Người đào hố khẽ rủa trong lòng một tiếng. Không khí lại trở nên im lặng, ai làm gì thì tiếp tục làm phần người nấy. Được một lúc, người đang ngồi đã hút xong cuộn giấy, hắn mới lên tiếng:
“Sao cậu không để họ hỏa táng chung luôn đi, vừa có cái để đem về cho thân nhân người chết, vừa đỡ phải ôn dịch hoành hành trong quân. Dù sao chết rồi cũng là hết, an táng cách nào mà chẳng như nhau.”
“Cậu không tin vào âm tào địa phủ hay kiếp sau?”
“Đó cũng chỉ là người đời, khi còn sống có quá nhiều nuối tiếc, không cam lòng mà sáng tạo ra thôi. Chỉ cần kiếp này sống cho mãn nguyện thì con người sẽ ra đi rất thanh thản.”
“Cậu không tin nhưng tôi tin. Tôi muốn bọn họ có thể bước vào luân hồi trọn vẹn thân xác.”
Người đàn ông kia đứng dậy, khẽ quay đầu đi thẳng hướng tới một cái trướng bồng lớn nhất nằm gần đó.
Hai người này chính là Thuốc Nổ và Phùng Lĩnh, theo quân Lê Đình Ngạn đi đánh Lão Qua và chiếm lại xứ Bồn Man. Lúc họ vượt qua được biên giới thì cũng đã bốn tháng trước. Chiến dịch khởi đầu rất thuận lợi, họ đánh tan quân đội mai phục ở đồi Poomung, rồi thừa thắng truy kích, tiếp tục hạ quân Lão Qua trong trận cánh đồng Na Moungkon, trở thành cánh quân sớm nhất áp sát chân thành Luang Prabang, thủ đô của nước Lão Qua.
Tại đây, Lê Đình Ngạn đã liên tiếp phát ra các đợt xung phong đẫm máu lên mặt thành nhưng đổi lại liên tiếp là những thất bại nặng nề, quân Đại Việt tổn thương vô số kể. Luang Prabang là một thành trì hai mặt giáp sông, rất khó công phá, chỉ có hai mặt Đông và Nam là có thể uy hiếp được. Về lý mà nói, với chiều cao của mặt thành và chênh lệch quân số như vậy, quân Đại Việt đã có thể sớm tiến vào Quốc Đô này.
Nhiều nhân chứng kể lại, đích thân thái tử Chao Chienglaw đã dẫn đầu một đám anh hùng hảo hán võ lâm di chuyển liên tục qua lại các mặt tường thành. Bất kể quân Đại Việt nào xông lên được mặt thành thì đều bị nhóm của tên thái tử này giết chết.
Thuốc Nổ không thể không thừa nhận, từ khi du hành thời gian tới cái thế giới này đến giờ, cậu đã hành động hết sức cẩn thận vì sợ các hành động của cậu ở đây có thể gây ảnh hưởng bất lợi gì đó tới thế giới tương lai. Dù sao, cậu cũng luôn mong muốn giữ cho mình một đường lùi. Cậu không biết bây giờ mà mình tìm được cách trở về tương lai thì tương lai sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
Có điều, lịch sử ở thế giới này đang càng lúc càng trôi về ngoài tầm kiểm soát của cậu. Sự kiện vua Minh Anh Tông không bị quân Thát Đát bắt được, còn có thể giải thích bằng việc giao thông liên lạc khó khăn, thông tin mà phía Đại Việt nhận được có thể có đôi chút sai lầm. Tam sao thất bản ở trong thời đại này cũng không phải là chuyện hiếm.
Song, chuyện chính mắt cậu nhìn thấy thì lại đã trở thành một câu chuyện hoàn toàn khác. Trong chính sử, đáng lý ra cuộc chiến với người Lão Qua diễn ra hết sức dễ dàng, quân Đại Việt toàn thắng mà trở về, có đôi lúc còn đánh thốc sang cả biên giới hai nước nói tiếng Thái thời bấy giờ là Lan Na và Ayuthaya.
Cậu tất nhiên chẳng nhớ rõ từng trận đánh diễn ra như thế nào, nhưng một trận vây thành lâu dài như vậy, nhất là với một cái Quốc Đô thì chắc chắn cậu không thể không biết được.
Điều cậu quan ngại nhất bây giờ chính là, thay vì đầu hàng thì Lão Qua đang xem Luang Prabang như một cái cứ điểm trung tâm mà tổng động viên cả nước tập trung lại đối kháng. Dân số Lão Qua trong thời đại này không hề thua kém quá nhiều so với Đại Việt, lại không ít kẻ biết võ công, tất sẽ trở thành một trở ngại lớn.
Chưa kể tình báo Đại Việt lúc này đã lờ mờ thu được một chút manh mối về một liên minh khổng lồ để chống lại Đại Việt bao gồm Chiêm Thành, Khmer ở phía Nam, Ayuthaya, Lan Na và Miến Điện ở phía Tây và thậm chí có thể là Đại Minh ở phương Bắc.
Tuy các cánh quân Đại Việt đang lần lượt tụ tập về Luang Prabang nhưng ở trong nước, quân dự bị trống rỗng, các quan ải biên cảnh đều đang duy trì ở mức quân số tối thiểu. Nếu ngay lúc này một cuộc chiến tranh lớn phát động ra, e rằng Đại Việt còn có thể vong quốc. Họ cần một chiến thắng, chiến thắng ở ngay Luang Prabang lúc này.
“Lần này tại hạ tới cũng không phải là vì chuyện này. Có vẻ như tướng quân đang gặp khó trong việc vây thành.”
“Cậu cũng thấy rồi đấy, thủ vệ tường thành ở đây giống như con gián vậy, đánh mãi không chết hết. Cái khó nhất là chúng ta không có lực lượng thủy quân để bao vây. Luang Prabang nằm phía tả ngạn của một con sông rất lớn mà cửa sông của nó thì lại ở trên đất của người Chân Lạp, về cơ bản chúng ta không tiến vào được. Mà chỉ cần không bao vây được phía mặt sông thì tiếp viện và lương thực sẽ cứ ùn ùn đổ dồn về phía trong thành, đánh bao nhiêu cũng không đủ.”
Thuốc Nổ tiếp lời:
“Không giấu gì tướng quân, tại hạ có một số cách có thể cải tiến các khẩu súng thần cơ của quân ta, cũng như có thể chế tạo một số trang bị mới, có hiệu quả thần kỳ. Hẳn là có thể giúp ích không nhỏ trong cuộc chiến lần này. Song, tại hạ cũng không muốn lấy những thứ này cho không, nếu có thể thì đổi được một số bí kíp luyện công phu từ phía tướng quân là hay nhất.”
Lê Đình Ngạn đáp, giọng tỏ ra khó khăn:
“Súng thần cơ đều là cơ mật của triều đình, cải tiến cũng đâu có dễ đến thế. Nếu làm được thì không sao, nếu trong quá trình có sơ suất, thông tin bị tiết lộ ra bên ngoài, đó chính là tội chém đầu cả nhà. Còn Thần Sơn bí kíp cũng đều là những thứ không truyền cho ngoại nhân. Có điều nếu cậu muốn học tập thì cũng không phải là không có cách. Theo truyền thống của Thần Sơn, nếu tiểu huynh đệ có thể đánh bại được ta trong một cuộc giao chiến tay đôi và chính ta xem cậu là người có thể tin tưởng được thì ta hoàn toàn có quyền tự quyết để truyền võ công cho cậu.”
“Thế này đi, hi vọng tướng quân đại nhân cho tại hạ mượn lò rèn trong quân và một ít kim loại nguyên liệu quý. Ba ngày sau, chúng ta quyết đấu ở khu rừng sau doanh trại.”
Mục đích của Thuốc Nổ lần này là muốn nhân cơ hội tỉ thí mà thể hiện ra thực lực vũ khí của cậu. Cái gọi là đánh bại Lê Đình Ngạn thì cậu không quan tâm lắm. Nguyên lý võ công cũng chỉ có chừng đó, người mạnh hơn thì chẳng qua nội công cao hơn, võ kỹ ảo diệu hơn, vũ khí đa dạng hơn mà thôi. Nếu cho cậu ba ngày chuẩn bị, đừng nói là Lê Đình Ngạn, e rằng lão đồ Viễn cũng chẳng chịu nối quá nửa phút qua tay cậu.
Đám Ngoại Lai Giả thì cậu không biết nhiều nên cũng không so sánh bừa.
Đoạn Lê Đình Ngạn sai quân hầu dẫn Thuốc Nổ đi. Thực ra ông ta nể mặt Thuốc Nổ khi trước là bởi vì có hai người Lương Thế Vinh và Ngô Sĩ Liên, vả lại chính ông ta cũng cảm thấy tương đối hiếu kỳ về cậu. Tuy vậy, những điều cậu thể hiện ra tới lúc này vẫn theo hơi hướng công việc của một vị quan văn là chính như toán học, lịch sử.
Thời gian qua quan sát trong doanh trại, ông ta cũng chẳng thấy cậu có gì đặc biệt. Bởi vậy hứng thú của Lê Đình Ngạn đối với Thuốc Nổ nhanh chóng nhường chỗ cho những thứ mà ông ta quan tâm hơn lúc này.
Trịnh Toàn Lễ đang chờ đợi một tiếng vang chan chát của kim loại thì chỉ nghe rẹt một cái, thanh kiếm thứ nhất đã chém ngang qua thanh kiếm thứ hai ngọt xớt. Cảm giác đầu tiên của lão chính là không tin tưởng, nhất định đây là một trò hề do mấy thằng này bày ra. Lão cầm chuôi kiếm thứ hai đã gãy đôi lên, sờ sờ, mó mó, nắn qua nắn lại một hồi mới biết đây là sự thật, không phải kiếm giấy được đánh bóng.
Lão lúc này mới cầm thanh kiếm thứ nhất, nâng như nâng bảo bối, chém thẳng một nhát vào cái chỏng lão đang nằm. Ở bên hông cái chỏng hiện ra một đường nứt mỏng, thẳng tuột mà nếu không nhìn kỹ sẽ khó lòng mà nhận ra. Lão lúc này mới để ý cây kiếm nhẹ hơn tương đối so với kiếm thường, lúc chém vào thì hoàn toàn không có cảm giác gì mà chỉ giống như vung một đường qua không khí vậy.
“Lão muốn thử nghiệm thì cũng đừng chém cái chỏng mình nằm như vậy chứ” – Hai tên thợ phụ thầm nghĩ.
Trịnh Toàn Lễ lại ngắm nghía thêm một lúc lâu mới ngấng đầu lên nhìn hai người, miệng nói:
“Mẹ kiếp, cái này tuyệt đối là bí mật của nước nhà. Nếu chúng bay bép xép ra ngoài cái gì thì co chừng cái mạng nhỏ. Bây giờ ta đi gặp tướng quân một lát. Hai đứa bay cứ về lều mà ngủ cùng bọn kia đi. Nhất định phải tỏ ra bình thường, không được kể chuyện hay làm động tác dư thừa gì để bọn kia nghi ngờ. Đừng có để ta nghe một tin đồn gì dù là nhỏ nhất, rõ chưa?”
Hai người kia dạ khan rồi ba chân bốn cẳng chạy mất. Trịnh Toàn Lễ lúc này mới đi về phía lều của Lê Đình Ngạn. Lê Đình Ngạn trong trướng đang bận rộn túi bụi vì nhận được thư báo, mười ngày nữa là vua Lê Thánh Tông sẽ thân chinh tới chỉ huy cuộc vây hãm thành. Có điều, nghe bên lò rèn có quân cơ khẩn cấp cần bẩm báo, ông ta cũng phải cho vào tiếp kiến Ông ta nói nhanh:
Lão lấy thanh kiếm ra, nâng bằng hai tay, quỳ bằng một chân ở phía dưới. Lão cũng không dị động gì nhiều bởi rút kiếm ra trước mặt các vị quan lớn rất có thể sẽ bị hiểu nhầm rằng đang muốn thích khách. Lê Đình Ngạn sai thân vệ xuống nhận kiếm lên cho mình quan sát. Ông ta nhìn một lúc lâu, miệng lẩm bẩm:
“Quả là hảo kiếm, điều ngươi muốn nói có liên quan tới thanh kiếm này.”
Trịnh Toàn Lễ nhanh chóng biểu diễn lại mấy thí nghiệm lúc nãy. Lần này đến lượt chính Lê Đình Ngạn há hốc mồm ra mà kinh ngạc:
“Ta từ lúc thiếu thời đã lăn lộn trên giang hồ hơn hai mươi năm, làm trong quan trường hơn mười lăm năm nữa, sóng gió gì cũng trải qua rồi, chỉ là chưa bao giờ được cầm trên tay một thanh thần kiếm như vậy. Đây là vật của Ngoại Lai Giả?”
“Bẩm, cái này chính là hàng thật giá thật một cái vũ khí do chính người Đại Việt ta rèn đúc ra. Là tên thanh niên trẻ mà ngài đã cử tới xưởng rèn của ta hôm trước.”
Nói tới đây thì Trịnh Toàn Lễ mới nhớ ra hình như mình còn chưa hỏi tên người thanh niên đó là gì. Lê Đình Ngạn thì càng ngạc nhiên hơn không ngờ Thuốc Nổ lại chế ra thứ như vậy. Nói thật, hôm đó ông ta cử Thuốc Nổ đi cũng chỉ là đuổi khéo cậu để không bị cậu lằng nhằng phiền phức trong lúc đang duyệt trận địa thôi chứ chẳng hi vọng cậu sẽ làm nên trò trống gì hết. Chợt ông ta nhớ tới cái hẹn với cậu rạng sáng ngày mốt, trong lòng không khỏi có chút mong đợi.
Trịnh Toàn Lễ chỉ thấy Lê Đình Ngạn đang ngồi ngẩn ra, khuôn mặt lúc đầu có chút bất ngờ, sau đó lại chuyển sang cảm xúc khó chịu, rồi lại vui mừng, mong đợi, liên tiếp mấy cái trạng thái. Lão còn đang thắc mắc không biết có phải tướng quân vui đến hóa điên rồi không thì chợt Lê Đình Ngạn sai bày ra trước trướng một cái bàn, đem thêm nhang đèn thờ cúng, trái cây và chút đồ lung tung như kiểu bàn thờ tế trời đất.
Lê Đình Ngạn trịnh trọng đặt thanh kiếm lên phía trước, miệng lẩm bẩm cái gì đó, bắt đầu theo nghi thức trong quân lạy súng thần cơ mà bắt đầu quỳ lạy. Trịnh Toàn Lễ lúc này đã hoàn toàn choáng váng. Lão chỉ thấy trước khi bắn thì người ta lạy súng thần cơ để ông trời rủ lòng thương mà cho phát bắn được trúng đích, chứ lão chưa từng thấy người ta đi lạy một thanh kiếm bao giờ.
Lão cũng không biết Lê Đình Ngạn vốn là người trong Thần Sơn phái, lại theo chi lưu sử dụng kiếm pháp, bởi vậy trong lòng ông ta, kiếm chẳng khác gì một sinh mệnh thứ hai. Sự xuất hiện của một thanh tiên kiếm, vì thế, hoàn toàn không phải là trò đùa, nhất định phải đối đãi nghiêm túc nhất có thể.
Trịnh Toàn Lễ đang tính văng tục ra một câu. Chữ mẹ vừa thoát ra miệng, Lê Đình Ngạn đã quay lại lườm lão một cái khiến lão sởn cả gai ốc, vội chỉnh sửa lại ngôn từ:
“Mẹ…Mẹ tiểu nhân năm xưa ở nhà cũng hay tế trời đất thế này. Thật là hoài niệm.”
Lê Đình Ngạn cũng mặc kệ lão, định cho người gọi Thuốc Nổ lên để hỏi han tình hình. Song, ông ngẫm lại thì thấy trời cũng đã khuya, lại nhớ lại thái độ hờ hững với cậu mấy ngày trước thì cảm thấy mình hành xử cũng không được thỏa đáng cho lắm. Bởi vậy, ông ta quyết định sẽ nói chuyện đàng hoàng với cậu trong cuộc tỉ thí luôn.
Ông ta cùng Trịnh Toàn Lễ hàn huyên mấy câu rồi giữ lại thanh kiếm mà đuổi lão về lại lò rèn. Khi lão nghe được hai ngày sau có đợt thử nghiệm vũ khí chính thức thì mới cam lòng mà rời khỏi.
Ngày kế tiếp, Thuốc Nổ đã lại có mặt đúng giờ ở lò rèn. Cậu nhận ra cái chỏng lão thợ cả hay ngồi đã chợt biến thành một cái sập, nhưng chuyện không liên quan cậu thì cậu chẳng hỏi han chi. Cậu dự định sẽ rèn những thứ đồ chơi cậu thiết kế nội trong ngày nên từ sớm cường độ làm việc đã rất nghiêm túc, khiến cho hai người thợ phụ kêu la oai oái.
Lần này thì Trịnh Toàn Lễ đã không còn bàng quang nữa mà thỉnh thoảng lại ghé sang nhìn bên cậu đang xử lý cái gì. Có điều, ông ta nhìn đống khuôn đúc đủ loại hình dáng thiên kỳ bách quái mà cậu quăng lung tung khắp nơi thì trong lòng chỉ có một dấu hỏi to đùng.
Thuốc Nổ làm việc tới tối mịt mới kết thúc. Cậu hài lòng rời khỏi lò rèn, để lại hai thợ phụ chỉ còn nằm thoi thóp thở như người sắp chết tới nơi. Đêm nay có một người trằn trọc không ngủ được chính là cái tên đam mê vũ khí Trịnh Toàn Lễ. Trong khi đấy hai người trong cuộc là Thuốc Nổ và Lê Đình Ngạn thì đã ngủ từ lúc nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT