cuối cùng vẫn là được phê duyệt.

Trước lúc trung thu, hai người đều thành công từ tiền tuyến lui về hậu phương khiến cho toàn thân đều thư thản, Vương Thanh cũng chính thức dọn vào nhà của Phùng Kiến Vũ ở khu An Đường. Vương Thanh la hét muốn lên núi ngắm trăng, Phùng Kiến Vvũ thấy hắn vô cùng hưng phấn, cộng thêm lượng công việc vừa được tiếp nhận cũng tương đối nhẹ nhàng, liền tùy tiện theo hắn lên núi phong dựng lều cắm trại.

Vương Thanh ngồi ở chỗ tay lái, dọc theo đường đi nhốn nha nhốn nháo nói chuyện không ngừng, Phùng Kiến Vũ cười nghe, thỉnh thoảng ứng theo một hai câu. Phảng phất dường như xẹt qua con sông, cũng có lẽ là không phải, từ âu khi Vương Thanh vào Nam Thiết, cậu cũng rất ít khi về tới đây, hiện tại có chút khó phân biệt. Ba năm, đủ cho một thành phố có kinh tế phát đạt thay đổi bộ dáng qua mấy lần. Phùng Kiến Vũ do dự, chỉ một lúc, rốt cuộc cũng không kêu người nọ dừng lại, người dù sao cũng không thể luôn quay đầu về sau mà nhìn, con đường trước mặt vừa dài vừa rộng, chi bằng cứ như vậy một đường tiến về phía trước đi.

Đến đỉnh núi phong, màn đêm vẫn chưa phủ xuống, mấy năm nay những người giống như bọn họ lên núi chỉ ngắm trăng như vậy bây giờ không nhiều lắm, xung quanh đều rất thanh tĩnh. Hai ngày nay khí trời cực tốt, bọn họ ngồi ở trên một gò đất, trước mắt thấy mặt mặt trời lặn xuống, sau lưng ánh trăng sáng nhàn nhạt hiện ra, nửa bầu trời ngây ngất hồng tím, nửa bầu trời nhuộm thắm thanh lam. Trong phút chốc, có loại ảo giác như bản thân tiến vào tiên cảnh trong mộng. Trong cảnh sắc ôn nhu thơ mộng như vậy, vạn sự vạn vật tựa hồ như biến mất, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Khi trăng tròn sáng tỏ khảm vào trong trời đen rộng lớn, Vương Thanh hưng phấn đến mức đưa tay muốn bắt lấy, lại bỗng dưng phát giác bả vai trầm xuống, người nọ ở bên cạnh, hẳn là đã ngủ. Vương Thanh lúng túng để tay ở không trung, chỉ đành phải bất đắc dĩ cười cười ngắm nhìn khuôn mặt người nọ đang ngủ say sưa, đưa tay đưa về phía bên tai người nọ, sờ sờ có chút lạnh. Vương Thanh chấp nhận thở dài, bỏ qua lều cỏ kia, đem người ôm trở vào trong xe.

Tiểu Phùng cảnh quan ngủ sớm, không có nhìn thấy trăng sáng, nhưng cậu thức dậy cũng sớm a, trùng hợp trải qua được ánh sáng mặt trời mới vừa nhô lên. Cậu hưng phấn lung lay đánh thức Vương cảnh quang đang ngủ đến ngọt ngào ở bên cạnh, kéo người xuống xe ngắm cảnh. Thấy bộ dáng người nọ cười đến híp mắt ở trước mặt, chút phiền não mới vừa tỉnh ngủ cũng bị quét đi sạch sẽ. Mới vừa bước xuống xe, áo khoác bị gió trên đỉnh núi thổi thành căng phồng, mái tóc mềm mềm của Phùng Kiến Vũ bị thổi bay tán loạn, lúc quay đầu lại cao hứng gọi tên Vương Thanh trông rất ngốc ngốc, nhưng lại chọc người đau lòng.

Phùng Kiến Vũ vẫn duy trì động tác quay đầu lại, ánh nắng hồng hồng phản chiếu mặt của cậu cũng phiếm hồng. Vương Thanh cách cậu chỉ ba bốn mét, trong phút chốc, nhịp tim không thể ức chế. Hắn cơ hồ bị cảnh đẹp ở trước mắt này làm cho hét to thành tiếng.

Vương Thanh một mặt đi về phía Phùng Kiến Vũ, một mặt nới lỏng cà vạt của mình, ánh mắt cũng mang theo nhiệt độ, Phùng Kiến Vũ không hiểu nhìn hắn, giây tiếp theo hai tay liền bị người thuần thục nắm chặt ở thân trước.

“Phùng Kiến Vũ tiên sinh, hiện tại em không cần phải nói gì cả, trừ phi là em muốn nói, nhưng tất cả những gì em nói ra anh đều sẽ làm thành ghi chép, tương lai có thể đưa ra làm bằng chứng trước tòa ......” Vương Thanh trên mặt mỉm cười nhìn cậu, ngón tay lại cơ hồ khẩn trương đến phát run, hắn hỏi, “Phùng Kiến Vũ, em nguyện ý gả cho anh không?”

Trong nháy mắt, Vương Thanh nhìn thấy chân mày Phùng Kiến Vũ nhíu chặt, buồng tim của hắn cơ hồ ngừng đập.

“Em thân là một đại lão gia, dựa vào cái gì gả cho anh nha?” Phùng Kiến Vũ vừa nói, khóe miệng giương lên, hào phóng duỗi thẳng tay trái về phía trước mặt người nọ, “Em có thể cưới anh.”

Vương Thanh nhất thời ở tại chỗ sửng sốt nửa giây, rồi sau đó luống cuống tay chân tìm kiếm hộp nhẫn vải nhung màu hồng luôn để ở bên người từ trước đến nay. Hắn không biết bao nhiêu lần đẩy ra cái nắp hộp đó —— lần này, rốt cuộc đã có thể đem chiếc nhẫn ở bên trong, trịnh trọng đưa cho chủ nhân của nó.

Đeo lên chiếc nhẫn, Phùng Kiến Vũ không nhịn được nói: “Em sớm đã phát hiện thứ đồ này của anh rồi mà, luôn suy nghĩ xem anh khi nào thì đưa cho em, lúc nào đưa cho em —— anh thật là có thể giấu giếm.” Nói xong còn không nhịn được khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ bất mãn.

Vương Thanh cười ôm lấy cậu hôn lại hôn, “Sớm thì thế nào, muộn thì thế nào, dù thế nào đi nữa thì vẫn là của riêng em.”

Bọn họ yên lặng hôn môi. Vương Thanh không có nói cho Phùng Kiến Vũ, chiếc nhẫn này ngay từ lúc ba năm trước đây đã muốn tặng cho cậu, hắn không quá muốn nói, như vậy có lẽ hết thảy đều sẽ không xuất hiện quá nhiều tiếc nuối —— trên thực tế cũng không hề tiếc nuối, ngược lại bọn họ là những người rất may mắn, tất cả đều là kịp lúc. Ví dụ như sinh mạng, ví dụ như tình yêu.

Ở nơi xa, lại dường như đang ở trước người, ánh sáng mặt trời từ đỉnh núi tấc tấc nhô ra, mang theo năng lượng tươi mát tràn trề, mang theo hy vọng, mang theo danh mệnh là ánh sáng vạn trượng của tương lai, vòng quanh hai tình nhân đang ôm nhau.

Ngày đã hừng sáng, lại phảng phất vĩnh hằng.
- Hoàn phiên ngoại 1 -

________________________
(1) Mindanao: Là hòn đảo lớn thứ hai, nằm ở cực nam Philippines và là một trong ba hòn đảo chính hợp thành đảo quốc này, hai đảo kia là Luzon (lớn nhất) và Visayas (lớn thứ ba).
(2) Khinh cử vọng động: Manh động, hành động thiếu suy nghĩ.
(3) Hảo sự đa ma: Việc tốt thường hay gặp trắc trở; muốn làm tốt một việc phải qua nhiều gian nan vất vả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play