Lục Gia Bách đang cúi đầu tựa người vào tường cũng từ từ quay người qua nhìn về phía người phụ nữ đang bước đến từ cánh cửa thang máy.

Khuôn mặt cô vẫn trắng bệch để lộ vè yếu ớt của một bệnh nhân.

Mặc dù bây giờ đã bắt được Tô Yến, còn Trần Cát Phượng cũng bị dồn đến mức phải trốn chui trốn nhủi nhưng bàn tay đứng sau mọi thứ cuối cùng cũng lộ diện trước mắt anh rồi.

Nhưng cái giá phải trả thật sự quá thảm thương mà.

Anh không biết nên đối mặt với ông cố và cậu mợ mình thế nào đây, Trần Tuấn xảy ra chuyện đồng nghĩa với việc cả cái nhà họ Trần sẽ sụp đổ.

Gia tộc có lịch sử hàng trăm nay rất có khả năng sụp đổ từ đây.

Anh do dự không biết có nên đi lên dìu cô hay không nhưng đôi chân của anh giống như bị ai đó đóng đinh vậy, không cách nào bước đi được.

Anh không thể bảo vệ cho người mà cô muốn bảo vệ, đã vậy anh còn để cô phải bị thương, bây giờ đối mặt với cô khiến trong lòng anh cảm thấy hối lỗi và tự trách.

Ánh mắt của Dương Tâm lướt nhìn mọi người xung quanh một cái, khi chạm mắt với Lục Gia Bách thì ánh mắt cô trở nên u ám đi vài phần.

Nhưng cô không hề chạm mắt với anh quá lâu, cô nhanh chóng di chuyển đi về phía mấy người của nhà họ Trần.

Bà Trần nhìn cô bằng ánh mắt rất phức tạp.

Bà ấy không biết nên đau lòng cho con bé này hay là nên trách con bé này đây.

Nếu như không có cô thì con trai của bà ấy vẫn là chàng trai tao nhã thư sinh hiền lành có tương lai tươi sáng, sau này chắc chắn sẽ trở thành người quyền quý đứng đầu trên thế giới chứ làm gì mà phải đi đến bước nguy hiểm đến tính mạng và tàn tật suốt đời như thế chứ?

Dương Tâm sau khi đi đến trước mặt ông cụ Trần bọn họ thì quỳ sụp xuống dưới đất.

Hành động này của cô khiến tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.

Bà Trần bất giác tiến lên dìu cô: “Cháu đang làm gì thế, mau đứng dậy đi, dưới đất lạnh lắm, cơ thể cháu còn yếu ớt như thế kẻo lại bệnh nặng thêm đấy.”

Dương Tâm từ chối sự dìu dắt của bà ấy và nghẹn ngào nói: “Bảy năm trước cháu bị Dương Nhã hãm hại chưa chồng mà chửa, chín tháng mười ngày sinh con ra, hai mẹ con cháu suýt chút phải chết ở hoang vu hẻo lánh, chính Trần Tuấn đi leo núi đã cứu hai mẹ con cháu. Đối với cháu mà nói thì anh ấy rất quan trọng, cháu từng cho rằng mình sẽ gả cho anh ấy để trả ơn cho món ân tình ngày xưa nhưng cuối cùng mọi thứ lại không như suy nghĩ, định mệnh luôn rất thích trêu chọc người khác nên tụi cháu cứ thế lạc mất nhau rồi.”

Cô vừa nói nước mắt vừa không ngừng rơi xuống, nó men theo khóe mắt rơi xuống như thể nước vỡ bờ tuôn trào liên tục.

“Bây giờ anh ấy gặp phải chuyện như thế tất cả đều do cháu, bảy năm trước anh ấy đã bảo vệ cho cháu, bảy năm sau người bảo vệ cho cháu vẫn là anh ấy. Bây giờ bi kịch đã xảy ra rồi nên cháu cũng không thể thay đổi được chuyện gì, đợi sau khi anh ấy giữ lại được mạng sống thì mọi người muốn đánh muốn giết cháu cũng sẽ không phản kháng.”

Xung quanh yên lặng như tờ.

Không ai nói gì cả, cả cái hành lang rộng lớn yên lặng đến mức cái kim rơi cũng nghe thấy rất rõ.

Lục Gia Bách bất giác di chuyển chân trái muốn đến bên cạnh cô nhưng khi nhìn thấy bộ dạng kiên cường của cô anh lại từ từ thu lại bước chân.

Lúc này cô đã hoàn toàn chìm trong sự ăn năn hối lỗi, không ai khuyên được cô cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play