Dương Tâm loạng choạng hai bước, ngã vào ngực Thẩm Thành. Cố Ngọc Hiểu thấy thế thì bắt đầu cười ha ha một cách điên cuồng: “Dương Tâm, mày không thể sống được đâu, thuốc độc này là do Dương Nhã cho tao, người phụ nữ kia hận mày đến mức nào hẳn là trong lòng mày cũng hiểu rõ chứ nhỉ? Cho dù mày có quỳ xuống trước mặt cô ta thì cô ta cũng sẽ không đưa thuốc giải cho mày đâu. Ha ha, không phải chỉ là vào tù thôi sao, có thể nhìn thấy ngày chết của mày thì có bị như vậy cũng là đáng giá!”
Dương Tâm mặc kệ cô ta, có chút suy yếu nói với Thẩm Thành: “Dìu em tới phòng thí nghiệm đi, em phải điều chế thuốc giải.”
“…”
Cố Ngọc Hiểu hơi sửng sốt. Đợi đến khi kịp phản ứng lại, sự hận thù điên cuồng lan tràn trong mắt cô ta.
‘Làm sao có thể? Rõ ràng Dương Nhã nói rằng không thể nào điều chế thuốc giải cho loại độc kia cơ mà, làm sao Dương Tâm có thể điều chế được chứ?’ “Không thể nào, không thể nào! Làm sao mày có thể điều chế thuốc giải được? Dương Tâm, mày lại lừa tao!”
Dương Tâm không quay đầu lại, vừa đi vừa nói: “Nếu như không thể điều chế thuốc giải, vậy thì thuốc giải trong tay Dương Nhã là ở đâu ra? Thật đáng buồn cho cô quá, ngu ngốc đến mức bị người ta lợi dụng mà cũng không biết, lại còn ở chỗ này mơ mộng giữa ban ngày nữa chứ.”
‘Phụt.’ Cố Ngọc Hiểu lại phun ra một ngụm máu tươi nữa.
Cô ta cực kỳ không cam lòng trừng mắt nhìn bóng lưng của Dương Tâm, đồng tử giãn ra, mấy giây sau, hai mắt cô ta đảo một cái, trực tiếp ngất xỉu.
Thẩm Thành cúi đầu nhìn Dương Tâm đang dựa vào ngực mình, nhíu mày hỏi: “Em đang hù dọa cô ta hay là thật sự định tống cô ta vào tù vậy?”
Dương Tâm cười lạnh, nói: “Em thật sự muốn tống cô ta vào tù đó, bởi vì giữ cô ta lại chỉ mang đến tai họa cho Hải Cẩn thôi, đến lúc đó lại ủ thành họa lớn gì đấy thì em biết đi đâu mà hối hận chứ?”
“…”
Không bao lâu sau, cảnh sát đã đến nơi.
Sau khi hiểu rõ tình huống, bọn họ quyết định bắt giam Cố Ngọc Hiểu với tội danh cố ý gây thương tích.
Bố Cố và mẹ Cố đi cầu xin Dương Tâm nhưng lại bị cô đóng cửa từ chối, hai vợ chồng chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái bị cảnh sát bắt đi.
Bố Cố quăng ra một câu ‘Đều là do bà tạo nghiệt hết đấy’, sau đó cũng ngất xỉu luôn.
“…”
Ở một nơi khác, trong phòng bệnh.
Lục Thanh Thanh nghe quản gia nói rằng chuyên cơ của Tiểu Ca sắp hạ cánh thì vội vàng nhảy xuống khỏi giường.
Bà Lục thấy thế, lập tức đưa tay ra giữ cô ta lại, nói: “Bên ngoài trời đông giá rét, ít ra thì con cũng phải mặc một cái áo khoác len vào đi chứ, nếu không lỡ mà bị cảm thì phải làm sao hả?”
“Vậy mẹ nhanh lấy áo cho con đi, con muốn người đầu tiên Tiểu Ca nhìn thấy chính là con, có như vậy thì anh ấy mới xếp con ở vị trí thứ nhất được.”
Bà Lục cười mắng mấy câu, lấy áo khoác ở kệ để quần áo bên cạnh sang mặc cho cô ta, nói: “Con gái lớn rồi đúng là không thể giữ được mà, con vừa mới tròn mười tám tuổi thôi đó, không thể chờ thêm mấy năm nữa rồi hãy nghĩ đến chuyện yêu đương trai gái sao?”
Lục Thanh Thanh cười hì hì, đáp: “Duyên phận tới thì không ngăn được đâu, mẹ hãy tác thành cho con đi nhé. Con tự gả mình đi, mẹ cũng đỡ phải lo lắng, thật là tốt biết bao nhiêu!”
“Cũng đúng.”
Sau khi giúp Lục Thanh Thanh mặc quần áo tử tế, bà Lục nói với Lục Gia Tân đang vùi mình trong ghế sô pha chơi trò chơi: “Con đi chung với em gái con đi, bên ngoài đang có tuyết rơi, mặt đất trơn trượt, mẹ sợ con bé bất cẩn té ngã một cái thì cánh tay sẽ bị thương tới tận hai lần mất.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT