Trên đường đi, điều cô sợ nhất chính là Trần Tuấn sẽ chết vì cứu cô nên cô luôn cảm thấy canh cánh trong lòng.

Nhưng cuối cùng ông trời lại chơi đùa với cô, người đã đoạt lấy tính mạng của Trần Tuấn ngay trước mắt cô.

Cả đời này cô sẽ phải sống trong sự ăn năn và tự trách, khiến cô ngày đêm cảm thấy không yên.

“Tớ phải đi xem anh ấy thế nào.”

Dương Tâm lại cố ngồi dậy.

Không ai có thể ngăn cản cô đi tiễn Trần Tuấn chặng đường cuối cùng.

Mới đầu Trần Uyên còn muốn ngăn cản nhưng sau khi nhìn thấy những giọt nước mắt không ngừng chuyển động trong khóe mắt cô thì Trần Uyên đã cố nén những suy nghĩ trong lòng xuống rồi dìu cô ngồi dậy.

“Tâm Tâm, cậu nghe tớ nói này, Trần Tuấn vẫn chưa chết nhưng tình trạng lại có chút tồi tệ, bây giờ mọi người đã đưa anh ta đi cấp cứu rồi, tình hình cụ thể tớ không biết rõ nhưng cậu cũng phải chuẩn bị tâm lý sẵn bởi vì chân phải của anh ta e rằng không thể giữ được. Mặc dù cái lựu đạn bị anh ta đá đi nhưng nó vẫn phát nổ ở không trung với sức công phá rất lớn nên khiến chân của anh ta bị tổn thương rất nặng nề.”

Dương Tâm đang chuẩn bị bước xuống giường.

Khi nghe thấy Trần Uyên bảo Trần Tuấn chưa chết thì trong ánh mắt cô để lộ ra một tia vui mừng.

Thế nhưng khi cô ấy nói chân của Trần Tuấn không giữ được, sự vui mừng dần tan biến đi mà thay vào đó là bị sự u ám bao trùm lấy.

Nhưng cô vẫn không suy nghĩ tiêu cực nhiều, sau khi vùng vẫy đứng dậy thì loạng choạng đi đến phía tủ lục lọi vài thứ trộn chung với nhau rồi tiêm chúng vào cánh tay của mình.

Trần Uyên giật thót mình muốn chạy lên ngăn cản nhưng đã quá muộn rồi bởi vì tốc độ tiêm của cô thật sự quá nhanh, nhanh đến mức cô ấy còn chưa kịp phản ứng nữa là.

Cô ấy còn ngỡ Dương Tâm đang phối thuốc cho Trần Tuấn nhưng không ngờ là chuẩn bị cho chính mình.

“Tâm Tâm, cậu tiêm thứ gì vào trong cơ thể thế?”

“Thuốc giúp tỉnh táo, yên tâm đi, không chết được đâu, nhiều nhất là có tác dụng phụ thôi, tớ phải nhanh chóng hồi phục trạng thái lúc đỉnh cao sau đó đến phòng cấp cứu.”

Đến phòng cấp cứu sao?

Trần Uyên chau mày lại.

Cô ấy sợ sau khi Dương Tâm nhìn thấy bộ dạng của Trần Tuấn thì sẽ sụp đổ mất.

“Có Triệu An đang cấp cứu rồi nên chắc là không có sao đâu, cơ thể của cậu yếu ớt như vậy, hay là…”

Chưa đợi cô ấy nói hết thì Dương Tâm đã trực tiếp cắt ngang lời cô ấy: “Uyên Uyên, Trần Tuấn đã hy sinh quá nhiều vì tớ, bao gồm cả tính mạng của anh ấy. Cái mạng này của tớ cũng do anh ấy kéo tớ từ cửa chết ra, bảy năm trước như thế, bây giờ cũng như thế, tớ là con người chứ không phải là con vật, tớ biết trả ơn, mặc dù tớ đối với anh ấy không có tính cảm nam nữ nhưng sự tồn tại của anh ấy đã sớm ăn sâu vào mạng sống của tớ rồi.”

Trần Uyên thở dài một cái: “Cậu có sự kiên quyết của cậu, thôi đi, xảy ra chuyện như thế có lẽ cậu cũng không thể yên tâm ở trong phóng bệnh đâu, đi nào, tớ và cậu cùng đến đó xem sao.”

“Ừ.”

Phòng cấp cứu.

Bên ngoài hành lang có rất nhiều người tụ tập, người nhà họ Trần và người nhà họ Lục dường như đều có mặt rồi, họ ở bên ngoài cửa yên lặng chờ đợi kết quả cuối cùng.

Lục Thanh Thanh tinh mắt nhìn thấy Dương Tâm đang ở phía cuối hành lang nên nhanh chóng mở miệng nói: “Chị dâu, sức khỏe chị yếu ớt như thế sao lại còn ra khỏi phòng bệnh thế?”

Câu nói này của cô ta lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play